“Biết đâu nó ngủ với cả trăm thằng rồi đổ vạ cho con tôi?”
Giờ đất không chịu trời thì trời đành phải chịu đất. Thôi thì đành tự nhủ “Thà con dâu hư còn hơn con dâu hỏng”, ít nhất không rước về 1 đứa vô sinh.
Thân chào Nguyễn Quyền, tác giả bài “ Yêu lỡ – dính bầu, phải mở miệng với gia đình 2 bên thế nào“!
Đọc bài viết của cháu mà cô đau lòng. Lại thêm 1 đứa con không nghe lời mẹ nên mới dẫn đến kết cục khó xử này đây.
Chẳng giấu gì mọi người, tôi cũng là 1 người mẹ đang trải qua chuyện mà mẹ của tác giả bài tâm sự sắp phải trải qua. Nhưng tình cảnh của tôi thảm hơn nhiều lắm.
Vợ chồng tôi đều làm Nhà nước, có chút địa vị xã hội. Tuy gia đình tôi không tới mức giàu có nhưng cũng tương đối có của ăn của để. Vợ chồng tôi lại có duy nhất 1 cháu trai nên cưng chiều hết mực. Từ bé, chưa bao giờ chúng tôi để con phải thua thiệt gì so với bạn bè trang lứa.
Trước đây, tôi rất tự hào về con trai mình. Vậy mà đùng 1 cái nó làm tôi choáng váng.
Thằng bé cũng khá ngoan. Bao nhiêu năm liền nó đều là học sinh giỏi. Nó cũng tình cảm với mẹ lắm. Sinh nhật, 8-3, 20-10, nó đều để ý tặng quà tôi, thậm chí còn tự tay làm những tấm thiệp rất đáng yêu. Vợ chồng tôi luôn tự hào về nó.
Lúc trước tôi rất quan tâm và để ý cháu, nhưng từ khi cháu vào đại học, tôi cũng lên chức, công việc lu bù, không thể sát sao như trước. Ban đầu tôi cũng lo, nhưng thấy kết quả học tập đưa về vẫn tốt, tôi yên tâm rằng con có thể tự lập. Năm nay nó học năm cuối, vợ chồng tôi đang dồn lực, khi nó ra trường sẽ cho nó sang Anh mở mang tầm mắt.
Ấy vậy mà đùng 1 cái, nó dẫn về 1 con bé, kêu làm người ta có chửa, xin bố mẹ cho cưới. Tôi choáng váng đầu óc, ngất xỉu phải vào viện truyền nước mấy ngày.
Choáng thứ nhất là vì thằng con đổ đốn. Tôi mất bao công sức, tiền của, tình cảm mới nuôi nấng nó thành tài, đặt bao nhiêu hi vọng vào nó. Vậy mà nó nhẫn tâm giáng cho tôi 1 đòn chí mạng.
Choáng thứ hai là vì đứa con gái nó mang về. Thà rằng cũng là học sinh, ngây ngô nếm trái cấm, tôi còn thấy thương. Đằng này con bé đó hơn con tôi những 5 tuổi. Con bé ở quê lên làm nhân viên gội đầu ở hiệu cắt tóc con tôi hay đến.
Trông nó tóc nửa vàng nửa xanh, khuôn mặt thì cong cớn. Chẳng hiểu thằng con tôi thích nó ở điểm gì. Liếc mắt là tôi đã thấy con mình bị dụ. Chắc thấy thằng bé ngây thơ, con nhà tử tế, định úp sọt để được làm dâu Hà Nội đây.
Video đang HOT
Càng nghĩ tôi càng uất nghẹn. Chắc gì con bé đó đã mang thai con của con trai tôi thật. Biết đâu nó lại ngủ với cả trăm thằng rồi đổ vạ cho con tôi. Cái ngữ như con bé ấy, không thể tin tưởng được.
Sau khi ra viện, bình tĩnh lại, tôi gọi 2 đứa tới, đưa cho dăm triệu để giải quyết. Tôi biết nhiều độc giả ở đây sẽ nói tôi độc ác, nhẫn tâm với chính cốt nhục. Nhưng có ở hoàn cảnh làm mẹ như tôi, mọi người mới hiểu.
Con tôi còn trẻ, tương lai sáng lạng như thế, giờ tự nhiên lại bị vướng chân vào gia đình thì coi như mất hết. Có con vào bao nhiêu chuyện phải lo lắng, làm sao thằng bé có thể tập trung học hành, lo sự nghiệp được.
Đứa con gái nó định rước về lại chẳng môn đăng hậu đối, không học hành, làm nghề lao động chân tay, tâm địa không lương thiện. Người mẹ như tôi sao có thể chấp nhận loại dâu con như thế.
Tôi và chồng đều có chức tước. Bây giờ mà vỡ lở con trai ăn cơm trước kẻng, lại còn lấy 1 đứa chả ra gì, vợ chồng tôi chỉ có nước đeo mo vào mặt. Cấp dưới, đối tác, bạn bè nhìn vào, làm sao mà làm ăn được gì nữa chứ.
Thằng con tôi nhảy dựng lên không chịu, tỏ khí khái anh hùng, ra vẻ “Con làm, con chịu trách nhiệm”. Nó ngây thơ, khờ dại, có hiểu gì về đời đâu mà cứ khăng khăng đòi lấy vợ, đẻ con. Bị lừa mà không biết, đần ơi là đần.
Tôi khuyên nhủ, dỗ dành đủ kiểu, nhẹ có, nặng có mà con trai không vỡ ra. Con bé kia cũng bám dai như đỉa, nhất quyết phải đẻ đứa con, phải lấy “anh Trung” mới được. Nghe nó 1 câu anh, 2 câu em ngọt xớt với con tôi mà tôi rợn tóc gáy. Cái mặt già nua, câng câng mà bày đặt tán tỉnh, yêu đương thằng trẻ con vắt mũi chưa sạch.
Vợ chồng tôi hạ chiêu cuối, buộc con phải lựa chọn, hoặc là bố mẹ, hoặc là con bé kia. Nếu nó cứ khăng khăng đòi lấy vợ, sinh con, vợ chồng tôi sẽ từ mặt nó. Tưởng chiêu độc ấy làm nó hồi tâm chuyển ý, ai dè nó chẳng nói chẳng rằng, đùng đùng thu dọn quần áo ra ở với con bé kia.
Điều tra qua đứa bạn thân của con, tôi còn biết nó nghỉ học ở trường, nhất quyết là sẽ không tiêu vào tiền của bố mẹ. Nó đi làm phụ bàn ở 1 quán cà phê để kiếm thêm tiền nuôi “vợ con” nó.
Tôi vừa sầu não, vừa tức anh ách trong bụng. Con mình sinh ra, nâng niu, phục vụ 22 năm trời, giờ vì 1 đứa con gái chẳng ra gì mà nó lật lọng, cư xử với mẹ nó tàn tệ như thế. Mấy lần lén đến quán cà phê con làm việc nhìn trộm, tôi rớt nước mắt.
Tôi khóc ròng mấy đêm nay, chẳng biết phải làm thế nào.
Bảo bối của tôi, từ nhỏ tôi thương xót nó, nào dám để nó động tay vào việc gì nặng nề. Nhìn nó chạy đông chạy tây, bê liền 1 lúc mấy thùng hoa quả nặng, bị người khác sai khiến đủ thứ mà tôi chạnh lòng, vừa thương vừa giận con.
Tôi khóc ròng mấy đêm nay, chẳng biết phải làm thế nào. Chồng tôi định thuê xã hội đen để dằn mặt con bé kia. Nhưng tôi chỉ sợ làm thế, thằng bé biết chuyện lại càng thêm hận bố mẹ mà thôi.
Giờ đất không chịu trời thì trời đành phải chịu đất. Thôi thì đành tự nhủ “Thà con dâu hư còn hơn con dâu hỏng”, ít nhất không rước về 1 đứa vô sinh.
Nghĩ vậy rồi nhưng tôi vẫn đau, vẫn cay, vẫn chẳng muốn nhượng bộ. Con ơi là con, mẹ nuôi con lớn từng này rồi con xát muối vào lòng mẹ thế này hả con?
Theo Ngoisao
Gọi chồng về trong cơn "thèm phở"
Có lần tôi phát hiện ra chồng "ngoan" của mình đang ngoại tình với cô thư ký văn phòng nơi anh làm việc. Rất nhanh chóng, tôi đã cắt đứt cơn "thèm phở" của ông xã mà không cần tốn quá nhiều thời gian hay công sức. Bạn có muốn biết "chiêu" mà tôi sử dụng không?
Trước khi lên xe hoa về làm dâu nhà người, mẹ tôi đã từng dặn: "Chuyện "chán cơm thèm phở" rồi một ngày nào đó sẽ xuất hiện trong ngôi nhà của con. Nguyên nhân có thể là ở chồng, mà cũng có thể là do con. Nhưng dù thế nào đi nữa, hãy tỏ ra khôn ngoan, vì con - là - đàn - bà, biết không?".
Tôi là thạc sĩ, đang giảng dạy tại một trường Cao đẳng chồng tôi là nhân viên kinh doanh của một công ty cổ phần truyền thông. Tính chất cng việc bận rộn khiến chúng tôi không có quá nhiều thời gian dành cho gia đình, tuy nhiên, cả hai đếu cố gắng sắp xếp những buổi tối cuối tuần vui vẻ bên nhau. Tôi yêu chồng, chồng cũng yêu tôi, nhưng rồi sau 2 năm chung sống, tôi phát hiện ra anh chàng đang lén lút ngoại tình với một cô thư ký khá là trẻ đẹp.
Với tâm niệm "của Ceasar trả lại cho Ceasar", tôi đã dành lại cái vốn dĩ thuộc về mình.
Nếu nói tôi hoàn toàn bình thản đón nhận (dù có chuẩn bị tinh thần trước) thì cũng không đúng. Thực sự tôi có chút hoang mang, có chút tổn thương, nhưng rồi, với tâm niệm "của Ceasar trả lại cho Ceasar", tôi đã dành lại cái vốn dĩ thuộc về mình.
Có lẽ các bà vợ đều hiểu rằng, đàn ông trên thế giới này, một khi đã lỡ "không chung thủy" rồi thì cũng họ chẳng muốn cuộc hôn nhân đang êm ấm của mình đi đến sự đổ vỡ. Xung quanh bạn, xung quanh tôi, có hàng tá cuộc tình vụng trộm chẳng cần đến bàn tay thứ 3 mà cũng dần tan rã. Đơn giản thôi! Phở không thay thế được cơm, ngoại tình không thể đứng vào vị trí danh chính ngôn thuận của hôn nhân. Có chăng là xuất hiện kịp thời để lấp khoảng trống hay bù vào sự thiếu hụt mà không cặp vợ chồng nào có thể tránh khỏi sau thời gian dài chung sống.
Khi đối diện với sự thèm phở của chồng, điều mà bạn cần làm đầu tiên là tự hỏi chính bản thân "Mình có còn yêu anh ấy hay không, tình yêu của mình có đủ để tha thứ cho lỗi lầm này không?". Nếu câu trả lời là "Có" thì bạn hãy làm như tôi nhé!
Hãy đi tìm cho mình chứng cứ. Ông bà ta vẫn dạy "Nói có sách, mách có chứng". Ngoại tình là chuyện tế nhị, nên dẫu có nghi ngờ thì bạn cũng chẳng thể "nói suông" rồi bắt anh chồng nhận lỗi. Hãy để cho người trong cuộc cúi đầu "tự thú" trước những bằng chứng mà bạn đưa ra. Nhớ nhé, đừng bao giờ vặn vẹo kiểu ghen bóng ghen gió, cái mà bạn nhận được chỉ là "Em đa nghi quá!", "Em lại tưởng tượng rồi, chỉ là đồng nghiệp thôi",...
Hãy để cho người trong cuộc cúi đầu "tự thú" trước những bằng chứng mà bạn đưa ra.
Bản chất của việc "ăn vụng" là lén lút, nếu rõ ràng minh bạch đến nỗi trơ trẽn thì chẳng có gì để nói với "loại chồng" như thế. Chính vì vậy, hãy mừng khi chồng bạn có ngoại tình nhưng... vụng trộm. Điều đó chứng tỏ hắn vẫn còn sợ vợ, sợ hàng xóm, sợ cơ quan, nghĩa là cái ranh giới đạo đức vẫn còn đó và hắn không hề đạp đổ. Với những ông chồng "lỡ dại" như thế thì phụ nữ chúng ta vẫn có thể "uốn nắn" và "xử lý" kịp thời mà.
Sau khi phơi bày chứng cứ, cái mà bạn cần làm tiếp theo không phải là ầm ĩ chì chiết hay khóc lóc thảm thương. Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, bạn làm to lên thì chồng sẽ mất mặt, mà "xấu chàng" thì sẽ "hổ ai"?. Nếu sự việc có thể giải quyết theo hướng tích cực thì bạn hãy tạm gác cái ý nghĩ sẽ đạp đổ tất cả những gì bấy lâu mình vun đắp hay kí vào lá đơn ly dị đã để sẵn nơi đầu giường.
Hãy cùng anh ấy ngồi lại, nhẹ nhàng hỏi han, hãy xem như mình là nguyên nhân khiến anh ấy "trót dại": "Tại sao anh lại làm thế?", "Em có gì sai hay thiếu sót", "Cô ấy hơn em ở điểm nào, anh nói cho em biết để em còn sửa chữa", vân vân và vân vân... Sự đay nghiến tại thời điểm này chỉ càng làm hắn nhớ đến tình nhân, còn tỏ ra quan tâm và thông cảm cho cơn "thèm phở" của chồng thì hắn càng nhận thấy cái sai của mình tăng lên gấp đôi, gấp ba... Thật đấy!
Có những anh chồng dù đã biết sai nhưng vẫn không dứt được với người kia (nếu đó là thứ tình cảm không phải "ăn bánh trả tiền") thì bạn cũng không có gì phải vội. Hãy nảy ra ý định chọn một địa điểm nào đó để cả hai cùng đi du lịch như Đà Lạt chẳng hạn. Rất may đó là dịp lễ 30/4 - 01/05, chúng tôi có 4 ngày nghỉ dài, cộng thêm 3 ngày nghỉ phép là đủ một tuần trọn vẹn bên nhau mà không lo vướng bận công việc. Ấy là khoảng thời gian mà chúng tôi thực sự quan tâm, chia sẻ với nhau, cảm thấy yêu thương nhiều hơn và thứ tha cho những lỗi lầm không đáng có.
Tình cảm của vợ chồng tôi trở nên khắng khít hơn sau lần anh "chán cơm thèm phở" ấy.
Tôi biết được mình cần phải khắc phục những điểm nào để chồng cảm thấy thoải mái hơn, chồng cũng hiểu ra gia đình mới là tổ ấm đáp ứng mọi nhu cầu chứ không phải là quán trọ tạm bợ như những "tô phở" nóng hổi ngoài kia. Ở thành phố mộng mơ ấy, chúng tôi như được sống lại thời khắc ngọt ngào của tuần trăng mật từ 2 năm về trước...
Chồng tôi cũng hiểu ra gia đình mới là tổ ấm đáp ứng mọi nhu cầu chứ không phải là quán trọ tạm bợ như những "tô phở" nóng hổi ngoài kia...Dần dà, sau một tháng, chồng tôi đã trở về với tôi một cách trọn vẹn, chuyện tình của cô thư ký cũng đi vào quá khứ.
Câu chuyện bắt đầu chỉ có 3 người và kết thúc cũng chỉ có 3 người mà thôi. Có lẽ khi đã khám phá hết những điều mới mẻ, những giây phút nín thở trong cảm xúc dâng trào thì những cặp ngoại tình thường rơi vào trạng thái hồi hộp, lo sợ bị người ta phát giác.
Những cuộc tình lặng lẽ như thế cũng dần dần ra đi âm thầm mà thôi. Là người vợ, tôi phải thầm cảm ơn cô thư ký dạo nọ (tôi không nói ngoa đâu), vì nhờ cô ấy mà tôi hiểu ra mình yêu chồng như thế nào, điều chỉnh mình ra sao, và thực tế thì tình cảm của vợ chồng tôi càng trở nên khắng khít hơn sau lần anh "chán cơm thèm phở" ấy.
Cuộc sống là chiếc kính vạn hoa đầy màu sắc, câu chuyện của tôi có lẽ không giống với trường hợp mà bạn đang gặp phải. Nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ bởi vì tôi muốn nói rằng: các bà vợ ạ, đàn ông - họ cũng chỉ là một đứa trẻ lớn mà thôi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã từng với "gái điếm" quyền gì anh đòi trinh tiết? Ba tuần lễ ngắn ngủi quen nhau được đánh dấu bằng một nụ hôn, anh cho em đắm chìm trong men say hạnh phúc: Em là người tình mùa đông! Mùa đông năm đó có lẽ là mùa đông nồng nhiệt nhất mà em từng có trong đời. Dĩ nhiên anh thật là tinh túy, nam sinh xuất sắc thời còn đi học,...