Biết nhà chồng là hang hùm đầm hổ, nhưng tôi vẫn phải lao vào vì… sĩ diện
Cuối cùng, vì sĩ diện của bố mẹ và để con mình được có đủ bố đủ mẹ, dù biết nhà chồng chắc chắn là hang hùm đầm hổ, tôi vẫn phải cắn răng lao vào.
Ngày lên xe hoa bước về nhà chồng, tôi khóc hết nước mắt. Một là vì cũng giống như bao cô gái, chạnh lòng khi phải bước chân vào một cuộc sống mới, một gia đình mới. Hai là, tôi sợ. Sợ khi bước chân vào nhà chồng sẽ tiếp tục phải nghe những lời miệt thị về cái thai tôi đang mang trong bụng. Sợ những khó khăn trong mối quan hệ nàng dâu nhà chồng sắp tới.
Tôi sợ khi bước chân vào nhà chồng (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi cũng nén nước mắt tiễn tôi lên xe hoa:
- Thôi con, lấy chồng theo chồng, người ta có nói gì cũng nhịn cho xong chuyện con nhé!
- Con xin lỗi bố mẹ, tại con ngu dại!
- Đừng khóc nữa, người ngoài người ta nhìn!
Nghe mẹ nói vậy, tôi lại càng khóc dữ hơn. Bố mẹ lúc nào cũng sợ người ngoài người ta cười, bây giờ cũng sợ người ta dè bỉu khi biết con gái chưa cưới đã bầu nên ép tôi lấy chồng bằng được. Tôi biết là tôi sai khi đi quá giới hạn, nhưng hạnh phúc cả đời con gái cũng không bằng sự sĩ diện của bố mẹ sao?
Nghĩ vậy nhưng tôi cũng không dám nói thành lời. Giận bố mẹ một, tôi càng thương bố mẹ mười. Bố mẹ đều là giáo viên, sống cả đời trong sự trọng vọng của dân làng, tôi cũng không muốn vì tôi mà bố mẹ mang tiếng là dạy con người mà không dạy được con mình.
Nhà ngoại tôi ở Hải Phòng, còn nhà chồng tôi ở một huyện nhỏ bên Hải Dương. Gia đình nhà chồng tôi làm ăn buôn bán, ai cũng chanh chua ngoa ngoắt. Hồi còn yêu nhau, tôi có về nhà anh chơi một lần. Nói thật là ngay sau lần đầu về chơi nhà anh, tôi đã có ý nghĩ kết thúc mối quan hệ này. Tôi tâm sự với bạn thân:
- Chắc tao không lấy anh ấy đâu. Mẹ anh ấy hình như rất kĩ tính, mà nhà đó còn có bà cô không lấy chồng ở chung nữa, kĩ tính không kém. Hôm tao về chơi mà hai người họ săm soi tao từ đầu đến chân.
- Thế họ soi mày những gì? Họ có nói gì không?
Video đang HOT
- Mẹ anh ấy thì chỉ để ý thôi, còn bà cô thì bốp chát luôn. Nhưng tao còn sợ mẹ anh ấy hơn, vì dù không nói gì nhưng mà ánh mắt bà làm tao lo lắm. Mà nhìn cái cách chị dâu anh ấy khép nép trước mẹ chồng, tao cũng thấy sợ cơ.
- Tao có người nhà ở gần khu ấy, để tao nhờ họ dò hỏi xem nhà đó thế nào.
Rồi cô bạn tôi cũng dò hỏi được về nhà anh. Bố chồng anh rất hiền lành, nhưng mẹ và cô anh thì ngược lại. Hai người đó nối tiếng chanh chua nhất khu đó. Cô con dâu cả nhà đó ban đầu cũng không phải hiền lành gì, nhưng vào đó mấy năm cũng bị mẹ chồng và cô chồng cho vào khuôn khổ.
Nghe những sự tích của mẹ và bà cô chồng, tôi đâm ra sợ và bắt đầu có ý nghĩ muốn chia tay người yêu. Nhưng người yêu tôi rất yêu tôi, thấy tôi có thái độ lạ, anh càng bám diết tôi hơn. Thậm chí anh còn đòi tôi quan hệ, muốn gạo nấu thành cơm. Nhưng tôi không đồng ý, từ chối anh hết lần này đến lần khác.
Nhưng cuối cùng thì anh cũng có được tôi. Vì anh ngăn cản nên tôi không mua được thuốc tránh thai ngay sau đó. Tôi nghĩ chắc 1 lần cũng không thể có bầu ngay được nên cũng thôi. Nhưng cuối cùng thì tôi có bầu thật. Vừa biết tôi có bầu, anh đã bảo bố mẹ anh lên nói chuyện cưới xin với bố mẹ tôi.
Sau bố mẹ và cô anh cũng đến nhà tôi xin cưới, nhưng cả mẹ và cô anh đều nói chuyện với cái giọng như kiểu tôi là đứa con gái hư hỏng, dụ dỗ con họ lên giường rồi ép nhà họ cưới hỏi. Mẹ anh nói:
- Nói thực với ông bà là gia đình nhà tôi không danh giá gì nhưng cũng là gia đình có gia giáo. Con tôi từ bé đến lớn được tôi dạy dỗ rất chu đáo, chưa bao giờ có tiếng chơi bời lêu lổng gì. Bây giờ chuyện đã đến nước này thì tôi cũng đành xấu mặt mà đứng ra tổ chức cho chúng nó vậy.
(Ảnh minh họa)
Tôi nghe vậy thì ức đến phát khóc. Họ đến để xin cưới hay để bố thí lòng hảo tâm đây? Tôi cũng không phải thích về làm dâu nhà họ đến vậy. Tôi toan nói lên những suy nghĩ của mình, nhưng mẹ tôi dằn tôi lại. Bà nói:
- Nhịn đi con, họ mà không cưới cho thì mặt mũi nhà mình biết để vào đâu? Mẹ nói cho con biết, không được phép bỏ thai nên nhất định con phải để con mình có bố.
Cuối cùng, vì sĩ diện của bố mẹ và để con mình được có đủ bố đủ mẹ, dù biết nhà chồng chắc chắn là hang hùm đầm hổ, tôi vẫn phải cắn răng lao vào.
Theo Ngoisao
Khóc cạn nước mắt ở nhà chồng trong Tết Dương lịch
Lập gia đình cách đây vài tháng nên Tết Dương lịch này là cái Tết đầu tiên tôi ở nhà chồng. Thú thực 3 ngày mà kéo dài như 30 ngày, bởi đêm nào tôi cũng khóc hết nước mắt.
Tôi năm nay 31 tuổi, mới lập gia đình cách đây vài tháng với một người vốn cũng chẳng yêu tôi lắm. Nhưng vì trót dại, "bác sỹ bảo cưới", lại thêm ở cái tuổi cũng chẳng còn trẻ trung với ai, nên tôi quyết định "nhắm mắt đưa chân".
Kỳ nghỉ lễ của Tết Dương lịch năm nay, như bao cặp vợ chồng khác, chúng tôi "khăn gói quả mướp" về nhà chồng. Ban đầu, tôi có rụt rè bảo chồng tôi về dự định đi hưởng tuần trăng mật, nhưng anh không đồng ý vì tôi đã bầu đến tháng thứ 4, đi lại bất tiện, nên ở nhà an dưỡng. Tôi cho cũng phải, vì giờ tôi mang thai, không thể đi khắp mọi nơi như tôi muốn.
Thế nhưng, về nhà chồng rồi, tôi mới hiểu thế nào là "an dưỡng". Thậm chí, bà bầu 4 tháng còn đêm nào cũng khóc hết nước mắt, vì chồng, vì nhà chồng.
Chồng tôi vốn trẻ hơn tôi 4 tuổi, lại khá cao ráo,sang sua. Bơi vây, khi đám cưới chạy diễn ra, tôi đã nghe không ít lời nói không hay rằng tôi "lừa" anh ấy nên mới có đám cưới này. Đáng buồn thay, cho tới khi đã trở thành con cái trong nhà, điều tiếng ấy vẫn gán trên miệng những người thân trong gia đình anh.
Ngày đầu tiên, vừa xuống xe khách về tới nhà, anh đã bỏ mặc tôi ở nhà với mọi người để bù khú theo lũ bạn cho tới tận đêm khuya. 11h đêm, tôi gọi điện, giọng lè nhè, anh nói qua điện thoại: "Không phải gọi, tôi không về đâu". Loáng thoáng kèm theo tiếng đám bạn anh: "Chị mày gọi về, sao không về đi", "Thằng này thế mà sướng, có những hai... bà mẹ liền"...
Tôi ấm ức, nằm khóc thương cho phận "gái già" của mình. Chẳng có tuổi trẻ, chẳng có nhan sắc, tôi bị chính người chồng trẻ của mình hắt hủi.
Sớm hôm sau, ngày nghỉ thứ 2, tôi dậy sớm dọn dẹp nhà cửa và nấu đồ ăn sáng cho bố mẹ chồng, 2 em chồng. Mâm cơm vừa dọn ra, mẹ chồng tôi hỏi: "Thằng Dương chưa dậy à?". Tôi đáp: "Nhà con đi nhậu với đám bạn cùng làng từ đêm qua chưa về".
Những tưởng, mẹ chồng tôi sẽ mắng mỏ con trai mình, nào ngờ bà vào hùa bảo: "Chắc nó chán vì lấy vợ, xóm này bao con bé chết mê chết mệt, mà chẳng hiểu sao...". Bà bỏ lửng câu nói khiến tôi nghẹn đắng cổ họng.
Mẹ chồng lúc nào cũng nhiếc móc tôi, cuộc sống ở nhà chồng khiến tôi nghẹt thở. (Ảnh minh họa)
Ăn sáng xong, tôi đi chợ định bụng nấu bữa trưa thịnh soạn cho cả nhà, vì dù sao, tôi cũng là dâu mới. Nói về khoản nấu ăn, tôi cũng tự tin chẳng thua kém ai vì là chị cả, nên tôi được rèn luyện từ bé. Đi cùng tôi là cô em chồng, con bé chỉ dán mặt vào điện thoại, tôi hỏi gì nó đáp nấy, thậm chí còn tỏ ra khó chịu.
Tôi khệ nệ mang một làn thức ăn, nặng đến trĩu cả tay, nó cũng chẳng thèm được một câu phụ giúp. Bầu bí nên tôi mệt, đi bộ 500 mét về nhà thở dốc muốn xỉu, lại thêm làn đồ ăn khiến tôi muốn đứt hơi. Về đến gần cổng, thấy tôi xách đồ, bố chồng lên tiếng: "Sao mày không xách để chị nó xách thế kia?". Lập tức cô em chồng vùng vằng giật lấy cái làn mang thẳng vào nhà, vừa đi vừa lầm bầm: "Mua làm gì lắm thế không biết".
Bữa trưa cũng chỉ có một mình tôi lúi húi chuẩn bị. Mẹ và các em chồng tôi đã đi chơi hàng xóm hết cả, nhà chỉ còn mình tôi. Biết thân, biết phận con dâu, tôi một mình làm tất cả. Bữa cơm gần được dọn lên, cũng là lúc chồng tôi đi về. Tôi thấy chồng có vẻ mệt mỏi, liền hỏi: "Em gọi anh mấy lần không được, sao anh về muộn thế?". Chồng tôi chẳng đáp đi vào nhà tắm rửa.
Tới bữa ăn, tôi bày biện các món, bố chồng có vẻ hài lòng vì con dâu trổ tài nấu nướng. Ngược lại, mẹ chồng tôi chưa động đũa đã chép miệng: "Trông thế này không biết ăn thế nào". Rồi cô em chồng tiếp lời: "Chẳng ra gì, không bằng con Hằng (cô thích chồng tôi ngày trước, cùng làng) nó sang nhà mình nấu dạo trước anh Dương nhỉ?".
Chồng tôi chẳng bênh vợ câu nào, cắm mặt vào ăn. Tôi len lén kiềm chế những giọt nước mắt. Ăn xong, không một ai phụ tôi dọn dẹp, rửa bát. Cũng chỉ mình tôi và cái bụng bầu 4 tháng làm hết mọi việc nhà. Ngồi bên đống bát đũa, tôi òa khóc nức nở.
Chập tối, tôi bảo với chồng: "Sáng mai anh ở nhà, đừng về muộn nữa, mình sửa soạn xuống thành phố sớm chứ chiều đông lắm. Xe khách chen nhét, em thì bầu bí thế này".
Chồng tôi nói: "Tôi chưa thích, cô muốn đi mà xuống trước, lâu lâu mới về nhà, chưa chi đã ngăn cấm thằng này đi bù khú với bạn bè. Cô là vợ, chứ cô không phải mẹ tôi".
Những lời cay đắng ấy chồng tôi cũng chẳng ngần ngại thốt ra, huống hồ người ngoài. Vậy là đêm thứ 2, anh ấy cũng đi thâu đêm với đám bạn lâu ngày gặp mặt.
Không thể chịu đựng thêm sự cô độc ở nhà chồng, sớm hôm sau, sau khi gọi cả chục cuộc điện thoại cho chồng không được, tôi xin phép bố mẹ chồng có việc bận đột xuất ở công ty nên phải xuống trước.
Bố chồng tôi bảo: "Đi sớm cho đỡ đông cũng được". Còn mẹ chồng tôi vẫn giọng đay nghiến: "Gớm, về nhà chồng có mấy hôm mà sợ rồi à? Chắc lại kiếm cớ xuống sớm thôi".
Nếu không có bố chồng tôi ra vẻ mặt khó chịu, chắc bà còn nhiếc móc con dâu cả một tràng dài.
Tôi một mình mang chiếc ba lô quần áo ra đường quốc lộ bắt xe. Lúc nào cũng vậy, tôi cô đơn, lạc lõng và bị hắt hủi như khi mới đến. Vừa đi bộ, tôi vừa tủi thân bật khóc. Tôi có lỗi lầm gì để cả gia đình chồng đối xử với tôi như vậy? Hay lỗi lầm lớn nhất của tôi là gái già mà còn đi "chài" thanh niên trẻ?
Lại một cái Tết Dương lịch chẳng có ngày nào yên vui, tới đây, Tết Âm lịch sẽ thế nào?
Theo Giadinh
Tình cờ "đọc trộm" lá thư gửi đến cho mẹ chồng, tôi run người hốt hoảng vì điều bí mật giấu trong đó Tôi cố kìm nén cảm xúc của mình, nói dối chồng chỉ là hóa đơn tiền điện rồi vội giấu đi. Tôi vẫn hay tự hào với bạn bè vì có nhà chồng rất tuyệt vời. Chồng tôi là giảng viên dạy nhạc. Anh lớn lên trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật. Bố mẹ chồng tôi trước đây đều là...