Biết sự thật chuyện chồng sang “chống bão” cho chị hàng xóm, vợ xử lý khôn khéo khiến cả nhân tình và chồng đều phải cúi đầu
Nhung quệt vội nước mắt, nhìn chồng đầy oán giận. Cô cúi xuống nhẹ nhàng nói với con gái của chị hàng xóm: “Cô chú có việc nhờ mẹ chút, con sang nhà cô chơi với bạn Đô nhé”.
Nhung là người phụ nữ chuẩn mẫu hiện đại: giỏi việc cơ quan, đảm việc nhà, khéo chăm con và tâm lý với chồng. Nói không ngoa nhưng suốt 10 năm lấy nhau, Nhung và Toàn chưa một lần to tiếng. Sự ấm êm trong căn nhà ấy khiến bao người ao ước, ghen tị.
Cách nhà Nhung không xa có hai mẹ con chị Hiền mới dọn đến. Gia đình chị hàng xóm mới có hoàn cảnh khá đặc biệt: một mẹ một con mà chẳng mấy khi thấy có người thân đến chơi.
Chị Hiền bán xôi ngay đầu ngõ. Sáng nào Nhung cũng qua ủng hộ vì xôi chị nấu vừa ngon vừa sạch sẽ. Mỗi lần nán lại chị em lại dăm ba câu chuyện. Nhung thấy thương hoàn cảnh nên hay sang nhà chị Hiền chơi, khi thì cho con chị chút quà bánh, khi cho mẹ nó bộ quần áo. Dần dần, họ trở nên thân thiết như chị em ruột thịt.
Tối qua khi nghe tin bão sắp đổ bộ, nghĩ đến căn nhà xập xệ của chị Hiền mà Nhung lo lo. Cô vội vã bảo chồng: “Sáng mai anh sang nhà chị Hiền xem mẹ con chị ấy chuẩn bị bão gió thế nào. Nhà mỗi hai mẹ con chắc không chống đỡ kịp đâu”. Toàn nhanh nhảu tuân lệnh vợ.
Ảnh minh họa
10 giờ trưa hôm sau, Nhung từ cơ quan gọi điện cho chồng hỏi xem anh đã thực hiện lời cô dặn chưa. Toàn thông báo đã xong xuôi hết và anh đang ở công ty.
Chiều nay Nhung được về sớm, cô qua siêu thị mua mấy món đồ nguội nhỡ may tối mất điện. Nhung cũng không quên mua cho con chị Hiền vài vỉ sữa chua, loại mà bé thích nhất.
Nhung nhìn đồng hồ chưa đến 5 giờ. Cô để con trai ở nhà rồi tranh thủ chạy sang xem chị Hiền thế nào. Vừa đến cổng, thấy Nhung, con gái chị chạy ra reo hò. Cô nhìn vào khuôn mặt ngây thơ non nớt hỏi nó: “Mẹ Hiền đâu con?”. Con bé đáp: “Mẹ con trên gác, có cả chú Toàn nữa, đang sửa cái gì ấy ạ. Để con lên gọi mẹ”.
Giật mình khi nghe đến tên chồng, Nhung ngăn cản: “Thôi con, để cô tự lên cũng được”. Nghe thế con bé chạy tọt vào nhà, ngồi ung dung xem hoạt hình tiếp.
Nhung bước từng bước nặng nề lên cầu thang. Tim cô đ.ập thình thịch, mồ hôi vã ra. Nhung sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với cô. Và cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến.
Trước mắt Nhung là Tùng thật sự. Mặc dù trên người anh không thiếu mảnh vải nào nhưng nơi vòng tay đã từng chở che cô suốt 10 năm qua là chị Hiền.
Video đang HOT
Toàn vuốt nhẹ những lọn tóc vương trên má cô hàng xóm. Anh kéo đầu chị ta áp vào bờ vai mình như thể muốn nói rằng: “Tất cả hãy để anh gánh vác thay”. Nhung đau đến nghẹt thở, cô bủn rủn chân tay. Họ mải ôm nhau đến mức không biết Nhung đang đứng đằng sau, chỉ cách nửa cánh cửa.
Nhung ngã khụy, chân va vào ghế khiến đôi nhân tình quay lại. Ba gương mặt đối diện nhau, mỗi người một sắc thái. Con gái chị Hiền thấy tiếng động mạnh vội chạy lên sau khi Toàn đã buông tay khỏi người mẹ nó.
Ảnh minh họa
Nhung quệt vội nước mắt, nhìn chồng đầy oán giận. Cô cúi xuống nhẹ nhàng nói với con gái của tình địch: “Cô chú có việc nhờ mẹ chút, con sang nhà cô chơi với bạn Đô nhé”. Con bé ngoan ngoãn nghe lời.
Giờ nhà chỉ còn 3 người. Nhung hỏi Hiền giọng đau đớn: “Em đối xử với chị có chỗ nào không tốt? Hay vì em đã tốt quá nên chị phải báo đáp bằng cách chăm chồng em hộ em?” Rồi Nhung quay sang Toàn: “Việc chống bão cho hàng xóm mà em nhờ anh kết thúc được chưa? Nhà mình bão tới rồi đấy, anh tính sao? Bão nhấn chìm những yêu thương bao năm qua em vun đắp, bão kéo theo u ám gieo vào đầu những đ.ứa t.rẻ ngây thơ hình ảnh tồi tệ về bố mẹ nó và bão đã xóa sạch niềm tin, lòng bao dung của con người với con người các người có biết không?”
Hiền quỳ xuống bật khóc nức nở, cô ta cầm tay Nhung van nài: “Chị xin lỗi em, tất cả tại chị. Vì anh Toàn quá tốt, chị ghen tỵ với em nên muốn có anh ấy dù chỉ trong bóng tối cũng được. Chị sai rồi…”.
Nhung dồn hết bình tĩnh và bản lĩnh của người đàn bà đang bị phản bội từ chính 2 người mà mình tin tưởng nhất. Cô căn dặn kẻ đang quỳ gối trước mặt mình: “Con chị là con gái đấy. Hãy sống sao để nó được tự hào và không đi theo vết xe đổ của mẹ mình”.
Sự bỏ đi lặng lẽ của Nhung đã làm hai con người phải day dứt. Không ầm ĩ hay c.hửi rủa chồng, Nhung nén nỗi đau, vẫn làm đúng trọng trách của người mẹ, người vợ.
Một tháng sau, Nhung nhận được tin mẹ con chị Hiền đã chuyển đi nơi khác. Toàn thì thay đổi hẳn. Có lẽ anh đã nhận ra nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa thì đừng vô tình mang giông gió tới làm gì nữa.
Theo Afamily
Vợ mải mê k.iếm t.iền, tưởng chồng và bạn thân có gian tình nhưng sự thật lại quá đỗi xót xa
Thấy chồng thường xuyên kêu mệt để kết thúc cuộc trò chuyện, lại nghe hàng xóm nói Hạnh thường xuyên tới nhà khiến tôi nghi ngờ hai người có gian tình. Quyết tâm về bất ngờ bắt quả tang nhưng sự thật sau đó khiến tôi ngỡ ngàng.
Ảnh minh họa
Sau khi ra trường, bất chấp lời khuyên can của người thân, tôi vẫn quyết lấy Đức. Vì mọi người cho rằng tôi học thức cao hơn, k.iếm t.iền nhiều hơn nên lấy một người tương xứng. Thế nhưng, tôi lại thấy ở anh những đức tính tốt hiếm người đàn ông nào có được. Hơn nữa, hai chúng tôi yêu thương nhau thật lòng.
Lấy về, mức lương ban đầu của tôi cũng gần gấp đôi Đức. Điều đó không khiến tôi coi thường anh, mà vẫn tôn trọng chồng. Nhưng anh cũng rất biết điều và đặc biệt yêu chiều vợ. Thế nên, sau khi tan ca, mọi việc cơm nước, nhà cửa anh lại lo tất. Anh bảo: "Anh bất tài nên không có khả năng kiếm thật nhiều t.iền về cho vợ, thế nên, mọi việc trong nhà hãy để anh lo."
Đức không kiếm được nhiều t.iền nhưng là ông chồng đảm đang. (Ảnh minh họa)
Thế nên, tôi cũng mặc nhiên để Đức quán xuyến công việc nhà cửa. Thậm chí, anh còn đảm đang hơn tôi. Mâm cơm hôm nào Đức nấu và tôi nấu là thấy sự khác biệt rõ rệt ngay.
Được nửa năm sau khi tôi kết hôn, tôi được thăng chức, tăng lương. Nhưng cái giá phải trả là tôi phải đi công tác thường xuyên, mỗi đợt ngắn thì 1 tuần, dài thì cả tháng. Vợ chồng son chưa con cái mà phải đi thường xuyên như vậy, tôi cũng nhớ chồng lắm chứ nhưng vì tương lai, lại quyết theo tới cùng. Tôi an ủi, dỗ dành Đức để anh không bận tâm, nhưng anh cũng chỉ cười buồn. "Ừ, em đi đi. Nhưng nhớ đường về nhà với anh là được. Cũng đừng mải mê công việc quá mà quên giữ sức khỏe, em còn phải sinh con cho anh nữa đó!"
Tôi hạnh phúc vì người chồng hiền lành và hiểu chuyện của mình. Thế nhưng, dẫu sao anh cũng là đàn ông, xa vợ lâu như thế lỡ như muốn ra ngoài giải quyết nhu cầu sinh lý thì sao? Hoặc khi đi làm, có cô nào cố tình gạ gẫm, trong lúc cô đơn anh lại xiêu lòng?
Thế nên, tôi đã nhờ Hạnh, cô bạn thân nhất để mắt tới Đức giùm mình mỗi khi tôi vắng mặt lo công việc. Tôi mặc nhiên để cho cô bạn "chăm sóc" chồng mình giúp mà chẳng mảy may lo lắng. Còn bản thân, tôi cứ mặc nhiên chỉ nghĩ tới công việc.
Suốt hơn 1 năm trời như vậy, mỗi lần bên nhau chỉ có một chút ít nhưng Đức vẫn luôn ngọt ngào với vợ. Tôi thấy quyết định lấy anh thật sáng suốt.
Anh luôn thông cảm với công việc bận rộn của vợ. (Ảnh minh họa)
Nhưng thời gian gần đây, tôi bỗng thấy anh có chút biểu hiện khác thường. Đêm, tôi mới trở về khách sạn và nói chuyện được với anh nhưng anh lại than mệt và muốn đi ngủ sớm.
Tôi hỏi Hạnh, cô bạn cũng chỉ ậm ừ rồi lại lảng đi chuyện khác. Linh cảm của người phụ nữ mách bảo tôi điều chẳng lành. Chẳng có lẽ, Hạnh và Đức lại có tình cảm với nhau? Chỉ nghĩ tới đó, tôi thấy tức điên và lập tức giải quyết nhanh mọi chuyện để trở về.
Mới thấy bóng dáng tôi, mấy bà hàng xóm đã kéo lại, bảo: "Cô đi đâu mà biền biệt vậy hả, có chồng mà không lo giữ sao? Ngày nào cũng thấy có gái tới nhà thì thằng đàn ông ngoan hiền tới đâu cũng bị xiêu lòng thôi cô nhé!"
Tôi tức muốn xịt khói, chỉ muốn ngay lập tức phi lên nhà nhưng ngẫm nghĩ lại, tôi sẽ chờ để bắt tại trận. Ghé vào một cửa hàng tiện lợi ở dưới nhà, tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi tới giờ tan tầm, tôi thấy Hạnh cầm theo túi lớn, túi bé tất tả đi vào khu nhà tôi. Quả nhiên là hai người này đã dan díu với nhau, lén lút hành động sau lưng tôi. Tức quá nhưng tôi chờ Hạnh lên nhà được chừng 10 phút mới lên theo.
Khi tôi mở cửa nhà, bất ngờ trước cảnh chồng mình đang nằm trên sofa, vạch áo lên cho Hạnh khám. Cả hai hơi hốt hoảng khi thấy tôi. Hạnh vội đứng dậy còn chồng tôi thì kéo áo xuống và hỏi khẽ: "Sao em về mà không báo trước?"
Tôi tức giận, quát lớn: "Hai người làm cái trò gì vậy? Tôi về mà báo trước có chứng kiến được hai người dan díu với nhau hay không? Còn dám hỏi tôi nữa à?"
Đức không nói gì, Hạnh vội giải thích: "Không phải như mày nghĩ đâu. Tao đang khám bệnh cho anh Đức mà!"
Tôi giật mình, chợt quên mất nỗi nghi ngờ của mình, vội hỏi vặn: "Bệnh? Bệnh gì? Chồng tao bị bệnh gì?"
Tới lúc này, Đức mới âu sầu bảo: "Em đừng trách Hạnh, cô ấy chỉ tới khám cho anh thôi. Anh bị bệnh nan y, có lẽ sẽ không qua khỏi đâu. Nhưng anh không muốn vào viện vì như thế em sẽ biết. Có lẽ, em cần phải học cách tự chăm sóc bản thân mình rồi. Anh không chờ được em nữa, không thực hiện được lời hứa chăm sóc em cả đời rồi!"
Tôi đ.ánh rơi túi xách, tôi c.hết lặng khi nghe lời thú nhận từ chính chồng mình. Tôi ngỡ mình nghe nhầm, lao tới hỏi Hạnh. Cô ấy trầm ngâm đưa phim chụp, sổ khám bệnh, đơn thuốc... mọi thứ cho tôi. Đôi mắt ầng ậng nước, trách cứ: "Mai ạ, là bạn mày nhưng tao thật sự không thể tha thứ cho sự vô tâm của mày. Mày có bao giờ chủ động gọi điện thoại hỏi han cuộc sống, công việc của chồng mày không? Mày thấy có ai làm vợ rồi mà được thoải mái bay nhảy, mọi việc ở nhà có chồng quán xuyến hết không? Tới khi chồng mày bệnh nặng, mày vẫn chẳng hay biết mà chỉ mải mê k.iếm t.iền thôi!"
Nghe Hạnh nói xong, tôi càng c.hết lặng. Tôi phải làm gì đây khi sự vô tâm của mình đã dẫn tới hậu quả to lớn? Anh bị bệnh mà sợ tôi lo lắng, thế mà tôi còn nghi ngờ anh ngoại tình. Nước mắt tôi chảy dài nhìn gương mặt của Đức.
Theo Afamily
Tôi rưng rưng vì được ly hôn khỏi ông chồng oan nghiệt Chồng không đi làm, ngày nào cũng ở nhà dắt bạn bè, hàng xóm, người lạ về nhà nhậu nhẹt. Tôi là người vợ bất hạnh trong bài viết :"Bữa cơm tan hoang vì vợ muốn đòi lại t.iền đã cho bố mẹ tôi vay". May mắn đọc được chia sẻ của các bạn đọc, tôi cảm thấy đỡ tủi thân phần nào....