Biết ơn thử thách để sống hạnh phúc hơn
Bất kỳ ai từng trải nghiệm trạng thái biết ơn, sẽ thấm thía rằng đây là một trạng thái vô cùng đẹp đẽ.
Cuối tháng Mười, tôi tham gia một chương trình quốc tế về yoga diễn ra tại Ấn Độ. Vốn nhút nhát, tôi thường chỉ im lặng ngồi nghe, nên chọn một góc khuất. Lần này, chủ tọa mời tôi phát biểu. Tôi không chuẩn bị trước cho tình huống này nên lúng túng lắc đầu. Chủ tọa cầm micro nói: cô ấy không giỏi tiếng Anh.
Bình thường, tôi vẫn thoải mái nói với mọi người mình không giỏi tiếng Anh. Nhưng vào lúc đó, tôi cảm thấy mình thua kém mọi người và sau cuộc họp, tôi tránh mặt những người trong ban tổ chức, nhất là chủ tọa. Tôi mất cả một ngày trong trạng thái không thoải mái và quyết định cần phải điều trị cho tâm hồn.
Tĩnh lặng để chiêm nghiệm
Tôi chọn một nơi thanh vắng, ngồi suy xét lại những gì đã diễn ra và nhất là những gì đang thực sự diễn ra trong tôi. Tôi vẫn thường tự nói mình không giỏi tiếng Anh và chưa bao giờ tổn thương về điều đó. Chủ tọa cũng đơn giản nói điều tôi đã nói nhưng sao tôi lại cảm thấy tổn thương. Vậy vấn đề không phải câu nói ấy mà là cách tôi nhìn nhận về câu nói ấy.
Mike George, diễn giả người Anh nổi tiếng trong lĩnh vực phát triển con người, từng phân tích rất rõ rằng, không phải tình huống hay người khác tạo ra cảm xúc cho mình mà chính việc mình trao ý nghĩa cho tình huống, hành động hay lời nói của người khác mới tạo ra cảm nhận.
Nếu chính tôi là người trao ý nghĩa cho sự việc, vậy thì để thay đổi cảm xúc, tôi cần thay đổi cách mình nhìn nhận vấn đề. Tôi cảm thấy việc mình bị nhận xét không giỏi tiếng Anh giữa đông người là bị chê bai. Rồi tôi tự hỏi mình đánh giá như thế nào về ai đó không giỏi tiếng Anh.
Tôi thấy rõ giỏi tiếng Anh chỉ là một kỹ năng. Tôi và nhiều người vẫn tôn trọng, quý mến ai đó không giỏi tiếng Anh nhưng tính tình dễ gần. Vì vậy, thiếu hay không có một kỹ năng nào đó không làm tôi mất đi giá trị của mình. Điều cần thiết là tiếp tục học hỏi, hoàn thiện bản thân.
Chúng ta chẳng ai hoàn hảo cả.
Điều tôi cần làm là vượt qua tính nhút nhát của bản thân, dám phát biểu ý kiến một cách tự tin trước mọi người.
Bất kỳ ai từng trải nghiệm trạng thái biết ơn, sẽ thấm thía rằng đây là một trạng thái vô cùng đẹp đẽ. (Ảnh minh họa)
Nhìn vào lợi ích tiềm ẩn
Sau khi đã nhìn nhận sự việc như một bài học quý giá cho mình chứ không phải một kỷ niệm tổn thương, tôi bắt đầu nhìn ra được lợi ích của tình huống này. Nếu chủ tọa không đưa ra câu nói ấy, tôi sẽ không có cơ hội suy xét một cách nghiêm túc về bản tính nhút nhát của mình. Tôi sẽ lại tiếp tục tìm một góc khuất trong các cuộc họp và ngại đưa ra ý kiến. Nhờ sự việc xảy ra mà tôi có cơ hội nhìn lại mình. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có mặt trong một cuộc họp quốc tế như thế, đó là cơ hội để học hỏi từ bạn bè các nước.
Từ chỗ cảm thấy tổn thương, tôi nhìn ra giải pháp đó là thay đổi cách nhìn nhận của mình, rút ra bài học, trân quý tình huống như một cơ hội. Giờ đây, tôi cảm thấy thật sự biết ơn. Chính là trong thử thách mà mỗi chúng ta mới có thể trưởng thành. Khi ai đó phê bình, chỉ trích, khó tính hay nhận xét không hay với chúng ta, thật ra họ đang giúp chúng ta nhìn lại mình rõ hơn và khiến chúng ta nỗ lực hoàn thiện bản thân. Một người giúp mình điều đặc biệt như thế thì hẳn mình sẽ thật sự biết ơn.
Bất kỳ ai từng trải nghiệm trạng thái biết ơn, sẽ thấm thía rằng đây là một trạng thái vô cùng đẹp đẽ. Nhà tâm lý học David Hawkins đã phát hiện rằng, lòng biết ơn tạo ra một làn sóng rung động rất cao quý. Nhà khoa học Masaru Emoto thì nói: “ Tình yêu thương và lòng biết ơn sẽ nâng đỡ thế giới”.
Theo phunuonline.com.vn
Vắng em anh có hạnh phúc không?
Anh có hàng ngàn lý do để cai thuốc, nhưng mỗi khi cầm điếu thuốc lên, anh lại không có can đảm mà bỏ nó xuống.
Cũng như tình yêu em dành cho anh, em có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để chia tay, nhưng em lại không có đủ dũng cảm mà bỏ đi tình yêu do mình vun đắp. Anh nói đúng! Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu tôi thật lòng hơn anh. Và tôi từ ngày hôm nay nhất định sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc! Còn anh? Vắng em, anh có hạnh phúc không?
- Nếu một ngày em không còn ở bên cạnh anh nữa, anh sẽ thế nào?
- Anh vẫn sẽ sống tốt, tốt như những ngày em vẫn còn ở bên cạnh anh.
- Anh không buồn?
- Buồn đau rồi cũng sẽ qua, còn cuộc sống thì vẫn luôn tiếp diễn. Hơn nữa với anh, tình yêu cũng không quan trọng đến nhường ấy!
Lòng tôi chông chênh, có lẽ là do câu trả lời của anh không như tôi kỳ vọng; hoặc là anh không yêu tôi, nhiều như tôi vẫn tưởng.
- Nếu một ngày anh không còn ở bên em, hãy hứa với anh rằng em vẫn sẽ sống hạnh phúc. Cho dù thế nào, anh vẫn muốn nụ cười xuất hiện trên môi em.
Anh nắm lấy bàn tay tôi, khẽ hôn lên mái tóc thơm mùi hoa nhài. Anh nói đây là một mùi hương rất đặc biệt, hiếm người con gái nào anh quen khiến anh ấn tượng về mùi hương như vậy. Anh yêu mái tóc đen dài của tôi, yêu cái mùi hương nhè nhẹ của tôi, yêu nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi tôi. Anh gọi tôi là "Cô bé".
-Hứa với em rằng ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra - Tôi giữ lấy cánh tay anh, nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.
- Anh không dám hứa bất kỳ điều gì bởi tương lai là một thứ khó nắm bắt vô cùng.
Tôi buông lỏng bàn tay mình khỏi tay áo anh, chậm rãi bước từng bước chân về phía trước. Người ta vẫn nói mối tình đầu như vết chân trên cát, cho dù có bước thật nhẹ nhàng nhưng dấu chân vẫn sẽ mãi in sâu...
Tôi quay lại nhìn anh hét lớn:
- Nhưng em sẽ mãi yêu anh! Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra em vẫn mãi yêu anh.
Năm đó tôi 20, tôi mong manh, tôi ôm ấp những hạnh phúc trong mối tình đầu đầy chông chênh của mình.
Tôi 20, tôi từng rất tin vào hai chữ "mãi mãi". Mãi mãi bên anh, mãi mãi không xa rời.
Anh là người yêu tôi, dĩ nhiên là thế. Nhưng điều ấy chỉ riêng một mình tôi và anh biết. Anh không bao giờ giới thiệu tôi với bạn bè của anh. Và khi tôi muốn dẫn anh đi chơi cùng bạn bè mình, thì anh lại luôn viện ra hàng ngàn lý do để từ chối.
Anh là người yêu tôi, dĩ nhiên là thế. Nhưng tại sao anh vẫn nhắn tin tán tỉnh, qua lại với những cô gái khác? Một cách công khai và không hề giấu diếm.
Nhiều đêm mặc dù biết anh sẽ không về, vậy mà tôi vẫn bướng bỉnh để đèn đợi anh. Chỉ khi anh trả lời tin nhắn mà tôi gửi từ mấy tiếng trước "Đêm nay anh có về không?". "Anh không!" Tôi mới ngoan ngoãn tắt đèn đi.
Tôi đã từng đợi anh một cách thầm lặng như thế. Một sự chờ đợi đến đau lòng mà vĩnh viễn anh chẳng thể nào biết được.
Sáng hôm sau anh trở về trong bộ dạng say khướt, tôi vẫn ngồi trên ghế salon chờ anh một lời giải thích.
- Thôi nào! Em đừng nhìn anh với thái độ như thế!
- Anh có bao giờ coi em là bạn gái anh chưa?
Anh thở dài, lặng lẽ châm một điếu thuốc. Mỗi lần không muốn nói chuyện với tôi anh đều như vậy. Còn tôi vẫn ngồi đó, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh. Nhưng anh vẫn cứ im lặng như thế. Giữa chúng tôi bây giờ chỉ còn là làn khói thuốc.
Một giọt nước mắt từ bờ mi lăn xuống. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt anh sau một năm ở bên nhau. Anh vội vã chạy tới, ôm lấy bờ vai mảnh đang rung lên của tôi.
- Đừng khóc! Cho anh xin lỗi! Xin lỗi em!
- Vì điều gì chứ? - Tôi nấc lên
- Vì đã khiến em phải đau lòng
Anh từng nói rằng anh rất sợ nhìn thấy phụ nữ khóc, nhất là khi giọt nước mắt đó rơi lại là vì anh.
- Hứa với em là anh sẽ không như vậy nữa. Hứa với em là anh sẽ mãi bên cạnh em đi!
Anh buông lỏng đôi bàn tay, lẩn trốn ánh nhìn của tôi.
- Em thừa biết là anh sẽ không hứa mà...
Năm đó anh 24 tuổi, anh thích uống bia, thích đi bar, thích hút thuốc, thích xăm những hình xăm lên người. Anh thích đánh ghita, anh ghét những thứ văn chương ủy mị mà hàng ngày tôi vẫn đọc. Tôi không dưới 50 lần khuyên anh hãy bỏ thuốc lá đi. Anh nói đó là thói quen rồi, thiếu nó, anh không thể nào sống được.
- Vậy giữa em và thuốc lá anh chọn gì?
- Em đừng bao giờ so sánh như vậy. Đó là hai việc khác nhau hoàn toàn
- Nếu em nhất định muốn anh phải lựa chọn?
- Anh hút thuốc đã 7 năm nay rồi! - Ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi nói.
Có nghĩa là anh sẽ chọn thuốc lá? Và tôi trong anh ngay cả một điếu thuốc cũng không thể so sánh bằng.
Anh có hàng ngàn lý do để cai thuốc, nhưng mỗi khi cầm điếu thuốc lên, anh lại không có can đảm mà bỏ nó xuống.
Cũng như tình yêu em dành cho anh, em có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để chia tay, nhưng em lại không có đủ dũng cảm mà bỏ đi tình yêu do mình vun đắp.
Anh 24, anh vẫn rong chơi, bay nhảy với tuổi trẻ đang có của mình.
Anh 24, anh chưa bao giờ hứa hẹn bất cứ điều gì với một cô gái 20 đầy mơ mộng như tôi.
Anh 24, anh lưu tên tôi trong điện thoại của mình là Cô bé. Anh không nhớ được sinh nhật của tôi, không thuộc số điện thoại của tôi, cũng chưa một lần tặng quà cho tôi vào những ngày lễ.
Anh 24, tôi 20. Món quà đầu tiên và duy nhất anh tặng cho tôi chính là chiếc móc khóa hình con ốc mà tôi nhất quyết đòi mua khi lần đầu anh dẫn tôi ra biển. Tôi hỏi anh có nghe thấy tiếng sóng trong con ốc không? Tiếng sóng đó thay em nói câu "Em yêu Anh đấy!"
Năm đó tôi 20, luôn thể hiện rõ cho anh thấy tình yêu đầy nhiệt huyết của mình. Anh 24, không hề thể hiện bất cứ điều gì khiến cho tôi tin rằng mình là cả thế giới của anh...
Rốt cuộc với anh tôi là gì? Là người anh từng thật lòng yêu hay chỉ như những cô gái thoảng qua trong cuộc đời? Tôi không hề biết...
Anh yêu! Anh có biết không? Nếu em rời xa anh thì sẽ chẳng có một người con gái nào yêu anh nhiều như em đã từng yêu. Và chắc anh cũng sẽ chẳng thể nào tìm được người con gái nào tốt như em đã từng tốt với anh... Anh luôn biết rõ điều ấy mà, có phải không?
Vậy thì anh hãy cứ bồng bột với tuổi trẻ của anh đi. Để khi thời gian trôi qua, anh sẽ nhận ra tất cả chỉ còn là hoài niệm.
- Nếu em rời xa anh, anh vẫn sống tốt đúng không?
- Em đừng có nói luyên thuyên nữa! - Anh gắt lên
- Anh yêu em, liệu có thật vậy không? Hay anh chỉ ích kỷ hưởng thụ tình yêu của em dành cho em mà chưa từng nghĩ sẽ đáp lại nó.
- Nghe anh nói...
- Anh làm tổn thương em quá nhiều. Dừng lại đi! Thế là đủ lắm rồi!
- Được thôi! Thế ý em là gì? Em muốn chia tay?
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi tức giận nói.
- Đúng thế! Chúng mình chia tay đi!
Anh nhìn tôi ngỡ ngàng sau đó lạnh lùng bỏ đi. Tiếng cửa đóng sầm lại nghe sao mà đau nhói.
Tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà mà mình và anh đã từng chung sống trong suốt gần một năm qua. Rốt cuộc chúng tôi cũng đã giải thoát cho nhau, không giải thích, không níu kéo. Mọi thứ đều diễn ra rất nhanh, nhanh hơn cả khi tôi đưa ra quyết định sẽ buông tay anh vậy.
Đêm hôm đó tôi nhận được một tin nhắn của anh. Tôi cứ ngỡ rằng anh sẽ xin lỗi, sẽ hứa thay đổi, sẽ dỗ dành tôi. Nhưng dòng chữ trên màn hình điện thoại khiến mắt tôi nhòe đi. Anh nói: "Cho dù thế nào em cũng phải hạnh phúc. Xin lỗi, anh không xứng đáng với em! Em xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn anh!". Tôi nắm chặt điện thoại, mím chặt môi để tiếng khóc không bật ra thành tiếng. Nước mắt rơi ướt đẫm gối. Đây là dòng tin nhắn cuối cùng giữa anh và tôi...Anh thực sự muốn vậy sao?
Thời gian trôi qua, chúng tôi không còn xuất hiện trong cuộc sống của nhau nữa. Cũng không nghĩ rằng thành phố này bé nhỏ thế, vậy mà chúng tôi chẳng chạm mặt nhau lần nào.
Tôi ra trường, làm việc trong một công ty du lịch. Tôi muốn đi thật nhiều nơi, muốn đặt chân đến những nơi mà tôi vẫn hàng ao ước. Nhưng nơi tôi đến nhiều nhất không hiểu sao lại là những thành phố của biển. Mỗi lần đứng trước biển, tôi lại tự hỏi không biết bây giờ anh thế nào? Có biết tự chăm sóc bản thân mình không? Có còn hút thuốc, uống rượu không? Có còn trượt mình trong những đêm dài ở quán bar không... Và...có còn nghĩ về tôi không?
Nhưng rồi tôi lại tự cười, trách bản thân mình quá đa tình. Có lẽ anh đã quên tôi lâu rồi. Tôi dù gì cũng đâu có quan trọng trong cuộc đời anh lắm. Nếu như là anh thực sự yêu tôi, ngày đó anh đã không đồng ý câu chia tay dễ dàng đến thế.
Sinh nhật lần thứ 22 của mình, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của anh sau hơn một năm không liên lạc. "Cô bé, em có hạnh phúc không?"
Tôi nhìn màn hình điện thoại rất lâu. Khi gửi tin nhắn này anh đang nghĩ gì? Anh muốn biết cuộc sống hiện giờ của tôi ra sao? Muốn biết lời chia tay của tôi khi đó có phải là đúng đắn không? Hay là vì anh chưa tìm được một cô gái nào có thể thầm lặng hy sinh vì anh, thầm lặng đợi chờ anh những đêm dài anh vui chơi bên những người con gái khác? Anh! Có phải anh hối hận rồi? Hạnh phúc? Rời xa anh, tôi có hạnh phúc không?
Năm đó tôi 22, tôi không còn mơ mộng về mấy câu chuyện tình yêu cổ tích, cũng chẳng tin vào hai chữ mãi mãi mà mình từng tin.
Tôi 22, mỗi đêm tôi không còn phải chờ cửa đợi anh về nữa, không còn thiết tha nghe ba chữ "Anh yêu em" từ anh.
Tôi 22, tôi không còn phung phí nước mắt của mình vì anh nữa.
Năm tháng qua đi, nỗi đau bây giờ chỉ còn là ký ức. Giờ anh có hối hận cũng đã quá muộn rồi. Tôi không còn là một cô bé 20, ngây thơ tin rằng tình yêu là vĩnh cửu.
Anh nói đúng! Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu tôi thật lòng hơn anh. Và tôi từ ngày hôm nay nhất định sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc!
Tôi kiêu hãnh soạn tin nhắn trả lời:
"Hạnh phúc. Không có anh. Đời em vui hơn nhiều!"
Còn anh? Vắng em, anh có hạnh phúc không?
Theo blogradio.vn
Con dâu ghê gớm một mực đòi ly hôn, mẹ chồng ủ mưu thả 2 viên thuốc vào cốc nước Ôm đứa cháu vào lòng, bà vừa dỗ vừa không biết hai đứa đang xảy ra chuyện gì. Mãi đến hôm sau, lân la hỏi chuyện con dâu, bà mới biết hóa ra cậu ấm nhà bà chưa chừa thói trăng hoa nên đã thả thính qua lại với một em trẻ đẹp. Ngày con trai lấy vợ, hàng xóm xung quanh nhà...