Biết sai lầm nhưng lại vẫn yêu…
Dù biết là sai lầm nhưng xin cho em được một lần nói rằng “H ơi! em yêu anh rất nhiều và em sẽ mãi mãi yêu anh”…
Anh thương yêu! Hãy cho tim em được gọi anh như thế vì giờ đây em biết em không bao giờ và không được phép nói ra câu ấy. Em và anh giờ đây tuy sống chung dưới một bầu trời nhưng là hai thế giới khác nhau, thế giới của cuộc sống gia đình…
Biết yêu anh là tội lỗi nhưng em không thể làm chủ con tim của mình, e nghe người ta nói “Tình yêu không có tội, nó chỉ có tội khi ta đặt không đúng chỗ…” Và em cũng vậy, em biết em đã đặt tình yêu của mình sai địa chỉ… Nói ra thì thật là xấu hổ vì xã hội đang hằng ngày, hàng giờ lên án chuyện ngoại tình, biết sai mà vẫn làm nhiều lúc em không thể hiểu nổi mình…
Anh yêu! Khi cuộc sống hiện tại không được như ý thì người ta hay nhớ về quá khứ phải không anh? Và em cũng không ngoại lệ… Từ cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà vì vô tình em lại gọi nhầm vào số máy của anh (em và anh đã mất liên lạc 13 năm, qua người quen em xin được số của anh từ lâu nhưng không dám liên lạc). Tình cảm của ngày xưa tưởng đã ngủ quên trong qua khứ giờ đây lại ùa về trong em, nó tràn vào các ngõ ngách sâu thằm nhất trong tâm hồn em tưởng đã chai sạn với cuộc sống, với cuộc hôn nhân đầy buồn tẻ này…
Anh lại đến với em bằng sự nồng nhiệt của ngày xưa cộng với sự từng trải của thời gian làm cho tình yêu của chúng ta lại thăng hoa và còn nồng nàn hơn trước… Cả hai chúng ta đều biết đó là sai lầm nhưng không thể cưỡng lại được mặc dù chúng ta ở rất xa nhau, gần như hai đầu của đất nước…
Qua anh em được biết hoàn cảnh gia đình anh thật éo le, vợ chồng anh lấy nhau đã sáu năm nhưng vợ anh không thể có con, vợ chồng anh đã đi cấy mấy lần nhưng không có kết quả và em biết nỗi khát khao có con trong anh lớn như thế nào… Kinh tế kiệt quệ, con không có, anh sinh ra mặc cảm với bản thân với bạn bè, trong gia đình thì lục đục vì anh là con một, mẹ chồng nàng dâu thường xuyên va chạm… Anh chán nản bỏ đi làm ăn thật xa. Gặp lại em, những tâm sự được kìm nén trong lòng giờ được dịp vỡ òa, được giải tỏa… Mình coi nhau vừa như người tình vừa là tri kỉ…
Anh và em đã đến với nhau (Ảnh minh họa)
Anh tâm sự rất nhiều và em cũng có người để chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống mà không biết ngỏ cùng ai… Em nhận thấy mình hiểu nhau hơn bao giờ hết…
Video đang HOT
Từ ngày có anh em thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, em yêu đời hơn, hết lòng chăm sóc cho chồng con hơn và hơn hết là những vui buồn trong cuộc sống em đã có người sẻ chia mà những chuyện này đã từ lâu không thể sẻ với chồng mình vì chúng em không còn tiếng nói chung nữa. Anh vẫn hàng ngày an ủi em là hãy làm tốt trách nhiêm và nghĩa vụ của một người vợ, một người mẹ… anh đã động viên em rất nhiều, bên anh em thấy mình mạnh mẽ hơn và nghị lực hơn…
Hôm qua, anh lại nói với em “Nếu anh đổi tất cả để có được em, anh sẵn sàng chấp nhận tất cả, vì ngày xưa anh yếu đuối, anh không dám vượt qua số phận để bảo vệ tình yêu của mình nên giờ đây cả hai đều sống trong đau khổ….”.
Em – Vì không dám vượt qua rào cản của gia đình nên đã vội vã đi lấy người mình không yêu những mong nhờ thời gian sẽ quên được anh. Còn anh – Vì chán nản vì bị phụ tình và cũng vì không dám vượt qua số đã phận lang thang khắp nơi, học đủ thứ công việc và mười năm sau, khi vết thương đã tạm lành anh đã lấy vợ theo sự sắp đặt của gia đình nhưng lại một lần nữa số phận lại không mỉm cười với anh…
Hai con người, hai số phận sau một thời gian dài vật vã với cuộc sống mưu sinh, với cuộc sống gia đình đầy sóng gió lại vô tình quay trở lại bên nhau… Và em thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết, một hạnh phúc mà đi gần hết nửa đời người em mới có được và anh cũng vậy…
Nhưng em chỉ biết kìm nén tình cảm ấy ở trong lòng chứ không dám thể hiện ra cho anh biết. Đã bao lần anh nói với em là “Em ích kỉ lắm, vẫn như ngày xưa, em không thể mở lòng với anh được một lần sao? em không thể một lần nói yêu anh sao…”. Em lảng tránh câu hỏi của anh và lặng lẽ khóc thầm vì em biết em yêu anh nhiều lắm, em muốn ôm anh và nói với anh hàng ngàn lần rằng em yêu anh, muốn bù đắp cho anh tất cả những gì mà anh đã phải gánh chịu, muốn sinh cho anh những đứa con thật xinh…Nhưng… Làm sao em có thể làm được điều đó bây giờ khi cả em và anh đều đã có gia đình mặc dù cái gia đình ấy có như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là sự lựa chọn của chúng ta, là sự sắp đặt của số phận mà giờ đây dù không muốn ta cũng phải chấp nhận.
Em sẽ mãi yêu và nhớ đến anh (Ảnh minh họa)
Anh yêu, em mong anh hãy hiểu cho em. Cảm ơn anh trong thời gian vừa qua đã cho em biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là vị ngọt của tình yêu… Nhưng em nghĩ giờ đã đến lúc phải dừng lại rồi, mình không thể lạc lối thêm nữa không được mắc sai lầm nữa… Em sẽ hàng ngày nguyện cầu cho anh được hạnh phúc, ngày nay em sẽ thay số, em quyết định sẽ không liên lạc với anh nữa mặc dù em biết để làm được chuyện này đối với em không phải là điều đơn giản vì đã từ lâu, hàng ngày em đã quen với những tin nhắn đầy yêu thương, đầy sự quan tâm của anh và hơn ai hết em hiểu rằng anh đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời em…
Hôm qua khi nói chuyện này với anh, anh đã khóc và nói em thật độc ác, em đã cướp đi niềm hy vọng cuối cùng trong cuộc sống của anh, anh còn nói nếu em thay số anh sẽ vào tận nơi để tìm em… Xin anh hãy hiểu cho em và đừng bao giờ làm chuyện đó. Hãy cố gắng sống thật tốt anh nhé, hãy vui vẻ lên, hãy coi những gì chúng ta đã có với nhau là những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời…
Xin anh hiểu cho rằng, trong trái tim em luôn có hình bóng anh, em sẽ lấy những kỉ niệm này làm động lực, làm chỗ dựa cho mình trong cuộc sống, những kỉ niệm về anh sẽ theo em suốt cả cuộc đời này… Dù biết là sai lầm nhưng xin cho em được một lần nói rằng “H ơi! em yêu anh rất nhiều và em sẽ mãi mãi yêu anh”…
Theo Eva
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người...
Nói xấu một người phụ nữ là điều không nên, càng không nên hơn khi người đó là vợ mình. Nhưng một khi người ấy đang làm hại nhiều người thì sự im lặng chính là đồng lõa với cái xấu.
Anh bạn thân của tôi ở TP HCM nhắn tin: "Con cáo nhà cậu lại giở trò nữa rồi kìa. Vô đây mà coi". Anh ta quăng cho tôi link của một bài báo. Tôi đọc xong, kết luận: Đây hình như là Cáo!
Tôi thật sự dốt công nghệ thông tin vì tôi không được đào tạo chuyên môn về ngành học đó nhưng tôi không mù tịt về mạng xã hội như ai đó nói. Những người sống ở nước ngoài hẳn sẽ biết rằng, một người có công ăn việc làm tử tế, không thể suốt ngày lê la trên Facebook để làm những chuyện vô bổ như bỡn cợn người này, chỉ trích người kia, khích bác người nọ. Hơn nữa, một người có tâm địa xấu xa thì không bao giờ có được những việc làm lương thiện dù suốt ngày họ rao giảng đạo đức.
Vợ tôi là một kẻ như vậy. Sai lầm của tôi bắt đầu từ khi tôi nhận lời một người quen để đưa Cáo (tạm gọi như vậy) ra nước ngoài bằng con đường kết hôn giả. Để hồ sơ chắc chắn không bị đánh rớt, một đám cưới đã được tổ chức linh đình trong lần thứ hai tôi về nước. Sau đó là tuần trăng mật.
Điều tôi không thể nào ngờ được là ngay đêm đầu tiên, khi tôi mang chăn màn xuống đất ngủ thì chính Cáo đã lôi tôi lên giường. Cô ta đã ngấu nghiến tôi như thể chúng tôi là một cặp vợ chồng thật sự. Kết quả là tôi đã thay đổi suy nghĩ, mặc nhiên xem đấy là vợ của mình. Điều đó đồng nghĩa với việc khi đưa được Cáo ra nước ngoài, tôi không hề nhận thêm một đồng nào của cô ta từ khoản thù lao mà đáng ra tôi phải nhận được theo hợp đồng kết hôn.
Tôi nghĩ âu cũng là duyên phận. Ở bên đó tôi suốt ngày đầu tắt mặt tối với công việc để lo cho gia đình còn ở Việt Nam, lại rất sợ bị vợ bỏ như nhiều người bạn khác nên không bao giờ dám để ý một cô gái nào. Thế mà giờ đây tự nhiên tôi có được một người vợ xinh đẹp, hẳn là ông trời cũng thương tình nên mới ban ơn cho tôi như vậy.
2 năm đầu, Cáo rất ngoan hiền. Suốt ngày đi học tiếng, học lái xe; về nhà thì nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Tôi thật sự hạnh phúc với món quà quý mà số phận mang đến cho mình. Có lần tôi bảo: "Khi nào em có công việc ổn định, anh sẽ lo thủ tục để lãnh mẹ em sang ở với chúng mình". Đó là tôi nói hoàn toàn thật lòng.
Nhưng kể từ khi Cáo đi làm thì mọi việc bắt đầu đảo lộn. Hết giờ làm, Cáo không về nhà mà tụ tập bạn bè đi tiệc tùng, đi bar, có khi nửa đêm mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu. Tôi nhịn riết hết chịu nổi nên bảo cô ta: "Nếu em cứ như vậy thì hãy tự lo liệu cuộc sống của mình". Như chỉ chờ vậy, Cáo dọn ra thuê nhà ở riêng.
Tôi biết mình nóng giận lỡ lời nên tìm đến nhà trọ xin lỗi, năn nỉ cô ta quay về. Thế nhưng tôi nhận được lời thách thức: "Tại anh đuổi tôi chớ đâu phải tôi muốn đi? Mà tôi đã đi rồi thì không bao giờ quay lại".
Rất nhiều chuyện đã xảy ra với tôi trong giai đoạn đó khiến tôi không tập trung vào công việc, cuối cùng bị sa thải. Cuộc sống càng khó khăn hơn. Túng cùng, tôi bảo Cáo trả cho tôi số tiền mà ngày trước cô ta thuê tôi rước qua bên đó. Cáo vênh mặt: "Tôi đã trả cho anh còn nhiều hơn số tiền đó. Anh không biết là ngủ với tôi mỗi đêm phải mất bao nhiêu à? Bây giờ nếu tính kỹ, có khi anh còn nợ lại tôi".
Đến lúc đó, tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Cái đuôi con cáo đã lộ ra. Tôi bảo cô ta làm thủ tục ly hôn. Thế nhưng cô ta không chịu: "Anh thích thì cứ làm chứ tôi không làm". Thật ra thì cô ta sợ tốn tiền nộp hồ sơ dù số tiền đó chẳng đáng là bao.
Qua bạn bè, tôi biết Cáo đang cặp với một gã người Hoa có cửa hiệu lớn ở Chinatown. Hắn cung phụng cho Cáo như một bà hoàng. Đến lúc đó, tôi không quan tâm đến cô ta nữa. Bất ngờ sau đó tôi nhận được tin Cáo bị tai nạn ô tô dập não, có người đồn đãi thật ra là Cáo bị bà vợ của gã người Hoa đánh ghen. Tôi có đến thăm mấy lần nhưng lúc đó Cáo đã mất trí nhớ, không nhận ra tôi.
Bẳng đi một thời gian chừng 2 năm, tôi tình cờ thấy Cáo "tái xuất giang hồ" ở một bang miền Bắc lạnh lẽo. Trên mạng xã hội, Cáo vẫn xinh đẹp như xưa nhưng nhìn kỹ, tôi thấy vẻ mặt cô ta có điều gì đó bất bình thường. Chút tò mò khiến tôi trở thành một trong số friends của Cáo. Và tôi thấy cô ta bắt đầu tung chiêu cưa cẩm những gã đàn ông, cả những anh độc thân lẫn những anh đã có vợ. Trong số này, người sập bẫy mới nhất là một tay kỹ sư ở Sài Gòn.
Tôi không nghĩ người trong bài báo mà bạn tôi nói đúng trăm phần trăm là Cáo bởi có những điều chưa đúng, có những điều còn hơn thế mà chỉ tôi mới biết. Nhưng đối với Cáo tất cả những việc làm đó đều đúng. Có lần cô ta đã nói với tôi: "Phàm đã sinh ra làm con người trên thế gian này thì người ta có quyền làm tất cả những gì mà người ta thích". Có thể so với những chuẩn mực đạo đức thì đó là sai, nhưng với Cáo thì suy nghĩ đó, hành động đó hoàn toàn đúng.
Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với Cáo là "đời có vay, có trả". Hãy dừng lại để làm một người lương thiện cho phần đời còn lại. Tôi cũng muốn nói với những người đàn ông đang còn mụ mị xung quanh Cáo biết rằng nếu họ không có đủ năng lực tài chính thì đừng có dây dưa với người phụ nữ ấy bởi chuyện bị đá chỉ là điều sớm hay muộn.
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người. Ai trách thì tôi đành chịu nhưng thấy sai mà không nói thì lại càng sai hơn...
Theo VNE
Chẳng lẽ khi yêu người ta lại ngu si, đần độn như vậy sao? Tôi không phủ nhận là mình có máu đào hoa bởi suy cho cùng, đàn ông mà không có chuyện đó thì người ta sẽ bảo mình ái nam, ái nữ. Nhưng lần này, cái máu ấy nó đang làm cho tôi lên bờ xuống ruộng. Đúng hơn là tôi bị sét đánh. Lưỡi tầm sét này không giống bất cứ cái nào...