Biết ơn cuộc đời vì có anh
Anh yêu! Chỉ đơn giản là em muốn viết đôi lời chia sẻ hạnh phúc và cảm ơn anh vì tất cả những gì đã dành cho em.
Em rất biết ơn cuộc sống đã cho mình được gặp và yêu anh, một người con trai tốt hơn em mong đợi. Đối với em, mọi thứ bên ngoài có thì tốt, không có cũng không sao; quan trọng nhất vẫn là tình yêu, tình thương anh dành cho em. Từ lúc quen cho tới khi tụi mình chính thức là vợ chồng, anh chưa bao giờ làm em phải buồn hay thất vọng. Lúc nào anh cũng nghĩ cho em và thật sự em nhận thấy được tình yêu to lớn của anh.
Em luôn trân trọng và biết ơn tất cả, chưa bao giờ có ý khoe khoang hay tự mãn mà chỉ trân trọng, biết ơn, nâng niu và vun đắp cho hạnh phúc của chính mình. Bởi em luôn hiểu một điều, không có gì tự nhiên mà có. Mọi thứ trên cuộc đời này phải luôn được nâng niu, chăm sóc, bỏ công vun trồng mới được trái ngọt. Khi đã có trái ngọt rồi phải tiếp tục vun đắp để cây ấy mãi tươi xanh, đơm hoa kết trái mãi mãi. Không chỉ riêng tình yêu mà mọi thứ trên đời này đều như vậy.
Video đang HOT
Một lần nữa, bằng tấm chân tình này, cảm ơn anh vì luôn nghĩ cho em và yêu em rất nhiều. Cảm ơn ba mẹ chồng đã sinh ra và nuôi dạy anh nên người. Cảm ơn ba má em đã sinh ra và nuôi em khôn lớn. Chúng mình hãy luôn yêu thương ba mẹ hai bên và cùng cố gắng nắm tay nhau đi qua những năm tháng dù vui hay buồn phía trước. Hôn nhân đối với em là kết quả của tình yêu đôi lứa, nhưng là sự bắt đầu của một hành trình mới phía trước, cùng nắm tay nhau trải nghiệm và đi đến cuối con đường, anh nhé!
Em rất thích vẻ đẹp của Đà Lạt, một vẻ đẹp yên bình, nhẹ nhàng, không ồn ào nhưng rất an yên. Cũng mong tình yêu của tụi mình luôn như vậy, dung dị nhưng đẹp mãi theo thời gian. Em rất thích câu: “Chỉ có yêu và thấu hiểu mới không cách nào rời xa”. Vợ Nhím lùn yêu anh xã nhất trên đời, anh xe ôm của em.
Muộn phiền qua đi, biết ơn ở lại
Sự khác biệt giữa một cuộc đời muộn phiền và một cuộc đời hạnh phúc là lòng biết ơn. Lòng biết ơn biến những điều bất ý thành những điều bình thường, biến những điều bình thường thành những điều kỳ diệu.
Không phải ngẫu nhiên mà mỗi nhà ga trên những thành phố châu Âu này đều có một cửa hàng hoa. Bởi, mọi cuộc gặp gỡ hay chia xa, đều cần mang theo hay mang đến cho nhau những điều ngọt ngào và đẹp đẽ.
Bước qua mỗi cuộc tình, mỗi con người, lòng tôi luôn khe khẽ nói tiếng cảm ơn. Không biết có phải vì thế không, sống chừng ấy năm, mang trên vai chừng này tuổi, khi nghĩ lại về cuộc đời mình, tôi không nhớ nhiều về những mất mát chia xa, tôi không nhớ nhiều về những cuộc cãi nhau hay về lý do đổ vỡ.
Tất cả như có một đám sương mù ảo mờ che phủ khuất lấp đi. Khi dông bão qua đi, chúng ta không nhớ người yêu, chỉ nhớ tình yêu.
Những muộn phiền qua đi, ta không nhớ những vết thương, chỉ nhớ những phút giây đã từng hạnh phúc. Và dẫu lòng người vẫn trắng đen, đắng cay, bội phản, thì bằng một cách nào đó, ta vẫn lại yêu say mê như mới yêu lần đầu.
Bạn có nhớ đầu này và đầu kia của sợi dây thời gian mà ở đó một viên đá nhỏ biến thành một hạt châu không? Không có hạnh phúc hay bình an nào có được, mà không trải qua cả mất mát khổ đau cả. Vấn đề nằm ở chỗ ta có sẵn lòng biến trái tim mình thành con trai giữa lòng biển cả hay không?
Tôi có những chiếc vòng kim loại ở cổ chân, mỗi chiếc là kỷ niệm cho một tình yêu đã mất. Chiếc đầu tiên tôi mang năm tôi 16 tuổi. Tôi chưa từng tháo chúng ra, dù cho rất nhiều biến cố xảy ra trong cuộc đời. Và tôi sẽ còn gìn giữ chúng, đến khi nào có thể, như gìn giữ một khoảng đời thanh xuân tôi đã sống như cơn gió trên cánh đồng hoa dại.
Cũng là để biết ơn những tháng năm đã qua, những cơn mưa tuyết ngày xưa, những người đã bước ra khỏi cuộc đời tôi giây phút ấy. Nếu không có họ và những điều đó, tôi không bao giờ có thể trở thành tôi của hôm nay, như bây giờ.
Amanda Huỳnh
Cảm ơn mẹ, vì đã luôn yêu thương con! Khi người lạ cho một viên kẹo, ta liền thấy biết ơn và cảm kích, nhưng người cho ta cả cuộc đời ta lại trả bằng sự vô tâm... Màn đêm bao phủ khắp nơi khiến con như khó chìm vào giấc ngủ hơn, nhìn chấm sáng chốc chốc lại nháy lên trên chiếc đồng hồ điện tử, lòng con lại nặng trĩu...