Biết chồng tôi bị ung thư, tiểu tam dắt con rơi đến đòi chia tài sản
Trong khi cả gia đình đang dồn sức, dồn tiền chữa trị ung thư cho chồng tôi thì tiểu tam dắt con rơi đến, đề cập tới quyền thừa kế của đứa trẻ sau khi anh qua đời.
Tôi năm nay 40 tuổi, chồng hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ năm cuối đại học, sau khi ra trường 4 năm mới tiến đến hôn nhân khi công việc của cả hai đã ổn định, đến nay đã 13 năm.
Do tính chất công việc nên chồng tôi thường xuyên đi công tác xa nhà, có tháng anh đi tỉnh đến 1 – 2 tuần mới về. Vì chịu khó làm ăn, lại được trời thương nên hai vợ chồng nhanh chóng mua được nhà ở Hà Nội, ngoài ra còn tậu được một mảnh đất xa trung tâm thành phố và có chút tiền tiết kiệm.
Tôi luôn phải một mình chăm lo cho con sau khi bé gái đầu tiên chào đời, nhưng vẫn rất hạnh phúc vì vợ chồng cùng nhìn về một hướng. Đến khi tôi mang bầu đứa con thứ hai thì quan hệ vợ chồng bắt đầu xấu đi. Anh thất vọng khi đón thêm một bé gái. Sau khi sinh, tôi bị tắc sữa nặng, dẫn đến viêm nhiễm và phải điều trị hơn một năm. Không ngờ thời gian đó đủ để anh hướng tới một cô gái khác.
Chồng tôi qua lại với một phụ nữ muộn chồng. Những hoài nghi trong tôi xuất hiện khi thấy đêm muộn mà anh vẫn nhắn tin, gọi điện. Sau khi xác thực chuyện chồng bồ bịch, tôi nén đau khổ khuyên anh từ bỏ nhưng anh không nghe, nói tôi không sinh được con trai nối dõi nên anh phải đi tìm bên ngoài. Rồi người phụ nữ kia có bầu và sinh con nhưng vẫn là gái.
Tôi sững sờ khi tiểu tam dắt con rơi của chồng về đòi chia tài sản. (Ảnh minh họa)
Vốn nghĩ “vợ có công thì chồng không phụ” nên dù biết anh vẫn qua lại với người phụ nữ đó, tôi vẫn làm tròn bổn phận người mẹ, người vợ, người con dâu trong gia đình, tin rằng rồi một ngày những nỗ lực cùng tâm ý của mình của mình cũng làm chồng hồi tâm chuyển ý, quay đầu là bờ, vì thế mà tôi không chọn cách ly hôn.
Video đang HOT
Tôi cứ nhẫn nhịn và cố gắng như thế hơn 5 năm qua, tâm niệm giữ gia đình cho các con. Không ngờ một đòn đánh của số phận khiến mọi hy sinh của tôi thành vô nghĩa và tương lai nhuốm màu bế tắc, tuyệt vọng. Cách đây hơn một tháng, chồng tôi phát hiện bị ung thư dạ dày. Dù oán trách kẻ bạc tình, ngoại tình kia đến mấy, khi biết anh mắc bạo bệnh, tôi vẫn đau lòng đến chết lặng. Gạt đi nước mắt và nỗi sợ hãi. tôi gắng sức cùng gia đình lo chạy chữa cho anh.
Không ngờ, trong khi bệnh tình, sự sống của chồng tôi chưa biết rồi sẽ ra sao thì cô nhân tình kia dắt đứa con 4 tuổi về đặt vấn đề chia tài sản nếu chẳng may bố nó qua đời. Cô ta bảo, con nào cũng là con, bệnh tình của chồng tôi như vậy sẽ chẳng sống được bao lâu nên chuyện chia tài sản phải rõ ràng, phải đảm bảo quyền lợi cho con gái. Tiểu tam còn nói, nếu gia đình không có thiện ý, sau này không trao cho đứa trẻ phần thừa kế của nó, cô ta sẽ kiện.
Nằm trên giường bệnh, chồng tôi im lặng, không nói lời nào. Có lẽ anh cũng rối bời, chưa biết giải quyết ra sao.
Khi cô nhân tình ra về, chồng xin lỗi tôi vì những chuyện đã xảy ra, nói anh đã biết sai, cảm kích, mang ơn tôi vì đã không bỏ anh, đồng thời xin tôi đã thương thì thương cho trót, để anh được yên lòng nhắm mắt nếu việc điều trị không có hiệu quả. Khi biết số tiền tiết kiệm đã tiêu gần hết vào việc chữa trị ung thư, chồng nói muốn để lại căn nhà đang ở cho 3 mẹ con tôi, còn mảnh đất thì bán đi, một phần để tiếp tục chữa trị trong thời gian tới, lo hậu sự cho anh, số còn lại thì sau này khi anh mất đi sẽ chia một phần cho đứa trẻ của tiểu tam.
Nghe chồng nói xong, tôi chỉ biết khóc, vừa giận anh vừa thương thân, thương các con. Tôi vẫn biết đứa trẻ vô tội, biết rằng con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế như con chính thức, nhưng làm sao chấp nhận nổi việc tài sản mồ hôi nước mắt của mình phải chia cho kẻ cướp chồng trắng trợn kia. Cô ta phá nát hạnh phúc gia đình tôi, khi chồng tôi bệnh không bỏ ra một đồng chạy chữa, không chăm nom một ngày mà đã lăm le cướp tài sản của tôi, làm gì có đạo lý như thế?
Có cách nào để người phụ nữ xấu xa đó không đạt được mục đích của cô ta không? Tôi nên làm gì để bản thân và các con đỡ thiệt thòi? Xin mọi người cho lời khuyên.
Được thừa kế 11 cây vàng từ bố mẹ nhưng tôi phải "nộp lại" 6 cây
Vợ chồng tôi tận tình chăm sóc bố mẹ những năm cuối đời nên đáng được hưởng số vàng đó.
Dưới tôi còn có em trai và gái, các em ấy sau khi học xong đều thoát ly hết, chỉ có tôi học hành kém cỏi, không đi đâu được nên ở gần bố mẹ. Nhà bố mẹ chật hẹp, sau khi cưới vợ, tôi muốn ra ngoài sống cho rộng rãi nhưng ông bà không đồng ý.
Bố bảo cuối đời chỉ còn biết dựa dẫm vào vợ chồng tôi, nếu tôi chuyển ra ngoài thì ai lo cho tuổi già. Sau khi bàn bạc tính toán, bố quyết định bán lại ngôi nhà cho chúng tôi với giá bằng 1/3 thị trường lúc đó tương đương với 10 cây vàng. Khi có sổ đỏ trong tay thì chúng tôi đập nhà cũ xây lại 2 tầng, bố mẹ ở dưới, còn gia đình tôi ở tầng trên.
Bố để lại toàn bộ tài sản cho vợ chồng tôi
Vợ tôi là người hiền lành, đạo đức, luôn ủng hộ những việc làm của chồng và rất hiếu thuận với bố mẹ. Vì thế tôi rất tôn trọng và thương cô ấy.
Mẹ tôi phải chạy thận suốt 6 năm, sức khỏe bố yếu không thể đi phục vụ bà được. Mỗi lần bà đi viện là vợ tôi phải nghỉ việc để đi theo. Sau đó công ty thấy vợ tôi nghỉ nhiều quá nên cho thôi làm. Để chồng yên tâm làm việc, vợ ở nhà chăm sóc bố mẹ và các con.
Từ khi vợ không đi làm nữa, kinh tế trong gia đình đổ hết lên đầu tôi. Để có tiền lo cho vợ con, tôi phải tăng ca nhiều hơn, thậm chí ngày nghỉ vẫn làm như ngày thường.
Ỉ vào việc bố mẹ tôi đều có lương hưu nên 2 em ở xa có điều kiện nhưng không bao giờ gửi biếu ông bà đồng nào. Vợ chồng tôi chăm sóc bố mẹ như thế mà các em cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện biếu anh chị hay cho các cháu đồng quà bánh.
Ảnh minh họa. (Nguồn AI)
Dường như 2 em nghĩ bố mẹ bán rẻ nhà cho chúng tôi thì vợ chồng tôi phải có trách nhiệm, nghĩa vụ phụng dưỡng ông bà thì phải.
Mẹ tôi mất được 4 năm thì bố cũng lâm bệnh nặng rồi qua đời. Trước khi mất, bố nói vợ chồng tôi đã chăm sóc ông bà những năm cuối đời, vì thế để lại cho 11 cây vàng, còn em trai và em gái không có gì. Sau đó bố cẩn thận đưa cho tôi tờ di chúc để làm tin, ở trong đó ông đã viết rõ ràng, không ai có thể tranh giành 11 cây vàng đã cho tôi.
Các em đòi chia vàng
Vào tuần đầu của bố, các em bất ngờ nói bố mẹ đã bán đất rẻ cho chúng tôi, bây giờ lại cho 11 cây vàng nữa là không công bằng. Cùng là con cái, bố mẹ không thể đối xử bất công thế được. Em trai muốn tôi chia cho mỗi em 3 cây vàng, số còn lại là phần của tôi.
Tôi bức xúc nói lúc bố mẹ ốm đau đi viện thì không thấy em nào ở bên chăm sóc. Bây giờ bố để lại chút vàng thì muốn giành bằng được. Các em nói tôi là con cả phải có trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ nên đừng kể công.
Em trai nói nếu tôi không chịu chia số vàng đó thì phải dành ra 6 cây để lo xây lăng mộ cho bố mẹ, giỗ chạp hàng năm. Các em ấy sẽ không đóng góp đồng nào.
Đây là số vàng mà vợ chồng tôi xứng đáng được hưởng, các em chẳng có quyền gì mà ép tôi phải chia cả. Còn việc của bố mẹ là việc chung, các em không đóng góp thì uổng cho công sinh thành dưỡng dục của bố mẹ, còn đâu chữ hiếu. Theo mọi người tôi có nên nghe theo yêu cầu của các em không?
Tôi hối hận vì đã tặng em trai toàn bộ phần tài sản thừa kế của mình Tôi rất muốn có 1 mảnh đất nhỏ để an cư lạc nghiệp, thế nhưng không biết bao giờ mới thực hiện được. Bố tôi mất vài năm thì vợ chồng em trai muốn xây nhà nhưng chưa được đứng tên trong sổ đỏ nên còn trì hoãn. Lúc đó mẹ thuyết phục tôi cho tặng 2 em ấy hết phần đất được...