Biết con dâu mang thai, tôi hạnh phúc khôn xiết, nhưng khi phát hiện chiếc quần dính máu, tôi chỉ muốn chết đi
Tôi rất bối rối chẳng biết mình có xứng đáng làm mẹ chồng người ta hay không? Tôi từng cho rằng mình rất tài giỏi, rất hay nhưng cuối cùng lại là người khiến hạnh phúc của con tan vỡ.
Tôi lớn lên từ một vùng nông thôn nghèo nhưng rất bình yên. Tôi và chồng ở bên nhau được hơn 10 năm thì anh đã ra đi để tôi một mình nuôi đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn. Là bà mẹ đơn thân, tôi tự nhủ sẽ dành hết tình yêu thương cho thằng bé. Thương nó vì sống xa bố từ nhỏ, nên tôi một mình quán xuyến việc nhà, vừa làm đồng áng để nuôi nó ăn học thành người. Tôi cũng như bao người mẹ khác, cũng muốn con mình có một gia đình ấm êm hạnh phúc. Đến lúc thằng bé tốt nghiệp trung học ở quê, nó đã lên thành phố học Đại học và làm việc tại đó. Tôi cũng mong nó sớm lập nghiệp và kiếm được cô vợ ngoan hiền để tôi có thể yên lòng.
Một ngày nọ, thằng bé gọi về nói với tôi: “Mẹ ơi, con có bạn gái rồi. Cô ấy là người thành phố. Để hôm nào con dẫn về ra mắt mẹ”. Tôi tự nhận mình là bà mẹ cổ hữu khi không mấy thiện cảm với những cô gái thành thị. Tôi lo lắng con tôi sẽ bị người ta xem thường, nên tôi đã nói với thằng bé rằng, làm gì thì làm, chọn vợ phải chọn thật kỹ, đừng để người ta ăn hiếp. Thế nhưng thằng bé luôn chắt nịch rằng rất yêu cô gái ấy và sẽ kết hôn trong thời gian sớm nhất. Tôi vì thương con nên để chúng tự quyết định.
Sau khi kết hôn, con trai muốn tôi lên thành phố ở cùng. Ban đầu tôi cũng lo lắng không biết sống với con dâu thành thị sẽ như thế nào, sợ không hòa hợp rồi khiến con trai khó xử, nhưng vì thương con nên tôi đồng ý sống cùng chúng. Cái nhìn của tôi về con gái thành thị không sai. Cô con dâu vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, không chịu động tay vào làm bất cứ điều gì. Mọi việc con bé toàn để đó cho chồng về xử lý. Nhìn thấy tình cảnh như thế, tôi cảm thấy xót cho con trai mình. Tôi tức giận nên đã mắng thằng bé: “ Sao mẹ thấy con bé chẳng làm gì cả, toàn để mọi chuyện cho con làm thế. Dù thế nào thì con bé cũng phải làm tròn bổn phận làm vợ chứ?”. Sau đó, con trai tôi nói rằng vợ nó đang mang thai nên khuyên tôi đừng kích động. Vừa nghe tin xong, tôi lập tức cảm thấy có lỗi, trong lòng vừa vui mừng, vừa tự trách mình.
Từ hôm đó trở đi, tôi quyết định thay đổi cách suy nghĩ, dù không thích con dâu nhưng tôi lại muốn chăm sóc đứa cháu đầu lòng. Tôi dường như cảm nhận được, con dâu cũng không thích tôi nhưng lại không thể hiện ra ngoài. Mỗi bữa ăn, tôi đều đi chợ thật sớm để mua những thứ bổ dưỡng cho con dâu tẩm bổ. Mặc dù con dâu không thích nhưng tôi nói nhỏ nhẹ rằng: “Con hãy ráng ăn, sẽ rất tốt cho đứa bé”. Có một hôm, tôi quyết định đi mua cua về nấu cho con dâu ăn. Hôm đó con trai tôi đi công tác nên con bé phải ăn một mình. Sau khi con bé ăn xong vẫn còn thừa cua, tôi vì không muốn lãng phí nên đã giã ra và nấu súp để con dâu ăn. Ngay cả khi tôi biết rằng con dâu không thích nhưng tôi cũng muốn chăm sóc đứa cháu.
Video đang HOT
Một ngày kia, đang chuẩn bị giặt đồ tôi phát hiện chiếc quần con dâu dính máu, tôi đã hỏi có chuyện gì, có cần đến bệnh viện hay không? Sau đó, con dâu tôi chẳng nói lời nào mà đi thẳng vào phòng. Tôi giận dữ vì cảm thấy bị coi thường nặng nề, tôi lập tức gọi cho con trai để thông báo tình hình. Trong một lúc không kiểm soát được cảm xúc, nó cũng vô tình lớn tiếng với tôi, điều mà trước giờ nó chưa bao giờ làm. Đến hôm sau, tôi vào phòng của hai vợ chồng thì phát hiện báo cáo của bệnh viện nói rằng con dâu tôi đã bị sẩy thai vì ăn quá nhiều cua. Lúc đó tôi như rơi xuống vực thẳm, đầu óc quay cuồng, tôi tự hỏi mình đang làm gì vậy? Tôi bước ra ngoài nhìn con dâu, chỉ kịp nói 3 chữ: “Mẹ xin lỗi” rồi ngồi gục xuống sàn.
Lúc đó con dâu tôi đã đến ôm tôi và nói: “Chúng con không trách mẹ đâu. Dù sao chúng con vẫn còn trẻ, chúng con sẽ cố gắng để sinh cháu cho mẹ. Với lại, đứa bé này không nằm trong kế hoạch của chúng con nên mẹ đừng cảm thấy có lỗi nhé!”.Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có tôi là người mẹ chồng xấu xa. Tôi không dám tin cả hai vợ chồng chúng không trách tôi, nhưng bản thân tôi không thể vượt qua được. Trong một khoảnh khắc, tôi muốn mình chết đi cho rồi, tôi không còn mặt mũi nào sống với các con nữa. Tôi nên sống như thế nào đây? Hay tôi quay về quê và không gặp chúng nữa?
Theo afamily.vn
Mẹ ngỡ ngàng khi dành riêng một ngày bên con
Mẹ vẫn nghĩ, mua cho con những thứ thật tốt đã là đủ mà không hiểu rằng, điều con cần nhất là thời gian ở bên mẹ.
Mẹ trở nên bần thần sau cuộc trò chuyện với cô giáo của con. Lần này, cô mời mẹ lên gặp không phải để phàn nàn về chuyện con lười ăn hay không chịu tập hát mà vì một chuyện khác. Cô bảo, lớp đang tổ chức chương trình "ước mơ của bé", trong khi các bạn ước mơ rất nhiều thứ thì con chỉ có mơ ước duy nhất là được "ở bên mẹ một ngày".
Con muốn bên mẹ một ngày. (Ảnh minh họa)
Cô cứ nghĩ, sau khi ly hôn, con sống với bố nên mới vậy. Cô đề nghị mẹ có thể đón con về ở chung một thời gian để hoàn thành mơ ước của con. Mẹ rất đỗi ngạc nhiên vì thực tế con đang sống với mẹ. Hàng ngày, chúng ta vẫn ở bên nhau, sao con vẫn thấy thiếu vắng mẹ.
Nhìn lại quãng thời gian một năm qua, mẹ mới thấy mình chỉ hiện diện chứ chưa thực sự ở bên cạnh con. Mỗi buổi sáng, mẹ tất bật đưa con đi học để kịp giờ làm. Lúc nào mẹ cũng gắt gỏng: "ăn nhanh lên", "muộn giờ của mẹ rồi" "trời ơi, sao mẹ khổ thế này".
Con chỉ im lặng, vừa nuốt thức ăn vừa nuốt nước mắt. Đưa được con vào lớp, mẹ coi như hoàn thành nhiệm vụ. Buổi chiều, ông ngoại sẽ là người đón con về. Buổi tối, con lủi thủi chơi một mình còn mẹ cuống cuồng thu dọn nhà cửa. Cuộc sống của một bà mẹ đơn thân cuốn mẹ vào vòng xoay bận rộn.
Trăm thứ phải lo và tất cả đều cần đến tiền. Hình như lúc nào mẹ cũng lo mình không đủ tiền để nuôi con. Áp lực đó đè nặng lên vai làm mẹ quên mất con đang lớn dần và có những cảm xúc riêng.
Có lần, con xuất hiện trước cửa phòng với khuôn mặt rầu rĩ, buồn bã đề nghị: "Mẹ ẵm con ngủ được không? Con sợ". Mẹ chẳng nghĩ gì chỉ gắt: "Lại nhõng nhẽo, con có muốn mua sữa, mua đồ chơi, mua quần áo đẹp không? Phải để yên cho mẹ làm việc mới có tiền". Nghe thế, con lủi thủi lên giường và không đòi hỏi thêm lần nào nữa cho đến tận hôm nay.
Đắn đo mãi, mẹ quyết định xin nghỉ một ngày để chơi với con. Buổi sáng, thức dậy thật muộn, hai mẹ con nhẩn nha ăn sáng. Mẹ đưa con đi nhà sách mua đồ chơi, nói chuyện với con thật nhiều. Buổi tối, hai mẹ con cuộn tròn trong chăn rúc rích chuyện trò.
Mẹ hứa sẽ dành nhiều thời gian cho con. (Ảnh minh họa)
Con tỏ ra vui lắm nhưng vẫn có chút băn khoăn: "Hôm nay mẹ không đi làm à, thế sẽ không có tiền ạ". Nghe con nói, tự dưng mẹ muốn khóc, trong suy nghĩ non nớt của con đã bị ám ảnh bởi tiền bạc do mẹ tạo ra. Vì những nỗi lo của người lớn mà mẹ cho mình cái quyền tự tước đi niềm vui ngây thơ của con.
Suốt thời gian qua, chưa có ngày nào đáng giá như ngày hôm nay. Mẹ vỡ lẽ ra nhiều điều, mua cho con những thứ tốt nhất chưa chắc đã làm con vui bằng sự gần gũi từ mẹ. Mẹ nghẹn ngào khi con ôm mẹ bảo: "Con không muốn xat mẹ, mẹ sẽ không bỏ đi như bố chứ?".
Mẹ hứa, từ nay, sẽ dành nhiều thời gian cho con hơn để con cảm thấy mình không cô đơn và sợ hãi. Con đã là một đứa trẻ thiệt thòi, mẹ không thể làm con buồn nhiều hơn nữa.
Theo phunuonline.com.vn
Nỗi khổ của người đàn bà lấy chồng giàu có Tất cả mọi người đều nghĩ tôi lấy anh vì tiền. Tôi chán nản và mệt mỏi vô cùng. Giá như chồng tôi đừng quay trở về với ba, đừng quá giàu có thì cuộc sống chúng tôi hẳn đã vui sướng hơn nhiều. Tôi gặp người đàn ông ấy khi anh đang thất nghiệp ở cái tuổi 30, tóc tai lòa xòa,...