Biến mất một tuần rồi tự dưng nhắn tin, anh khiến tôi hoang mang
Một tuần anh không liên lạc, tôi ấm ức, suy sụp tinh thần vì không hiểu được lý do, khi đang hoang mang bỗng nhiên nhận được tin nhắn của anh…
Tôi và anh yêu nhau được hơn một năm. Do công việc bận rộn, lại ở xa nên chúng tôi ít có thời gian gặp nhau. Tình cảm chỉ được gửi gắm qua từng tin nhắn, những cuộc điện thoại ngắn ngủi.
Chúng tôi đã vẽ ra rất nhiều kế hoạch để cùng nhau làm vào những dịp nghỉ lễ. Chỉ có điều, tôi luôn canh cánh trong lòng là chưa tiết lộ cho anh biết công việc tôi đang theo làm. Sẽ rất khó trải lòng nếu như anh không hiểu, thông cảm cho tôi khi tôi là một nhân viên mát xa.
Nhiều người nghĩ nghề của chúng tôi rất mờ ám, nhưng không hẳn như vậy, chúng tôi được học đàng hoàng, phục vụ khách chủ yếu là nữ, họ muốn thư giãn cơ thể sau nhiều giờ làm việc căng thẳng. Nhiều lần anh gặng hỏi về công việc, nhưng tôi chối quanh co, tôi nói dối mình làm nhân viên bán hàng trong một siêu thị. Anh tỏ vẻ nghi ngờ nhưng đều để mọi chuyện sang một bên, chúng tôi tận hưởng giây phút hạnh phúc khi ở bên nhau.
Tuy nhiên, cuộc sống có nhiều thay đổi, công việc của tôi ngày càng áp lực, tăng ca thường xuyên, vì thế chúng tôi bắt đầu có cãi vã, bất đồng trong cuộc sống.
Thời gian gần đây, anh có vẻ trầm lặng, ít liên lạc với tôi hơn. Nghĩ anh quá bận rộn nên tôi chỉ nhắn tin nhắc anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhưng được 1 tuần anh hoàn toàn im lặng, anh biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi gọi điện, chuông điện thoại reo, nhưng không có người nhấc máy. Tôi nhắn tin, anh không trả lời dù nick facebook sáng. Tôi đã cố gắng đi tìm câu trả lời, một câu nói để tôi biết mình nên buông tay hay là tiếp tục, nhưng anh vẫn im lặng.
Tôi có hỏi bạn cùng phòng anh, họ nói anh vẫn bình thường, thấy anh nói chuyện với một cô gái đó rất vui vẻ. Tại sao lại như vậy? Anh muốn chia tay nhưng không nói ra, anh bỏ trốn để tôi từ bỏ hy vọng ư? Bạn bè nghe chuyện, họ nói dừng liên lạc nghĩa là hết yêu thương. Ai cũng khuyên tôi không nên nhắn tin, gọi điện thêm nữa, như thế càng thể hiện sự yếu đuối của mình.
Video đang HOT
Khi tôi buông xuôi, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của anh. Anh nói rằng, thực ra anh biết hiện tôi đang làm nghề gì, anh không quan trọng điều đó. Thứ khiến tôi đánh mất anh chính là sự lừa dối, công việc còn dối được huống chi là những chuyện khác. Anh không thể yêu và lấy một cô gái nói dối anh hơn một năm qua như vậy.
Đọc tin nhắn xong mắt tôi nhòa đi, tôi đã sai khi giấu giếm công việc của mình ư? Chỉ là tôi chưa đủ can đảm và cơ hội để nói thẳng thắn với anh mà thôi. Giờ đây, tôi không còn muốn tìm anh nữa, dòng tin nhắn ấy đã là quá đủ với tôi, tôi sẽ yêu, làm lại từ đầu và thành thật trong tình yêu của chính mình.
Theo Khỏe và đẹp
Nếu em biến mất, anh có nhận ra không?
Còn cô gái, người đàn ông của bạn, sau bao lâu sẽ nhận ra sự vắng mặt của bạn trong cuộc sống thường ngày của anh ấy? Một ngày. Một tuần. Một tháng. Hay là không bao giờ cả?
Em!
Một đứa con gái hay ngồi nói luyên thuyên không biết mệt mỗi khi ở bên anh.
Một đứa con gái có thể gọi nhẫn nại gọi hàng chục cuộc điện thoại, nhắn hàng chục tin nhắn mà anh không trả lời một lần.
Một đứa con gái cho dù thế nào cũng luôn mỉm cười mỗi khi anh xuất hiện hay chỉ đơn giản là một cú điện thoại, một tin nhắn ngắn ngủi nơi anh.
Một đứa con gái luôn coi anh là tất cả trên cõi đời.
Một đứa con gái có thể phá tan mọi khoảng cách địa lí để "bay về" bên anh mỗi khi có thể.
Một đứa con gái sẵn lòng vứt bỏ lòng tự trọng của mình để nhào vào lòng anh nũng nịu, khóc lóc, mè nheo mỗi khi không vừa ý.
Cũng là một đứa con gái hay cằn nhằn chuyện anh làm sai, những điều đã xảy ra khiến đứa con gái thấy đau lòng...
Em không biết, khi một ngày nào đó, nếu đứa con gái ấy không còn bên cạnh anh nữa. Anh có kịp nhận ra không?
Đối với con gái tụi em, yêu thương trao cho người mình yêu luôn là yêu thương chân thành và trọn vẹn nhất. Em mong mỏi được là một người đặc biệt trong trái tim anh, để có thể mỉm cười xoa dịu những đớn đau phía ngoài cuộc đời giông bão ngày ngày anh phải trải qua. Em cũng mong là một nụ hoa ươm mầm bé nhỏ, gieo thứ hạnh phúc ngọt lạnh để có thể cùng anh nắm tay đi đến ngày một hái quả. Nên em sẽ ở đây chờ anh, đợi anh, muôn ngày sau em vẫn tự tin rằng mình đợi được anh.
Chỉ sợ rằng, em có lòng muốn đợi mà anh chẳng có ý quay đầu...
Điều mà em sợ hãi nhất, là trong anh em chẳng là gì. Cho nên, cho nên anh cũng không muốn phải bận tâm suy nghĩ để nhận ra nữa.
Em đôi lần cũng tự băn khoăn suy nghĩ, không biết rằng nếu bỗng nhiên em biến mất, biến mất tăm mất dạng khỏi cuộc đời anh...... Anh có lo lắng cho em?
Có mong chờ em?
Có nói rằng nhớ em?
Liệu rằng có không anh?
Còn cô gái, người đàn ông của bạn, sau bao lâu sẽ nhận ra sự vắng mặt của bạn trong cuộc sống thường ngày của anh ấy? Một ngày. Một tuần. Một tháng. Hay là không bao giờ cả?
Nếu là không bao giờ... đừng ngây ngốc mong chờ nhiều thêm nữa. Bởi người ta không nhớ không phải vì bận rộn, không phải vì nhất thời quên. Mà vốn dĩ là do người ta không-muốn-nhớ...
Oanh Nguyễn
Hoang mang tột độ khi bạn gái vẫn còn nguyên "cái ngàn vàng" Tôi quen Huyền qua sự mai mối của bạn bè, khi ấy tôi đã 32 còn Huyền 28. Tôi sinh ra ở Hưng Yên nhưng vào Nam học tập và làm việc từ năm 18 tuổi. Cũng trải qua vài ba mối tình nhưng chẳng đi đến đâu, cách đây hơn 1 năm, bố ốm bệnh nên tôi quyết định chuyển về gần...