Biết sai lầm nhưng vẫn yêu…
Dù biết là sai lầm nhưng xin cho em được một lần nói rằng “H ơi! em yêu anh rất nhiều và em sẽ mãi mãi yêu anh”…
Anh thương yêu! Hãy cho tim em được gọi anh như thế vì giờ đây em biết em không bao giờ và không được phép nói ra câu ấy. Em và anh giờ đây tuy sống chung dưới một bầu trời nhưng là hai thế giới khác nhau, thế giới của cuộc sống gia đình…
Biết yêu anh là tội lỗi nhưng em không thể làm chủ con tim của mình, e nghe người ta nói “Tình yêu không có tội, nó chỉ có tội khi ta đặt không đúng chỗ…” Và em cũng vậy, em biết em đã đặt tình yêu của mình sai địa chỉ… Nói ra thì thật là xấu hổ vì xã hội đang hằng ngày, hàng giờ lên án chuyện ngoại tình, biết sai mà vẫn làm nhiều lúc em không thể hiểu nổi mình…
Anh yêu! Khi cuộc sống hiện tại không được như ý thì người ta hay nhớ về quá khứ phải không anh? Và em cũng không ngoại lệ… Từ cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà vì vô tình em lại gọi nhầm vào số máy của anh (em và anh đã mất liên lạc 13 năm, qua người quen em xin được số của anh từ lâu nhưng không dám liên lạc). Tình cảm của ngày xưa tưởng đã ngủ quên trong qua khứ giờ đây lại ùa về trong em, nó tràn vào các ngõ ngách sâu thằm nhất trong tâm hồn em tưởng đã chai sạn với cuộc sống, với cuộc hôn nhân đầy buồn tẻ này…
Anh lại đến với em bằng sự nồng nhiệt của ngày xưa cộng với sự từng trải của thời gian làm cho tình yêu của chúng ta lại thăng hoa và còn nồng nàn hơn trước… Cả hai chúng ta đều biết đó là sai lầm nhưng không thể cưỡng lại được mặc dù chúng ta ở rất xa nhau, gần như hai đầu của đất nước…
Qua anh em được biết hoàn cảnh gia đình anh thật éo le, vợ chồng anh lấy nhau đã sáu năm nhưng vợ anh không thể có con, vợ chồng anh đã đi cấy mấy lần nhưng không có kết quả và em biết nỗi khát khao có con trong anh lớn như thế nào… Kinh tế kiệt quệ, con không có, anh sinh ra mặc cảm với bản thân với bạn bè, trong gia đình thì lục đục vì anh là con một, mẹ chồng nàng dâu thường xuyên va chạm… Anh chán nản bỏ đi làm ăn thật xa. Gặp lại em, những tâm sự được kìm nén trong lòng giờ được dịp vỡ òa, được giải tỏa… Mình coi nhau vừa như người tình vừa là tri kỉ…
Video đang HOT
Anh và em đã đến với nhau (Ảnh minh họa)
Anh tâm sự rất nhiều và em cũng có người để chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống mà không biết ngỏ cùng ai… Em nhận thấy mình hiểu nhau hơn bao giờ hết…
Từ ngày có anh em thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, em yêu đời hơn, hết lòng chăm sóc cho chồng con hơn và hơn hết là những vui buồn trong cuộc sống em đã có người sẻ chia mà những chuyện này đã từ lâu không thể sẻ với chồng mình vì chúng em không còn tiếng nói chung nữa. Anh vẫn hàng ngày an ủi em là hãy làm tốt trách nhiêm và nghĩa vụ của một người vợ, một người mẹ… anh đã động viên em rất nhiều, bên anh em thấy mình mạnh mẽ hơn và nghị lực hơn…
Hôm qua, anh lại nói với em “ Nếu anh đổi tất cả để có được em, anh sẵn sàng chấp nhận tất cả, vì ngày xưa anh yếu đuối, anh không dám vượt qua số phận để bảo vệ tình yêu của mình nên giờ đây cả hai đều sống trong đau khổ….”.
Em – Vì không dám vượt qua rào cản của gia đình nên đã vội vã đi lấy người mình không yêu những mong nhờ thời gian sẽ quên được anh. Còn anh – Vì chán nản vì bị phụ tình và cũng vì không dám vượt qua số đã phận lang thang khắp nơi, học đủ thứ công việc và mười năm sau, khi vết thương đã tạm lành anh đã lấy vợ theo sự sắp đặt của gia đình nhưng lại một lần nữa số phận lại không mỉm cười với anh…
Hai con người, hai số phận sau một thời gian dài vật vã với cuộc sống mưu sinh, với cuộc sống gia đình đầy sóng gió lại vô tình quay trở lại bên nhau… Và em thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết, một hạnh phúc mà đi gần hết nửa đời người em mới có được và anh cũng vậy…
Nhưng em chỉ biết kìm nén tình cảm ấy ở trong lòng chứ không dám thể hiện ra cho anh biết. Đã bao lần anh nói với em là “ Em ích kỉ lắm, vẫn như ngày xưa, em không thể mở lòng với anh được một lần sao? em không thể một lần nói yêu anh sao…”. Em lảng tránh câu hỏi của anh và lặng lẽ khóc thầm vì em biết em yêu anh nhiều lắm, em muốn ôm anh và nói với anh hàng ngàn lần rằng em yêu anh, muốn bù đắp cho anh tất cả những gì mà anh đã phải gánh chịu, muốn sinh cho anh những đứa con thật xinh…Nhưng… Làm sao em có thể làm được điều đó bây giờ khi cả em và anh đều đã có gia đình mặc dù cái gia đình ấy có như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là sự lựa chọn của chúng ta, là sự sắp đặt của số phận mà giờ đây dù không muốn ta cũng phải chấp nhận.
Em sẽ mãi yêu và nhớ đến anh (Ảnh minh họa)
Anh yêu, em mong anh hãy hiểu cho em. Cảm ơn anh trong thời gian vừa qua đã cho em biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là vị ngọt của tình yêu… Nhưng em nghĩ giờ đã đến lúc phải dừng lại rồi, mình không thể lạc lối thêm nữa không được mắc sai lầm nữa… Em sẽ hàng ngày nguyện cầu cho anh được hạnh phúc, ngày nay em sẽ thay số, em quyết định sẽ không liên lạc với anh nữa mặc dù em biết để làm được chuyện này đối với em không phải là điều đơn giản vì đã từ lâu, hàng ngày em đã quen với những tin nhắn đầy yêu thương, đầy sự quan tâm của anh và hơn ai hết em hiểu rằng anh đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời em…
Hôm qua khi nói chuyện này với anh, anh đã khóc và nói em thật độc ác, em đã cướp đi niềm hy vọng cuối cùng trong cuộc sống của anh, anh còn nói nếu em thay số anh sẽ vào tận nơi để tìm em… Xin anh hãy hiểu cho em và đừng bao giờ làm chuyện đó. Hãy cố gắng sống thật tốt anh nhé, hãy vui vẻ lên, hãy coi những gì chúng ta đã có với nhau là những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời…
Xin anh hiểu cho rằng, trong trái tim em luôn có hình bóng anh, em sẽ lấy những kỉ niệm này làm động lực, làm chỗ dựa cho mình trong cuộc sống, những kỉ niệm về anh sẽ theo em suốt cả cuộc đời này… Dù biết là sai lầm nhưng xin cho em được một lần nói rằng “ H ơi! em yêu anh rất nhiều và em sẽ mãi mãi yêu anh”…
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Người tình của tôi": Vẫn yêu, vẫn hận thù
Ai cũng nói là anh đã cướp mất tuổi thanh xuân của em - 4 năm đẹp nhất của đời con gái, có phải vậy không anh?
Tuổi đời chạm ngưỡng 27, là khi em phải đối mặt với bao nhiêu lời ra tiếng vào về chuyện chồng con. Ở cái vùng quê mà người ta uống nước chè nhiều hơn xem thời sự này, tuổi của em đã trở thành vấn đề, một vấn đề đương thời quan trọng.
Giữa những ồn ào, xáo trộn không đáng ấy - lòng em bất giác lặng yên, hướng về phía anh - người đàn ông đã đi qua đời em gieo đầy sóng gió, tựa như một cơn bão càn quét tâm hồn em để nay trơ trọi, tan hoang sỏi đá. Em khép chặt trái tim mình lại, không còn dám tin, dám yêu thương một người con trai nào khác, dù nhan sắc em có đủ và người theo đuổi em có thừa.
Anh, cho em hỏi đã bao giờ trong 4 năm ấy, tình cảm anh trao em là thật, những hứa hẹn anh nhắn nhủ với em là xuất phát từ đáy lòng?
Anh, tại sao anh lại có thể biến em thành kẻ ngốc nghếch, ngu ngơ tin vào mật ngọt, hóa em thành một kẻ mộng du không lối thoát trong tình yêu và chỉ bừng tỉnh khi anh bước chân ra đi không một lời giải thích.
Anh, có bao giờ anh tự mình chất vấn, xót thương thân phận một đứa con gái như em? Lãng quên mình, chống trả quyết liệt mọi lời ra tiếng vào, sự phản đối của cha mẹ để tin vào tình yêu ngỡ là mãnh liệt lắm, vời vợi lắm...
Anh, anh đã từng hả hê rằng cuối cùng quyết tâm của em cũng làm gia đình xuôi lòng, chấp nhận tình yêu em dành cho anh? Để rồi sau đó, điều em nhận lại được là thêm một khoảng thời gian yêu thương tha thiết và nhìn anh ra đi sau câu nói: "Em à, anh yêu em, nhưng..."
Anh biết đấy, em đẹp nhất trong cuộc đời vào những ngày yêu anh.Và khi anh đi, em chỉ còn tồn tại chứ không phải là sống nữa.
Áp lực từ gia đình, họ hàng, bạn bè... khiến bao lần em định đưa bước theo làn gió, đến nơi cao nhất trong tầm nhìn và thả mình tự do. Em không còn là mình nữa, em hóa điên hóa dại với mất mát lớn lao trong cuộc đời. Sau cơn mê, em choàng tỉnh, rồi lại lạc vào mê cung cảm xúc khác - nhưng lần này không còn tình yêu, chỉ có đau thương mà thôi.
Em như kẻ dạo chơi, bước vào chốn thần tiên quên lối về, nay bị kéo ngược trở lại với thực tại như đã là bao nhiêu năm trôi qua không ký ức. Thế giới không còn anh bên cạnh, chẳng đáng để em phấn đấu đẹp xinh thêm nữa. Đã bao lần em viết tặng anh: "Với thế giới anh chỉ là một người, nhưng với em anh là cả thế giới." Nhưng rốt cuộc, anh đã vứt cái định nghĩa ấy nơi đâu, hay bóp vụn nó thành muôn hạt li ti, bay bay...
Đến tận bây giờ, khi đã một quãng thời gian lớn trôi qua, em vẫn không cách nào xóa bỏ hình ảnh anh ra khỏi lòng mình. Trong em, tình yêu lớn trao anh nay thêm thù hận, quyện vào thành mớ cảm xúc hỗn độn không tên, khiến em lại càng bị ám ảnh bởi anh. Dẫu muốn hay không thì em cũng không thể chối từ khi ký ức vẫy gọi, để em lại cứ một mình miên man theo đó, suy nghĩ em chạy rông ở mỗi nơi đã từng đến với anh...
Đôi khi em đặt dấu chấm hỏi lớn về hạnh phúc tương lai, để nỗi bất hạnh lại giày xéo tâm hồn em. Có lẽ đa cảm đã thành cái tội, bám riết không buông tha em nữa. Em cũng thắc mắc liệu có người đàn ông nào chấp nhận con người này của em, yêu thương em không tính toán, lôi em ra khỏi vòng xoáy khổ đau này hay không...
Nhưng thật khó, khi em biết trái tim mình chẳng thể còn mở lối được nữa. Chiếc chìa khóa đã bị ai mang theo mất. Để em thấy mình chống chếnh, vô định trong những ngày tháng tiếp theo của cuộc đời.
Thời gian này, em hòa tâm trí trong những câu chữ hoa mỹ, diệu vời của lượt sản phẩm Valentine và giật mình một mùa tình nhân nữa lại về. Đôi lứa yêu nhau đắm say trong hạnh phúc, ngọt ngào ấm áp trong mưa xuân nhẹ rơi. Riêng một người, vẫn cứ say sưa giữa hai bờ thực và mơ, không hiểu tình yêu nào đang quanh quất bên mình vậy.
Có chăng em vẫn đang yêu anh, người đã từng cứa một vết sâu vào trái tim em, thật đau...
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Gia hạn" yêu Mình đã nhận ra hắn không phải là mẫu đàn ông lý tưởng nhưng vẫn yêu, hy vọng hắn thay đổi. Sau nhiều lần lục đục vì hắn nói dối, xài giờ dây thun, mình đã tuyên bố chấm dứt. Tuy nhiên, rốt cuộc hai đứa vẫn còn bên nhau "như chưa hề có cuộc chia ly". Có vài lý do để mình...