Bị vợ lừa dối, đem hết tài sản dâng cho nhân tình
Tôi có thể bỏ qua việc em làm mất tài sản nhưng không thể chấp nhận được việc em mang tài sản dâng cho nhân tình.
Tôi năm nay 45 tuổi, là bác sĩ ngoại khoa có chuyên môn giỏi, có vợ và 2 con trai gái đủ cả. Vợ tôi là một giáo viên dạy violon nổi tiếng của nhà hát kịch thành phố. Con gái đầu năm nay 21 tuổi, nếu không có gì thay đổi mùa hè tới con gái tôi sẽ đi du học ở Úc. Nhưng hiện nay gia đình rối ren, kinh tế của chúng tôi cũng đang bị khủng hoảng trầm trọng. Tôi chỉ lo sợ một điều, ước mơ của các con tôi sẽ bị lỡ dở, gia đình tôi không còn yên ấm như trước nữa.
22 năm sống cùng nhau, tôi luôn nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất khi có vợ xinh đẹp, đảm đang và những đứa con ngoan, học giỏi. Vợ và tôi là bạn học chung từ hồi cấp 3, tôi si mê em bởi em có giọng hát hay và phong cách nghệ sĩ, lãng mạn. Còn tôi ngoài học giỏi ra chẳng có gì nổi bật, vậy mà em đã yêu tôi, chung thủy với tôi suốt mấy chục năm vừa rồi. Vợ tôi vì lo toan cho gia đình nên từ bỏ ước mơ biểu diễn trên sân khấu, em lui về làm công tác giảng dạy để có nhiều thời gian lo cho chồng con, gia đình. Tôi càng trân trọng em hơn vì sự hi sinh cao cả đó bởi hơn ai hết tôi biết ước mơ đứng trên sân khấu của em mãnh liệt đến nhường nào. Vì công việc của tôi bận rộn lại trực đêm liên miên nên nhiều lúc tôi quên đi sự hi sinh của vợ, chỉ xem đó là sự hiển nhiên. Ngoài việc đưa tiền đều đặn về cho vợ, gần như tôi chẳng có chút quan tâm, sự lãng mạn nào cho cuộc sống của chúng tôi. Đến giờ nghĩ lại, tôi mới thực sự hiểu, nguyên nhân dẫn đến bất hạnh hôm nay của gia đình chính là sự vô tâm, lạnh lùng của mình. Trong khi vợ là người lãng mạn tình cảm, cần được quan tâm, yêu thương rất nhiều thì tôi lại là một gã chồng khô khan.
Ảnh minh họa
Gần đây, tôi thấy vợ buồn phiền nhiều, đôi khi có chút lo lắng. Tôi gặng hỏi nhiều lần thì em chỉ trả lời, em buồn vì sắp phải xa con gái. Những lúc vậy tôi chỉ cười và xem đó là nỗi buồn mang tên “đàn bà” rồi chẳng thèm để ý. Tai họa ập đến gia đình tôi lúc nào tôi chẳng rõ, tôi chỉ nhận ra khi có người đến nhà tôi siết nợ. Tôi ngỡ ngàng khi người ta đưa giấy nợ cho tôi, nói số tiền là hơn 2 tỷ đồng, giấy vay nợ, cắm sổ đỏ có chữ ký của tôi, nhưng tôi nào biết tôi đã ký, đã vay và cắm sổ đỏ khi nào. Tôi hỏi vợ thì em vẫn làm lơ nói không biết gì, tỏ ra hết sức ngỡ ngàng.
Trong khi tôi xem đó là trò vu cáo, tống tiền, tìm đến các cơ quan chức năng và văn phòng luật nhờ tư vấn. Thậm chí tôi đến công an tỉnh nhờ giám định chữ ký. Nhưng mọi việc đều chống lại tôi, bởi chữ ký đó 100% là của tôi. Tôi sốc và không tin vào tai mình. Số tiền quá lớn, tôi chẳng có khả năng trả ngay lập tức. Tôi trở về nhà trong nỗi buồn khó tả, tôi khá suy sụp. Vợ con nhìn tôi buồn cũng rớt nước mắt theo. Sáng hôm sau tôi quyết tâm tìm đến chủ nợ để hỏi cho ra nhẽ. Tôi nhận được câu trả lời kẻ đứng tên và nhận tiền chính là vợ tôi. Nghe những lời đó chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Tôi không hiểu vợ tôi dùng số tiền lớn vào việc gì, tại sao cô ấy lại nói dối tôi như không biết chuyện gì… tôi thấy mình trở thành một kẻ ngốc nghếch, bị vợ qua mặt, sỏ mũi. Tôi bỏ làm về nhà ngay lập tức, tôi muốn hỏi cho ra nhẽ, tôi không muốn những ý nghĩ vẩn vơ làm mình phân tâm bởi có ở cơ quan tôi cũng chẳng làm được gì khi tâm trạng rối bời, đầu óc mông lung với cả nghìn câu hỏi.
Tôi về nhà thấy cửa cổng không khóa, nhà cửa vắng tanh, gọi mà chẳng thấy vợ tôi đâu. Còn hai đứa con chắc đi học từ sáng, chưa về. Tôi đi lên phòng, định nằm cho nghỉ ngơi một lúc cho đỡ căng thẳng rồi sẽ gọi điện cho vợ làm rõ mọi chuyện. Đẩy cửa phòng ra, tôi như chết đứng. Vợ tôi nằm sóng xoài trên giường, nền nhà vương vãi thuốc. Tôi hốt hoảng, gọi xe cấp cứu đưa em vào viện. Cũng may, tôi về kịp, em không chết nhưng bị hôn mê sâu. Tôi trách vợ dại dột, dù có việc gì cũng nên nói với tôi, chắc em sợ tôi trách phạt nên mới quyên sinh như vậy. Tôi tự trách mình nhiều hơn khi vô tâm để em phải chịu khổ sở, dày vò một mình.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Vợ tôi đã hôn mê suốt 1 tuần và giờ đã tỉnh, em chỉ nhìn tôi và nước mắt lăn dài. Tôi biết em rất hối hận, nên cũng chẳng hỏi gì, chỉ động viên em nhanh khỏi để về nhà với bố con tôi. Tôi nhờ vả bạn bè người thân và dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng, số nợ kia cũng tạm ổn. Tiền bạc dù có bao nhiêu cũng có thể làm ra, nợ nần sẽ trả hết. Tôi chỉ mong gia đình được đoàn tụ yên ấm. Suốt mấy ngày qua, tôi luôn ở cạnh em không rời nửa bước, thấy tôi mệt mỏi, gầy guộc, nên mẹ vợ đến trông nom giúp cho tôi về nghỉ. Tôi về phòng mình như một kẻ vô hồn, đặt mình xuống tôi chẳng thể nhắm mắt khi nghĩ lại cảnh vợ tôi một mình chống chọi với sự lo lắng nỗi sợ hãi trong suốt thời gian qua. Trằn trọc mãi, tôi vắt tay lên trán, trở mình ôm gối suốt mà chẳng thể ngủ được. Tôi thấy một lá thư em để lại dưới gối. Tôi như chết sững một lần nữa khi đọc nội dung thư. Em xin lỗi bố con tôi, vì đã lừa dối khiến gia đình rơi vào cảnh khó khăn. Em kể lại việc có chữ ký của tôi là do em lừa khi ký giấy chứng minh tài chính cho con gái du học cách đây 3 tháng, em đã kẹp cả những tờ giấy vay nợ, cam kết trả nợ vào đó. Tôi tin em nên ký hết chẳng cần đọc nội dung. Tất cả với tôi giờ chẳng là gì, vì tôi chỉ đợi em tỉnh dậy để nói lời tha thứ cho em. Nhưng điều tôi không thể chấp nhận, chính là em dùng số tiền đó để cho nhân tình làm ăn, rồi anh ta lừa em trốn mất. Em đã tìm nhưng không có tung tích anh ta. Đọc đến đây mọi thứ trước mắt tôi sụp đổ, tôi không tin nổi người vợ yêu thương suốt mấy chục năm của tôi lại lừa dối tôi đến vậy. Tôi ê chề nhục nhã và giận em biết nhường nào. Dù cho em có hối lỗi bao nhiêu cũng chẳng thể nào xóa đi những chuyện này.
Mấy ngày qua, tôi dù có nghĩ thế nào cũng chẳng thể tha thứ cho em, tôi không muốn nhìn mặt kẻ phản bội như em. Tôi chỉ gọi điện hỏi thăm tình hình của em qua mẹ vợ mà chẳng đến gặp em lần nào.Tôi có thể bỏ qua việc em làm mất tài sản nhưng không thể chấp nhận được việc em mang tài sản dâng cho nhân tình. Đôi khi tôi nghĩ dù em có chết đi tôi cũng chẳng thể nào tha thứ. Nhưng khi tôi nghĩ lại, thì thấy thương em vô hạn. Em nghệ sĩ, lãng mạn, yếu đuối còn tôi khô khan, cứng nhắc đến lạnh lùng. Có lẽ vì vậy mà em thấy trống vắng hụt hẫng phải tìm đến người đàn ông khác. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu tha thứ cho em thì tôi đánh mất sĩ diện, lòng tự trọng của mình, còn không tha thứ chắc hẳn gia đình tôi sẽ tan nát, con cái tôi sẽ khổ tâm. Nhưng nếu cứ sống cùng nhau mà trong đầu tôi vẫn còn nghĩ về quá khứ cũng sẽ chẳng hạnh phúc gì. Tôi chẳng biết giải quyết thế nào. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Tintuc
Bí ẩn đằng sau những bát canh vợ nấu
Anh vội múc một bát, chỉ một ngụm thôi mọi giác quan tê liệt bỗng thức tỉnh, các cơ mặt của anh cũng giãn nở theo...
Anh và chị lấy nhau từ lúc ra trường. Họ là mối tình đầu của nhau. Anh từng si mê vẻ ngây thơ, trong trắng của chị từ thời còn học phổ thông. Tình yêu trong trẻo, chân chất theo cả hai qua những năm tháng đại học.
Ra trường, cả hai đều có công việc ổn định trong thành phố. Nhờ chăm chỉ và tài năng, 5 năm sau anh đã lên ghế trưởng phòng và 10 năm tiếp anh đã làm giám đốc. Chị chỉ là giáo viên tiểu học, một công việc bình lặng mà cao cả.
Sau 10 năm, kinh tế gia đình khá giả, anh lại đi công tác suốt, muốn dành thời gian chăm sóc cho con cái, anh bàn chị nghỉ việc ở nhà. Chị đồng ý.
Từ đó, ngày ngày chị đưa đón con đi học, chăm chút từng vật dụng trong ngôi nhà mình. Con anh, chiều nào cũng vậy, nếu không đi tiếp khách hoặc đi công tác, anh đều trở về để được thưởng thức những món ngon chị nấu.
Anh rửa tay, ngồi vào bàn ăn đợi chị bưng mâm cơm lên. Với anh, cảm giác này mới ấm cúng, tuyệt vời làm sao. Ra ngoài tiếp khách chỉ toàn rượu bia và những mồi nhậu nhạt nhẽo, ngập dầu ăn. Chị bưng ra món chân giò giả cầy, món cá trích quê rán giòn cặp lá sung chị tự trồng trên tầng thượng.
Ảnh minh họa
Điều đặc biệt là, cơm chị nấu lúc nào cũng tỏa mùi thơm rất lạ, anh ngửi ngửi rồi hít hà, anh chưa từng ngửi thấy mùi cơm ở đâu thơm như thế. Trong mâm cơm đó không thể thiếu món canh cua vị rất đặc trưng chỉ có vợ anh mới nấu được.
Thứ anh mong chờ nhất là đây. Anh vội múc một bát, chỉ một ngụm thôi mọi giác quan tê liệt bỗng thức tỉnh, các cơ mặt của anh cũng giãn nở theo, một cảm giác khoan khoái, nhẹ nhõm... thật là một món ngon tuyệt!
Món đó khác hẳn những thứ cao sơn mĩ vị trên bàn tiệc, dù đắt tiền đến mấy, có bàn tay bưng bê của các cô tiếp viên trẻ đẹp đến mấy cũng không thể bằng.
Anh mỉm cười hỏi chị: 'Em làm sao nấu được món canh ngon đến vậy?'. Chị mỉm cười: 'Nói ra thì... cũng đơn giản thôi nhưng mà phải kỳ công một chút'.
Anh nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ ngoại tình được khi có một người vợ hoàn hảo như chị ở bên. Anh thành công như ngày hôm nay cũng nhờ công lớn của chị. Thế nhưng, mọi thứ đâu thể lường trước.
Sự xuất hiện của Hoa, cô kế toán mới của công ty, hoàn toàn bất ngờ. Lúc đầu, anh chỉ xem Hoa như một đứa em học việc, cũng xinh xắn, trắng trẻo, đáng yêu vô cùng. Nhiều khi, anh lầm tưởng Hoa là hiện thân của chị hồi còn trẻ. Anh chỉ nghĩ, Hoa như cái bình thủy tinh, trong suốt và đẹp nhưng dễ vỡ, chỉ để ngắm chứ không thể dùng lâu. Ấy nhưng, tình yêu vội đến khiến anh choáng ngợp không kịp chống đỡ.
Từ đó, anh thường lui sang căn hộ nhà Hoa với cớ đi công tác hoặc đi tiếp khách. Chị biết được điều đó nhưng không hề gây sự.
Ảnh minh họa
Rồi một hôm, Hoa gõ cửa tìm đến chị. Chị vẫn bình thản đến lạ lùng, nét mặt vẫn không thay đổi khi hỏi Hoa.
- Cô đến đây tìm ai?
- Em là bạn của anh. Em muốn được nếm thử bữa cơm chị nấu. Vì sao em cố gắng nấu những món ngon cho anh ấy ăn nhưng anh đều chê và bảo chị là người phụ nữ nấu ngon nhất hành tinh. Chị có thể biến món đơn giản nhất thành món ngon kỳ lạ.
Chị bê một khay lớn để tô cơm nguội và bát canh cua đến bàn ăn. Vừa nhấp một ngụm, Hoa đã sửng sốt: 'Oa'... Rồi Hoa hỏi cách nấu món canh này.
Chị bảo: 'Món canh này cũng dễ nấu thôi, cua đồng tôi đặt ở quê gửi ra, không xay máy mà tự tay rửa sạch, bóc mai, giã nhuyễn, lấy nước mưa lọc lấy nước cốt. Cho nước vào nồi nấu ở lửa vừa không quá lớn không quá nhỏ đến khi nước lăn tăn. Cho mồng tơi và bí vào. Rau mồng tơi và bí là rau sạch tôi tự trồng trên tầng thượng, vị có thơm và khác so với rau ngoài chợ. Gia vị cũng nêm nếm vừa phải là có được món canh này thôi'.
Nghe chị nói, Hoa bỗng im lặng ngẫm nghĩ. Chỉ có tình yêu mới có thể nấu được món canh đặc biệt này. Sau đó, Hoa chào chị ra về.
Chẳng biết Hoa và anh xảy ra chuyện gì, 1 tháng sau, anh lại đều đặn xách túi về nhà mỗi chiều tan sở. Rửa tay sạch sẽ xong, anh ngồi vào bàn và lại mong chờ mâm cơm thơm phức của chị. Vừa nhấp một ngụm canh vào miệng, anh chẳng dám nhổ ra vội nuốt vào hỏi: 'Đây là canh gì thế?'. Chị không nhìn anh bình thản đáp: 'Canh trả giá'.
Theo Tinngan
Tôi lấy vợ đúng là vơ lấy tội Ngoài 30 tuổi mới lấy vợ, tôi những mong mình có một tổ ấm hạnh phúc bên vợ. Nhưng khốn khổ thay... Tôi là người đàn ông thành đạt, kiếm được tiền, vì thế, chuyện tôi mong muốn lấy được một người vợ xinh xắn, giỏi giang cũng là phải lẽ. Tôi không đặt yêu cầu quá cao nhưng thú thực, đúng là...