Bị trọng bệnh, người yêu “phớt lờ”
Tôi mắc bệnh hiểm nghèo và anh nói anh là con trai duy nhất trong nhà nên anh không thể lấy tôi.
Tôi đang vô cùng đau khổ, mong chị cho tôi một lời khuyên để thoát ra khỏi tình trạng này.
Tôi năm nay 24 tuổi, hiện đã đi làm được 2 năm. Tôi và anh ấy quen nhau được 4 năm. Anh là con trai thứ 2 trong một gia đình có 4 chị em gái.
Thời gian chúng tôi dành cho nhau không nhiều. Từ lúc tôi còn sinh viên cho đến khi ra trường đi làm cũng vậy. Số lần gặp nhau của chúng tôi không quá 30 lần. Hầu như anh ít quan tâm đến suy nghĩ của tôi. Thật ra, tôi đang mang trong cơ thể một chứng bệnh gọi là Lupus ban đỏ hệ thống. Tôi đã điều trị 7 năm nay. Suốt bảy năm qua ngày nào tôi cũng uống thuốc và tháng nào cũng lên thành phố tái khám. Đây là loại bệnh tự miễn và khó có thể lập gia đình được và phải ăn kiêng (ăn nhạt). Đặc biệt, bác sĩ khuyên tôi không nên có em bé vì như vậy là ảnh hưởng đến sức khỏe và có thể tử vong.
Thế nhưng anh không hề quan tâm hỏi han bệnh tật tôi như thế nào. Anh cũng chưa một lần chở tôi đi khám. Thậm chí tôi nghĩ chắc anh cũng chưa bao giờ tìm hiểu về căn bệnh mà tôi đang mang trong người. Trong vòng 4 năm yêu nhau, lúc tôi còn là sinh viên anh chưa một lần lên thành phố thăm tôi. Khi tôi ra trường đi làm anh cũng chẳng quan tâm công việc tôi như thế nào. Anh ít quan tâm đến những người thân trong gia đình tôi dù cho anh chị tôi là đồng nghiệp của anh tại trường cấp 3.
4 năm yêu nhau nhưng chưa bao giờ anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ (Ảnh minh họa)
Trong thời gian yêu nhau anh cũng chưa một lần đề cập đến việc dẫn tôi về ra mắt gia đình. Ngay chính bản thân tôi cũng không nghĩ tới, chỉ khi bạn bè nói tới tôi mới nhận ra điều đó. Thậm chí khi chúng tôi quyết định chia tay nhưng vẫn làm bạn, em gái út của anh cưới nhưng anh cũng không hề mời tôi. Anh chỉ điện thoại thông báo với tôi khi đám cưới đã diễn ra xong xuôi và lúc ấy anh đang trong tình trạng say rượu.
Tết vừa rồi tôi nói thẳng với anh là: “Giờ bệnh em như vậy, anh có chập nhận được không? Nếu được em sẽ về trường làm cùng anh. Sáng nay anh trai em có đề cập đến việc em có ý định về trường làm văn thư không? Nếu muốn anh sẽ có hướng. Em nói vậy để anh hiểu rằng vì anh sướng khổ gì em cũng chấp nhận được”. Vậy mà anh chỉ nói với rất lạnh lùng: “Để anh suy nghĩ vì nhà chỉ có mình anh là con trai nên gánh nặng gia đình rất lớn. Anh sợ không mang lại hạnh phúc cho em”.
Sau cuộc nói chuyện đó tôi và anh chia tay. Sau 4 tháng chúng tôi liên lạc lại với nhau, hỏi thăm như bạn bè. Nhưng thật sự là trong tận trái tim tôi vẫn còn yêu anh. Điều tôi băn khoăn nhất là liệu bao năm qua anh có yêu tôi không? Đây là câu hỏi luôn xuất hiện trong đầu tôi. Khi hỏi anh thì anh nói là có. Và tại sao chúng tôi cứ lẩn quẩn mãi mà không có lối thoát, chia rồi nối. Tôi cũng mệt mỏi và anh cũng mệt mỏi. Nhưng tôi có cảm giác là chúng tôi sinh ra là của nhau.
Video đang HOT
Có một chuyện tôi cũng tự trách bản thân mình. Chuyện này hơi tế nhị. Tôi sinh ra trong một gia đình có giáo dục, nên tôi biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Đặc biệt là chuyện trai gái, lúc nào tôi cũng hiểu rõ giới hạn. Chính vì vậy tôi luôn dị ứng những nụ hôn. Tôi chỉ cho anh hôn tôi có một lần duy nhất (không nồng cháy lắm). Và những lần sau anh có chủ động nhưng tôi không cho vì tôi thấy mình không biết cách hôn và thấy ngại với anh. Còn anh chưa bao giờ đòi hỏi tôi về những vấn đề quá giới hạn cho phép. Liệu đó có phải là một phần lỗi lầm làm cho chúng tôi xa cách không. Tôi có nên về trường làm cùng anh ấy không? Tôi rất sợ gặp anh hàng ngày như vậy trái tim tôi sẽ lại càng đau đớn.
Mong chị cho tôi một lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn. (Bạn đọc)
Trả lời:
Bạn gái thân mến! Cảm ơn bạn đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư tôi hiểu được rằng bạn đang vô cùng đau khổ khi không thể cùng người mình yêu thương đi tới được bến đỗ cuối cùng của hạnh phúc.
Trước tiên cần phải khẳng định rằng, việc bạn có phần “cứng nhắc” trong chuyện tiếp xúc với người yêu (như việc không cho hôn) có thể làm cho tình cảm của hai người không được nồng thắm. Tuy nhiên đó hoàn toàn không phải là lí do cho những sự lạnh lùng, thờ ơ của anh ấy, càng không phải là lí do cho việc anh ấy lo ngại tiến xa hơn với bạn.
Chắc chắn rằng anh ấy đã tìm hiểu, thậm chí là tìm hiểu rất kĩ về căn bệnh của bạn. Khi bạn mắc trọng bệnh, lại diễn ra trong một thời gian dài như vậy, tất nhiên anh ấy phải tìm hiểu về nó. Và chính vì hiểu được sự nguy hiểm cũng như những tác hại mà nó gây ra nên anh ấy có thái độ như vậy trong cách đối xử với bạn. Có thể anh ấy thực lòng yêu thương bạn, nhưng anh ấy không đủ can đảm để đối diện và cùng bạn vượt qua sự khó khăn mà bạn gặp phải. Cụ thể hơn, anh ấy không dám và không muốn lấy một người vợ mắc bệnh nặng và khó sinh con. Tự biết được hoàn cảnh gia đình mình (là con một) cộng thêm việc bản thân không thể vượt qua được điều đó nên anh ấy đã tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ và lãnh đạm với bạn.
Nếu anh ấy không đủ can đảm để bước tiếp, hãy chấp nhận chia tay (Ảnh minh họa)
Việc anh ấy không hỏi han về tình trạng bệnh của bạn có thể là anh ấy sợ sẽ làm bạn tổn thương và buồn nhiều hơn. Còn những vấn đề như anh ấy không quan tâm, không gần gũi với bạn và cả những người thân trong gia đình bạn, không đưa bạn về ra mắt gia đình vì anh ấy đã tự có được quyết định cho mình. Xác định không thể tiến xa, nhưng không muốn làm tổn thương bạn bằng một lời chia tay phũ phàng nên cách làm đó có thể được xem là “liều thuốc” đưa đến “cái chết” từ từ cho tình yêu của hai người. Xét cho cùng, anh ấy dường như muốn giảm bớt nỗi đau xuống mức thấp nhất có thể cho bạn . Bởi vì anh ấy hiểu tình cảm mà bạn dành cho anh ấy, hiểu những bất hạnh mà bạn đang phải chịu đựng nên anh ấy không muốn làm bạn phải khổ thêm.
Bạn thắc mắc rằng không hiểu 4 năm qua anh ấy có thực sự yêu bạn hay không? Hãy tin là tình yêu đó có thật. Niềm tin đó sẽ khiến bạn cảm thấy cuộc sống không đáng sợ. Xét về chủ quan, tôi cũng cho rằng anh ấy yêu bạn. Chỉ có điều anh ấy vì những lí do riêng, vì những nỗi khổ tâm riêng không thể đi cùng bạn đến hết cuộc đời này mà thôi. Vì vậy, thay vì đau khổ, hờn giận hay trách cứ, bạn hãy vui vẻ chấp nhận sự thật hai người không có duyên chồng vợ. Tình yêu là cần thiết, nhưng nếu một khi người ta không đủ dũng cảm để vượt qua cùng mình những khó khăn thì chia tay trong hòa bình là cách giải quyết ân tình nhất.
Bạn không nên về làm cùng chỗ với anh ấy. Điều đó chỉ là một sự dày vò đối với cả hai người mà thôi. Nó sẽ tạo ra sự khó xử rất lớn không chỉ bây giờ mà còn mãi về sau. Hãy coi nhau như những người bạn, giúp đỡ nhau khi cần thiết nhưng tránh nhưng sự “mặt đối mặt” thường xuyên sẽ chỉ như mũi dao trích sâu thêm vào tim bạn. Mà điều đó không có lợi cho sức khỏe của bạn. Với anh ấy nó cũng chẳng khác nào sự ám ảnh.
Bạn hãy tự tin, vui vẻ và sống tích cực hơn, làm công việc mà mình yêu thích. Cuộc sống còn có rất nhiều niềm vui đang chờ đón bạn ở phía trước. Rồi đây bạn cũng sẽ gặp một người đủ mạnh mẽ để yêu thương và cùng bạn vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời.
Chúc bạn mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Ngán... Tết đến tận cổ!
Những ngày Tết là niềm vui đối với người này nhưng lại là nỗi ám ảnh của người khác.
Người lớn mong đến Tết để được ăn ngon, mặc đẹp, có thời gian nghỉ ngơi, du lịch. Trẻ con mong Tết để được đi chúc ông bà, cô chú... rồi nhận lì xì. Tuy nhiên, với nhiều người, Tết là nỗi ám ảnh, chẳng có gì lý thú.
Người nghèo chạnh lòng
Mỗi khi nghe các anh chị ở UBND phường Linh Chiểu, quận Thủ Đức, TP HCM bàn luận Tết nay đi đâu, chuẩn bị mua sắm gì thì Thúy, nhân viên hợp đồng của phường, thường lấy cớ bận việc rồi tránh đi nơi khác.
Với Thúy, Tết chẳng có gì vui. Lương nhân viên hợp đồng vỏn vẹn 3 triệu đồng nên Tết chỉ được thưởng bằng số tiền đó. Chồng Thúy làm giáo viên của một trường tiểu học của quận, thưởng Tết chẳng bao nhiêu. "Năm nào về quê dịp Tết, vợ chồng tôi cũng phải vay mượn lo tiền tàu xe, quà cáp, quà biếu các cụ, lì xì các cháu... Trước Tết một tháng, vợ chồng tôi cắt hết các khoản chi tiêu, ăn uống kham khổ để dành dụm tiền về quê".
Tết là thời gian để nghỉ ngơi, vui chơi nhưng nhiều người thì thấy mệt mỏi vô cùng (ảnh minh họa)
Với vợ chồng anh Bách - công nhân một công ty may mặc ở quận Tân Phú, TP HCM - thì Tết là nỗi ám ảnh. Vợ chồng anh từ Thanh Hóa vào TP HCM làm công nhân được gần 10 năm, 2 con gửi ở quê cho bà nội chăm sóc. Mỗi năm, vợ chồng anh chỉ dám về quê một lần vào mùa hè. Không phải vợ chồng Bách ngại cảnh tàu xe đông đúc, đắt đỏ ngày Tết mà là "trốn" khoản quà cáp, lì xì cho họ hàng, làng xóm.
"Nhìn cảnh người ta mua sắm Tết nhộn nhịp mà lòng tôi đau thắt. Ngày Tết, cả dãy nhà trọ vắng tanh. Hai vợ chồng cũng chẳng buồn nấu nướng, ăn uống gì. Đêm giao thừa, nghe tiếng các con nói nhớ bố mẹ trong điện thoại, vợ tôi khóc nấc. Vì thế, nghe đến Tết, vợ chồng tôi đều chạnh lòng!" - anh Bách tâm sự.
Người khá giả cũng sợ
Ngày Tết, người nghèo tủi thân vì không có tiền, không được đoàn tụ cùng gia đình, người thân. Song, với không ít người khá giả, Tết cũng chẳng có gì hấp dẫn, thậm chí mệt nhoài vì phải lo biếu xén, chúc tụng từ nơi này đến nơi khác.
Chị Hằng, nhân viên hành chính tập đoàn K.Đ (quận 1, TP HCM), quê ở Bến Tre, lấy chồng ở Đắk Lắk. Vợ chồng chị lập nghiệp tại TP HCM. Ngày Tết, chị phải "chạy show" vì phải về đủ quê nội, quê ngoại.
"Công ty cho nghỉ Tết, tôi chẳng kịp dọn dẹp, mua sắm gì. 27 tháng chạp, cả nhà phải về Bến Tre ăn Tết với bên ngoại. Ngày 29 phải trở lại TP HCM để 30 kịp đón xe về Đắk Lắk ăn Tết cùng nhà nội. Mùng 3, cả nhà phải đùm túm nhau trở về Sài Gòn để nghỉ ngơi, chuẩn bị trở lại với công việc. Ai ăn Tết lên cân đâu không biết chứ nhà tôi, sau những ngày Xuân, 2 mẹ con vốn đã ốm yếu, sức khỏe kém lại bị sụt thêm vài ký vì hành trình đi tới đi lui, mệt mỏi, chẳng ăn uống được gì" - chị Hằng ngao ngán.
Tết cũng chẳng lấy gì làm sung sướng khi nhiều người phải mệt mỏi ngoài đường vì biếu xén quà cáp cho khách hàng, người thân, rồi dự tiệc tất niên hết chỗ này đến chỗ khác của đối tác. Anh Dũng - giám đốc một công ty TNHH chuyên về công nghệ thông tin tại quận Tân Phú - lắc đầu: "Mỗi chỗ một tiệc thì cũng đủ mệt nhoài vì ăn uống, cạn ly".
Mấy ngày Tết, anh Dũng phải về quê vợ ở miền Tây. Khi đi chúc Tết họ hàng bên vợ, ai cũng muốn cụng ly với tay cháu rể làm giám đốc ở TP HCM nên anh không được từ chối người nào. "Tết xong là tôi bèo nhèo vì rượu bia, thịt cá. Bởi vậy, nghe Tết là ngán ngẩm vô cùng" - anh Dũng than.
Theo VNE
Gái đẹp bây giờ tôi chán rồi Trước đây, tôi luôn ao ước có một cô người yêu xinh đẹp, cao ráo thì càng tốt. Nhưng bây giờ tôi mới nghiệm ra, ngày đó, tôi chưa hiểu tình yêu là gì. Chỉ là tôi háo sắc, ưa hình thức, tôi thích oai với bạn bè, thích khoe khoang với bạn bè là tôi có một cô người yêu xinh đẹp....