Biến cố bất ngờ sau khi chồng nằng nặc đòi ly hôn
Cuối cùng cũng đến ngày tòa gọi. Nhưng ai ngờ đâu vào cái đêm trước ngày lên tòa hòa giải lần 1, đã có sự việc bất ngờ xảy ra. Lúc ấy, Nhàn chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng gọi cửa thều thào. Mở cửa phòng, cô giật mình…
“Chúng ta ly hôn đi! Tôi chán ngấy cái cảnh ngày cãi nhau dăm trận bé, 2 ngày cãi nhau 1 trận to thế này rồi! Cô thử nghĩ xem, lấy nhau chỉ để cãi nhau thế này thì lấy nhau làm gì!”, Đức buông thõng 2 tay bất lực nhìn Nhàn rồi thốt ra lời anh đã muốn nói nhiều lần nhưng chưa có can đảm.
Nhàn im lặng thật lâu, mãi sau cô gật đầu: “Vậy ly hôn đi!”. Có lẽ cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn, tranh cãi này chẳng còn kết cục nào ngoài kết thúc. Cô cũng không thể chịu đựng thêm được nữa rồi!
Đức và Nhàn kết hôn 2 năm nay và chưa sinh con. Chẳng hiểu sao lúc yêu đương vui vẻ, ngọt ngào là thế mà cưới về chung nhà thì chuyện bé như con kiến họ cũng cãi nhau được. Không ai nhường ai, mâu thuẫn nhỏ trở thành mâu thuẫn to, hai người cả ngày “giương cung bạt kiếm” với nhau.
Đức viết đơn rồi Nhàn ký roẹt một cái, vậy là xong. Hai người vẫn chung nhà vì chưa ai tìm được nhà mới. Họ sống ly thân với nhau.
Video đang HOT
Cuối cùng cũng đến ngày tòa gọi. Nhưng ai ngờ đâu vào cái đêm trước ngày lên tòa hòa giải lần 1, đã có sự việc bất ngờ xảy ra. Lúc ấy, Nhàn chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng gọi cửa thều thào. Mở cửa phòng, cô giật mình thấy Đức mặt xám ngoét đang ôm bụng lăn bò ra sàn nhà.
“Anh… đau bụng quá…”, Đức lập cập rên rỉ. Nhàn hốt hoảng gọi xe đưa ngay Đức đi bệnh viện. Đức bị viêm ruột thừa cấp, lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu. Cũng may, sau mấy tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật của Đức đã thành công.
Đức phải ở viện thêm 1 tuần. Thời gian ấy chủ yếu do Nhàn chăm sóc anh ngày đêm. Đức với Nhàn chẳng ai bảo ai đều không nhắc đến chuyện ly hôn kia.
Để rồi vào ngày xuất hiện về nhà, câu đầu tiên Đức nói với nhà là: “Mình đừng ly hôn nữa, được không em?”. Khi trước, chính anh chủ động đòi ly hôn, lúc này vẫn anh rút lại quyết định. Nhàn hơi ngỡ ngàng song cô nhanh chóng mỉm cười gật đầu, ăn ý như 1 tuần trước họ thống nhất ly hôn vậy.
Khi còn ở viện, trong đầu Đức luôn hiện lên hình ảnh khuôn mặt lo lắng đến phát khóc của Nhàn suốt quãng đường từ nhà tới viện. Trước lúc được đẩy vào phòng cấp cứu, anh vẫn nhớ như in khuôn mặt cô đầy nước mắt. Anh nhận ra, người mà thương xót anh những lúc hoạn nạn chính là người vô cùng đáng quý và anh cần trân trọng.
Sau tình yêu thì tình thương là thứ người ta cần để một mối quan hệ được lâu bền. Tình yêu chỉ là những cảm xúc mê đắm nhất thời. Khi cảm xúc ấy qua đi và tình yêu nhạt dần, nếu còn tình thương và tình nghĩa thì người ta còn ở lại. Nếu không có tình thương, người ta sẽ chọn cách ra đi để tìm kiếm tình yêu khác.
Và bởi cuộc đời dài đằng đẵng, đâu chỉ có những vui vẻ, thuận lợi mà còn chất chứa đầy chông gai, sóng gió. Người để chia ngọt sẻ bùi thì rất sẵn, rất nhiều nhưng người có thể cùng mình đồng cam cộng khổ mới hiếm có khó tìm. Đức và Nhàn đến với nhau bằng tình yêu, cô thương anh như thế, hà cớ gì anh phải ly hôn?
Còn Nhàn, khoảnh khắc thấy Đức nằm rạp xuống sàn, mặt tím tái vì đau, cô nhận ra mình vẫn yêu anh rất nhiều. Không yêu sao lại sốt sắng lo lắng và sợ hãi khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại? Nếu đã còn yêu, còn thương, vậy việc gì phải ly hôn? Tìm được 1 người mình yêu và cũng yêu mình đâu phải dễ giữa biển người bao la này?
Thực ra, Đức và Nhàn đều là những người trẻ có cái tôi quá lớn, chưa biết nhường nhịn và dung hòa trong cuộc sống chung. Mà hôn nhân với ti tỉ va chạm từ nhỏ đến lớn, để được êm đẹp thì lại rất cần người trong cuộc làm được điều đó. Ai cũng muốn thắng, ai cũng căng mình lên thì tất yếu sẽ dẫn đến kết cục như trước đó của Nhàn và Đức mà thôi.
Nếu bạn nhìn thấy một đôi vợ chồng vô cùng hòa hợp như thể họ sinh ra là để dành cho nhau, thì chắc chắn họ đã có quãng thời gian chung sống và tự điều chỉnh bản thân để trở nên phù hợp với đối phương. Trên đời này chắc chắn chẳng có ai vốn sẵn là một nửa hoàn hảo của ai đâu!
An Du
Vợ chồng đồng lòng vượt qua mùa dịch
Tôi là giáo viên, hưởng lương 8 triệu. Chồng tôi làm nghề du lịch.
Từ khi có dịch anh nghỉ không lương, giờ là lúc chứng minh tình nghĩa vợ chồng. Chúng tôi cưới nhau năm 2005, nhờ chăm chỉ làm lụng nên cũng mua được một mảnh đất, đang tích góp tiền xây nhà. Sau hơn chục năm thuê nhà, vợ chồng tôi đã có một khoản kha khá để xây nhà.
Ra Tết, vợ chồng bàn nhau lấy tiền xây nhà để mua chung cư cho tôi tiện đi dạy học, con cái cũng không thay đổi chỗ học. Vừa mua xong cũng là lúc ca bệnh 17 ở nước ta được phát hiện. Tôi đã nghỉ dạy từ sau Tết vẫn hưởng nguyên lương, chồng bắt đầu nghỉ việc không lương, khó khăn thấy rõ nhưng vẫn cố gắng. May là mua nhà tôi không phải vay mượn ngân hàng nên cũng đỡ được phần nào. Chỉ có điều, khi còn đi làm tôi cùng nhóm bạn 10 người trong cơ quan chơi họ, mỗi tháng 5 triệu. Tiền chơi họ tôi đã lấy và mua nhà rồi. Giờ còn 3 tháng tương ứng với 3 người trong nhóm nữa mới hết lượt, như vậy mỗi tháng nhà tôi chỉ dư 3 triệu. Cả nhà 4 người sinh hoạt tằn tiệm trong số tiền ít ỏi ấy.
Cũng cần nói thêm là tôi được bà ngoại cung ứng miễn phí thức ăn mặn như thịt, cá, trứng, ngoài ra còn có cả củ và quả nữa. Tôi thấy không có gì quá vất vả, ngoài kia còn nhiều người khổ hơn mình. Chồng tôi đôi lúc cũng cằn nhằn vì không kiếm được tiền nên sinh hoạt gia đình không được tươm tất. Tôi chỉ động viên: "Biết bao người không có nhà mà ở, mất việc, vay nợ, trả lãi, cơm không có ăn. Nhà mình vẫn đủ sinh hoạt tối thiểu là may mắn lắm rồi. Đi làm trở lại cuộc sống sẽ sung túc hơn".
Hàng ngày, tôi dạy online, chồng tôi lo cơm nước, chơi với con, giặt quần áo, vợ chồng cùng nhau làm việc nhà. Đôi lúc chạm mặt nhau cả ngày cũng làm nảy sinh mâu thuẫn, nhưng rồi sau những tranh luận chúng tôi lại cùng làm hòa. Tôi nghĩ chúng ta đừng vì cái tôi quá, hãy biết yêu thương và chia sẻ. Vài dòng tâm sự cùng các bạn.
Nếu em mệt mỏi, hãy dựa vào vai anh Anh 39 tuổi, trải qua vài mối tình nhưng chắc duyên chưa đến nên vẫn còn độc thân. Anh làm kiến trúc sư, hơi ít nói nhưng sống chân thành và tình cảm, mong gặp được bạn đời để cùng xây dựng gia đình, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống đầy bon chen thế này. Anh không giỏi bày...