Bị vợ cắm sừng vẫn phải cắn răng chiều chuộng vợ
Tôi và vợ bây giờ học cùng lớp đại học, yêu nhau từ năm 3. Tôi xuất thân từ quê, còn vợ tôi đích thực là tiểu thư con nhà giàu, có chức có quyền.
Bố em là giám đốc công ty chuyên kinh doanh về sản phẩm may mặc, tuy là công ty cổ phần nhưng bố em là người có số vốn nhiều nhất. Em lại là con một nên được chiều chuộng, cung phụng từ thuở lọt lòng.
Chúng tôi ra trường, vì trước đó tôi từng đến nhà em nên bố mẹ em đều biết đến tôi. Em ngỏ ý bảo tôi về công ty bố em làm việc. Tôi chẳng đắn đo nhiều mà gật đầu đồng ý, dù sao đấy cũng là cơ hội tốt với tôi, về quê giờ tôi không biết xin việc ở đâu. Hơn nữa, tôi và em yêu nhau, sau này lấy nhau làm cùng cũng tiện.
Đi làm được hơn 1 năm thì chúng tôi kết hôn. Tôi chuyển đến ở nhà vợ, ban đầu tôi cũng ngại vấn đề này lắm, nhưng mọi người trong nhà em động viên tôi, nhà em rộng rãi, người ở thì không có, giờ ra ngoài thuê lại mất thêm khoản tiền. Tôi thấy có lý nên chấp nhận.
Thời gian đầu mọi chuyện diễn ra bình thường, bố vợ và 2 vợ chồng tôi đi làm từ sáng đến tối, mẹ vợ ở nhà lo cơm nước, không khí gia đình vô cùng đầm ấm. Vợ chồng tôi còn trẻ nên kế hoạch, chưa sinh con.
Một thời gian sau, bố em xin nghỉ việc, lúc đấy ông đã ngoài 60 nên muốn lui về nghỉ ngơi. Vợ tôi trở thành người thừa hưởng số cổ phần trong công ty, em nghiễm nhiên trở thành giám đốc mới thay cho bố. Tôi trở thành nhân viên của vợ.
Thế nhưng, con người dễ bị thay đổi bởi hoàn cảnh sống. Em lên giám đốc một thời gian thì bỗng thay tính đổi nết. Em không còn hiền lành, dịu dàng như trước nữa. Về nhà nói chuyện với chồng mà em cứ như đang nói với nhân viên cấp dưới của mình, ngạo nghễ.Nhiều người xì xào lắm, họ nói ra nói vào, bảo chồng dưới chức vợ thế nào cũng không yên. Tôi mặc kệ, dù sao cũng là vợ chồng, tôi và em hiểu nhau là được. Mới đầu, vợ tôi biết điều, tế nhị, em tránh nhắc tới chuyện cao thấp trong nhà, đặc biệt là chuyện thu nhập, bởi từ khi lên chức, lương em cao gấp 3, 4 lần lương tôi
Video đang HOT
Làm giám đốc, vợ tôi đi nhiều, quen nhiều, những cuộc tiếp khách, gặp gỡ khách hàng diễn ra thường xuyên. Những bữa cơm vắng bóng em, nhiều lúc tôi cảm giác vợ chồng tôi sống như những kẻ ở trọ, ai thích thì về, không thì thôi. Tôi có góp ý, em cũng bỏ ngoài tai. Tôi vì ở nhà vợ, nên cũng không dám nói nhiều.
Rồi tôi phát hiện vợ có bồ, đó là cậu thư ký của công ty đối tác, tôi bắt được tin nhắn vợ và cậu ta nhắn tin với nhau. Thằng đàn ông bị cắm sừng, không cần nói chắc mọi người cũng hiểu tôi đã phản ứng dữ dội thế nào. Tức giận, ghen tuông, thú thực tôi chỉ muốn lao vào tát cho người vợ lăng loàn này vài phát cho hả, nhưng nghĩ đến cảnh mình đang ở nhờ, tôi đành câm nín mà chịu nhẫn nhục.
Thế nhưng, tôi càng nhún, vợ càng được đà, em lạnh lùng, hời hợt với chồng, từ chối tôi thẳng thừng khi tôi có ý định muốn gần gũi. Có khi, đang nằm bên chồng, em vẫn lén lút nhắn tin qua lại với tình nhân.
Trong gia đình, tôi hoàn toàn không có tiếng nói, vợ thường bỏ qua ý kiến của tôi, ngày càng coi thường chồng ra mặt.
Tôi ngày càng bất mãn với cuộc hôn nhân này. Đúng là chồng hơn vợ nghìn lần không sao, nhưng vợ hơn chồng 1 lần thôi cũng khó sống. Tôi thực sự chán nản, thất vọng về những gì đang diễn ra. Bây giờ, nếu tôi ghen tuông hay đánh vợ, tôi biết chắc chắn vợ tôi sẽ đòi ly hôn và cho tôi nghỉ việc. Một thằng đàn ông 26, 27 tuổi đầu thất nghiệp, bất bơ, không gia đình, không nhà cửa, nghĩ đến tôi đã thấy chán chường rồi. Nhưng nếu cứ sống tầm gửi để vợ coi thường thế này, tôi thấy áp chế về tinh thần quá, không sớm thì muộn cũng phát điên.
Theo Khỏe & Đẹp
Đổi đời, chồng ngoại tình với gái trẻ
Trái ngang là thế, hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm đâu chứ. Đúng như câu nói "Giàu đổi bạn, sang đổi vợ" sự phản bội đã làm mất tất cả.
Chúng tôi yêu nhau từ khi 2 đứa học năm 3 đại học. Tôi và Nam cùng ở Nghệ An, nhà anh làm nghề chài lưới, còn nhà tôi thì mở cửa hàng kinh doanh thực phẩm. Học cùng lớp, ở cùng quê, tính nết 2 đứa cũng nhiều nét tương đồng, cũng chính vì thế, tôi và Nam rất hòa hợp, tình yêu ngày càng khăng khít hơn.
Ra trường, chúng tôi cùng về quê lập nghiệp, cũng thời điểm đó, tôi phát hiện mình có thai. Lúc đó, tôi vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, bởi lẽ bầu bí vào thời điểm này, cả 2 chúng tôi đều chưa xin được việc, tiền đâu mà nuôi con, lo cuộc sống gia đình. Nhưng rồi, Nam kiên quyết sẽ kết hôn với tôi, anh bảo trời sinh voi sinh cỏ, vất vả thời gian đầu, sau này sẽ đâu vào đấy hết. Anh động viên tôi không phải lo lắng gì nhiều. Thế rồi chúng tôi kết hôn.
Nhà Nam chỉ còn có bố, mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ. Lấy nhau về, tôi ở nhà lo cơm nước, còn Nam và bố thường ra khơi đánh lộng. Ở vùng biển quê tôi, đàn bà tuyệt đối không được ra khơi. Có những đêm chồng và bố vừa ra khơi, nửa đêm trời trở gió, mưa gió bão bùng, tôi nằm ở nhà mà rơi nước mắt, lo lắng thắt ruột thắt gan không ngủ nổi. Gần sáng, thấy 2 bố con anh về mà tôi òa nước mắt.
Những lúc như thế, Nam lại ôm tôi vào lòng an ủi, bảo rằng anh lớn lên với gió bão rồi, đừng có lo.
Tuy nhiều khó khăn, nguy hiểm cận kề, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc, tôi luôn cảm nhận được tình yêu sâu đậm Nam dành cho tôi.
Rồi tôi sinh con, cũng thời điểm đó, Nam may mắn xin được việc làm. Anh không còn phải ra biển nữa. Công việc kinh doanh trong một công ty bảo hiểm tiến triển rất tốt, đến mức anh khuyên bố không cần đi làm gì nữa, mọi trang trải kinh tế cứ để anh lo. Nam cũng bảo tôi, nên ở nhà chăm con, con còn nhỏ, tôi không cần phải đi làm gì, anh là đàn ông, anh sẽ lo mọi thứ.
Nhiều năm sau đó, nhờ vào sự nỗ lực không biết mỏi mệt của mình, Nam được cất nhắc lên chức phó phòng kinh doanh, lương thưởng của anh tăng đáng kể. Anh mua một căn hộ chung cư sang trọng, cả gia đình tôi chuyển từ căn nhà cũ ngày xưa sang nhà mới, con tôi cũng chuyển lên thành phố học. Điều kiện kinh tế không còn gì phải lo nghĩ nữa.
Thế nhưng, công việc tốt, lương thưởng cao đồng nghĩa với thời gian dành cho gia đình của Nam ngày càng ít đi. Anh đi ngày, đi đêm, lúc nào cũng bận rộn. Nhưng bữa ăn cũng với gia đình ngày càng ít đi. Bố chồng tôi cũng đã có tuổi, cả ngày ông chỉ loanh quanh trên phòng. Hằng ngày tôi đưa con đi lớp, về nhà dọn dẹp, đón con, cuộc sống chỉ quẩn quanh từ trên nhà xuống bếp.
Nam hờ hững với tôi, không còn dành cho tôi những cử chỉ yêu thương như trước nữa. Vợ chồng tôi lặng lẽ đi qua nhau như 2 chiếc bóng.
Hôm đó là sinh nhật Nam, trước lúc anh đi làm, tôi chuẩn bị áo cho anh rồi dặn dò, bảo anh tối nhớ về sớm. Nam chỉ nói anh bận lắm nên không hứa trước được gì đâu. Thế rồi anh ra khỏi nhà. Tôi ở nhà dọn dẹp rồi đi chợ, tôi sẽ làm những món ăn Nam thích, đã lâu lắm rồi chúng tôi không có một bữa ăn tối lãng mạn với nhau.
Gần 7h tối mà Nam vẫn chưa về, tôi gọi điện, Nam bắt máy bảo tôi cứ ăn đi, không phải chờ. Anh còn phải đi tiếp khách, rồi chưa đợi tôi nói hết câu. Nam cúp máy, bỏ mặc tôi thẫn thờ với những tiếng tút dài vô tận.
Tôi ngồi trước bàn ăn mà nước mắt đầm đìa. Dọn cho bố chồng và con ăn trước, tôi xin phép lên phòng trước. Vừa nằm xuống, điện thoại đổ chuông, là Linh, bạn tôi gọi. Vừa nghe máy, cô bạn gấp gáp hỏi: "Cậu có nhà không, anh Nam có ở đấy không cậu?". Tôi đáp: "Anh Nam chưa về, sao tự dưng cậu hỏi thế?". Linh tiếp lời: "Tớ vừa nhìn thấy một người giống chồng cậu lắm, khoác tay một cô gái rất tình cảm vào nhà hàng ăn, tớ sợ nhìn nhầm nên gọi ngay cho cậu. Cậu đến thử xem, tớ gửi địa chỉ cho cậu nhé".
Tôi vẫy taxi đến đúng địa chỉ Linh vừa gửi. Bước lên tầng 2, tôi cay đắng khi đập vào mắt mình là cảnh chồng đang ngồi ăn với một cô gái còn rất trẻ, anh còn vuốt tóc cô ta, nhìn họ như thể một đôi tình nhân đang hẹn hò.
Chẳng hiểu sao lúc đó, tôi không lồng lộn mà ghen tuông hay lao vào cho 2 người kia 1 trận được, tôi chỉ thấy đau đớn và thấy mình thất bại ê chề. Tôi bưng mặt khóc, chạy nhanh khỏi chỗ đó. Đất trời xung quanh dường như sụp đổ, tất cả mọi thứ đã vụn vỡ rồi, chỉ có 2 chữ ly hôn mập mờ, nhập nhằng hiện lên trong suy nghĩ...
Ngày xưa anh đi biển gió bão cỡ nào cũng không cuốn nổi anh đi. Vậy mà giờ đây cụôc sống khá hơn, bão từ đâu ập tới cuốn anh đi, cuốn luôn tổ ấm của tôi mất rồi.
Theo blogcuame
Sau lần chạm trán anh vợ ở nhà nghỉ, tôi không còn khả năng đi gái nữa Sau lần chạm trán anh vợ ở nơi thiên đường ấy, tôi gần như biến thành người khác, lúc nào cũng sống trong lo sợ và ám ảnh. Mới lấy vợ được hơn 1 năm, nhưng Tiến suốt ngày bỏ rơi Thu ở nhà. Lúc nào anh cũng mượn lý do công việc để đi nhậu nhẹt, đàn đúm với bạn bè. Thu...