Biển sẽ dịu êm khi không có bão
Thời gian trôi nhanh thật,cảm nhận rõ rệt hơn sự xa cách. Mất nhau. Cùng đi chung một con thuyền. Rồi biển chẳng dịu êm, đưa những cơn bão đến. Em khờ dại đắm mãi trong mối tình đầu tiên mà không nhận ra anh đang thay đổi.
Có bão, anh chuẩn bị sẵn phao bơi cho mình, để mặc em chìm đi, vùng vẫy giữa biển. Lạnh! Cô độc. Em tưởng mình chìm thật. Em vẫn nói, em yêu biển, yêu anh, nhưng em sợ những cơn bão lắm lắm.
Em đau đớn, tự tìm cách giải tỏa. Em hay lang thang phố một mình để lãng quên, chứ không phải để nhớ. Nhưng kí ức cứ ào ạt về. Đường phố Hà Nội như dài thêm. Đi mãi em lại thấy mình chợt thật cô độc làm sao. Nhớ nhà. Lại khóc.
Em làm việc gì cũng thấy hình ảnh anh. Tất cả lại như ngày hôm qua mình còn có nhau. Em pha một bát nước chấm, mà nước mắt cũng lưng tròng. Anh từng dạy em những việc nhỏ nhất.
Em lại nhớ. Kỉ niệm day dứt mãi không thôi. Bao dự định cho đám cứơi, cho một tương lai, cho những đứa trẻ em mong đợi. Chỉ 2 tháng nữa thôi, tất cả vỡ vụn trước mắt em.
Video đang HOT
Anh không chọn em đi cùng anh suốt chặng đường tiếp theo. Tình yêu em dành tất cả trái tim, hy vọng, tin tưởng, thời gian vỡ ra như bọt bóng xà phòng chỉ vì lý do của anh là anh hết yêu em, sợ trách nhiệm với em.
Lại trở về con số 0 tròn trĩnh đến xót xa. 3 năm yêu nhau, thế mà lúc chia tay anh dành cho em chưa đến một phút điện thoại để thông báo rằng mình chia tay.
Vẫn giọng nói ấy, sao hôm đó nó thản nhiên, bình thản đến ngỡ ngàng. Ngày em về chào bố mẹ anh sau khi mình chia tay nhau, em sợ mọi người hiểu lầm em yếu đuối, muốn níu kéo anh. Nhưng thực sự em muốn làm một việc thật đầu cuối, và một lần em được đối diện với nỗi đau của chính em.
Lần đầu tiên em về QN mà không có ai chờ đợi, ra đón em. Em hiểu sự khó xử của cả gia đình, nên em không ở lại lâu. Anh đã không gặp em. Em quay về HN, từng cây số em đi qua từ nhà anh, trái tim em cũng như bị bóp nghẹn chừng ấy. Em chẳng phải người cao thượng, nhưng em yêu anh vì thế em vẫn mong anh hạnh phúc với quyết định của mình. Đôi khi em cũng hận lắm, hận anh vì đã đánh cắp tình yêu của em, đánh cắp 4 năm đẹp nhất của một người con gái, là em, đánh cắp trái tim em. Nhưng hận thù chỉ làm em thấy mình thật nhỏ nhen, không phải con người thật của em, và làm em mệt mỏi. Em học cách tha thứ cho chính mình, tha thứ cho anh.
Em tập cho mình suy nghĩ Nhớ Biển không còn là của Bão Biển nữa rồi, sẽ phải quên, quên kỉ niệm, quên những ngày hè Hạ Long có anh, quên anh. Em quay về thực tại, nhiều lúc vẩn vơ, nhiều lúc buồn nhưng còn kì thi tốt nghiệp đại học sắp tới, rồi học thêm tiếng Anh cũng giúp em nguôi ngoai.
Em hay làm việc thiện hơn, cố gắng sống tốt hơn với mọi người xung quanh mình, tự hứa với bản thân rằng mình sẽ người lớn, sẽ chín chắn. Sẽ không làm những người yêu thương, quí mến em thất vọng. Tất cả em mong lắm một sự thanh thản. Mong anh hanh phúc với một nửa mới của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vắng anh trong đời
Mỗi lần khi lời hát "Với anh, em vẫn là cô bé" cất lên là lúc đó em lại nhớ về anh. Em vẫn biết trong suy nghĩ của anh, em vẫn là một cô bé, chưa biết cuộc đời là gì.
Em cũng chẳng biết đối với anh, em là gì nữa ? Người yêu, bạn bè hay mà người quen mà lạ.
Anh và em gặp nhau, yêu nhau chỉ trong một thời gian và trao nhau nụ hôn đầu tiên. Thật hạnh phúc phải không anh? Nhưng có lẽ chỉ là những cảm xúc thóang qua giữa anh và em mà thôi.
Em đã quá mệt mỏi vì phải bắt đầu với những cuộc tình, tìm hiểu, giận hờn rồi cuối cùng là chia ly. Và em đã vạch lên những kế hoạch, dự định cho tương lai nhưng dần dần nó đã bị che khuất và lãng quên đi từ khi em gặp anh.
Dù em chưa hiểu nhiều về anh, nhưng anh có biết không trong mỗi giấc mơ của em đều xây lên một mái nhà thật hạnh phúc chỉ anh và em.
Em từng đọc một bài viết "Tình yêu đi mượn" và có lẽ giữa anh và em chỉ có thế. Em tự hỏi trong trái tim của anh có em không anh? Nếu giữa anh và em chỉ là một trò chơi, chỉ là một câu chuyện ngắn ngủi mà chẳng có kết quả gì thì xin cho phép em được rút lui.
Anh một người ở nơi gọi là thành phố hoa, còn em một người ở nơi phố sài nhộn nhịp. Khoảng cách của anh và em xa quá phải không nhưng không xa bằng khoảng cách giữa 2 trái tim anh và em. Không có em chắc cuộc sống của anh chẳng có thay đổi gì, nhưng cuộc sống của em sẽ khác vì vắng anh.
Giờ đây em chỉ ước gì "tình yêu đi mượn" đó sẽ chẳng phải giống anh và em nhỉ. ..
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người vô hình Sau 10 năm, cuối cùng em cũng được gặp lại anh, được nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt, được nghe anh nói, được thấy anh cười. Anh biết không, trong 10 năm nay ngày nào em cũng luôn cầu nguyện được gặp lại anh, được thấy anh dù chỉ là trong mơ, mỗi lần mơ thấy anh là mỗi lần em khóc,...