Bị tôi phát hiện ngoại tình, chồng đổ hết tội lên đầu tình nhân
Anh nói đó không phải là ngoại tình, chỉ là cặp kè vớ vẩn, “ăn bánh trả tiền” và đàn ông ai cũng vậy. Thà rằng đừng giải thích còn hơn.
Tôi từng là người phụ nữ hạnh phúc, lấy chồng khi có công việc ổn định, nhà có, xe có, chồng là người có kinh tế. Nhược điểm duy nhất mà tôi nghĩ lúc đó là chồng rất lười biếng, đôi khi vô tâm, hết giờ làm việc chưa bao giờ anh về nhà ngay mà lang thang đi chơi bi-a ăn tiền hoặc đi massage, nhậu nhẹt với lý do tiếp khách. Dĩ nhiên, tôi không đồng tình, chẳng vui vẻ, nhưng do công việc nên chẳng thể trách cứ.
Mọi chuyện bước sang trang tăm tối khi chuyện anh phản bội bị vỡ lở. Chỉ là những tin nhắn anh vô tình chưa xoá đi, tin nhắn hẹn hò đi nhà nghỉ, tin nhắn nhớ nhung và thèm hôn nhau, tin nhắn anh nài nỉ người tình đến nhà nghỉ ngủ cùng nhưng cô ta từ chối, có lẽ vì tần suất quá nhiều. Tôi suy sụp hoàn toàn. Trước đó, chồng là hình mẫu đàn ông cực kỳ chung thuỷ trong mắt tôi. Đúng là anh có thể vô tâm, gia trưởng nhưng tuyệt nhiên sẽ không phản bội lại tình cảm của vợ. Lât lại quá khứ thấy cay đắng quá, đây không phải là lần đầu tiên anh phản bội tôi.
Tôi đã không thể gượng được sau cú sốc đó. Tôi làm gì sai? Tôi có xấu xí về ngoại hình không? Tôi có lẳng lơ phản bội anh không? Tôi có lười biếng không chăm chút nhà cửa, bếp núc nguội lạnh không? Tôi có hỗn hào vô lễ với ba mẹ và người thân của anh không? Tôi có lơ là việc chăm sóc anh không? Câu trả lời là không! Vậy tại sao lại đối xử với tôi như thế? Anh đã xin lỗi tôi, đổ hết tội lên đầu nhân tình. Anh nói đó không phải là ngoại tình , chỉ là cặp kè vớ vẩn, “ăn bánh trả tiền” và đàn ông ai cũng vậy. Thà rằng đừng giải thích còn hơn, bởi những câu nói này càng khoét sâu vào nỗi đau và sự thù hận trong tôi, khiến tôi chẳng thể nào nguôi được.
Thời gian không phải là liều thuốc tốt chữa lành vết thương như người ta nói. Tôi vẫn thấy đau, thấy hận trong lòng. Cuộc sống cứ thế trôi qua, vợ chồng nhạt nhẽo, không sẻ chia, không tình cảm. Chúng tôi cũng ngủ riêng, sống gần như ly thân. Tôi cũng không còn bận tâm đến anh nữa. Có lẽ, cố gắng duy trì cuộc sống vì hai đứa con.
Anh yêu con nhưng hiếm khi chơi cùng chúng, chăm sóc hay dạy dỗ thì tuyệt nhiên không. Thật may vì công việc của tôi không quá vướng bận thời gian và có ông bà ở gần trợ giúp rất nhiều. Đã có những lúc, tôi nghĩ đến ly hôn nhưng cứ đắn đo, cân nhắc mãi. Tôi có quá ích kỷ không, làm sao tôi có thể tách hai đứa trẻ ra được. Nếu ly hôn, chắc chắn anh sẽ chia con, tôi sợ anh vô tâm, mải vùi đầu vào nhậu nhẹt, thú vui riêng, ai sẽ theo sát con tôi? Vậy cứ chấp nhận cuộc sống thế này đến bao giờ, đến khi con cái lớn và trưởng thành sao?
Theo Vnexpress
Video đang HOT
"Bà đối xử với tôi như thế nào rồi tôi cũng sẽ đối lại như thế"
Có lần đau bụng quá chồng tôi không ở nhà để nhờ trông con, tôi nhờ bà bế cháu một lát để tôi đi vệ sinh. Vậy mà mẹ chồng tôi phớt lờ bảo "Mày lười lại giả vờ à?". Cuối cùng tôi đành phải bế con vào nhà vệ sinh cùng. Mẹ con tôi cứ thế đắng cay nhìn nhau khóc trong nhà tắm...
Chào mọi người, khi tôi viết những dòng này ra là lúc vợ chồng tôi đã dọn ra ngoài ở và chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà đó nữa. Cũng bởi tôi đã nhịn quá nhiều và đã hết sức chịu đựng rồi. Tôi biết, khi mình viết những dòng này ra, sẽ có người chửi mắng nhưng nếu ở trong hoàn cảnh của tôi bây giờ, mọi người mới hiểu được.
Tôi và anh xã lấy nhau sau 3 năm quen và yêu nhau. Cuộc tình của chúng tôi cũng trải qua nhiều thăng trầm khi hết lần này lượt khác hai đứa chi tay rồi lại làm hòa và quay về với nhau.
Khi yêu, anh ấy rất chiều tôi. Ngày lễ nào cũng nhớ hoa quà và đôi khi còn bất ngờ lãng mạn tặng hoa dù chẳng phải là ngày gì. Rồi anh đi công tác xa 1 năm. Bao giận hờn, ghen tuông khiến chúng tôi có lần tưởng như mất nhau vì xa cách. Nhưng rồi tôi vẫn bỏ qua hết dù có nghe những điều tiếng xấu của anh trong 1 năm xa cách.
Những tưởng hai đứa khó khăn lắm mới có thể đến được với nhau, những tưởng tôi hi sinh bỏ qua hết để đến với anh thì bố mẹ anh phải thương lắm. Nhưng tôi đã lầm.
Nhớ vào hôm anh dẫn tôi về nhà ra mắt, mẹ anh đón bạn gái con trai bằng ánh mắt chằm chằm nhìn từ trên đầu xuống chân rồi lại nhìn từ chân lên đầu. Chưa hết, bố anh còn gọi tôi vào riêng hỏi gốc gác ba mẹ, anh chị em, gia đình như thế nào.
Nhưng cuối cùng mẹ anh chỉ chốt mỗi câu: "Dáng được, sinh nở tốt nhưng nghề nghiệp không ổn. Làm cái nghề đó chỉ có ngủ ngày cày đêm" - Tôi làm truyền hình.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn đòi cưới tôi bằng được nên bố mẹ anh đành chấp nhận. Thế nhưng khi về làm dâu rồi, tôi mới hiểu nỗi khổ cực của một đứa con dâu không được bố mẹ chồng đồng ý cho cưới.
Có lần tôi bị ốm nặng, sốt li bì nằm không dậy nổi đi làm. 6 giờ sáng, mẹ chồng tôi chạy bổ xô vào quát "Giờ này mà còn ngủ, tôi nói có sai đâu, đúng là ngủ ngày cày đêm. Định cho chồng cô nhịn đói đi làm à?" Từ ngày về làm dâu, sáng nào 5 giờ tôi cũng phải dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà dù có mệt, có thức đêm dựng hình, nhưng vì làm dâu nên tôi vẫn cố gắng cho trọn phận.
Thế nhưng, ngày hôm đó tôi không thể nào dậy được vì sốt gần 40 độ. Chồng tôi sáng dậy chạy đi mua thuốc hạ sốt cho tôi. Nhưng lúc anh ra khỏi nhà là lúc mẹ chồng tôi nhảy vào chửi.
Mệt quá, tôi chỉ thều thào đáp lại "Con mệt quá mẹ à". Vậy mà bà chẳng nói chẳng rằng quay ngoắt bỏ đi luôn.
Đến gần trưa, có một ông bác sĩ vào hỏi nhà có ai ốm, tôi với chồng ở nhà nên báo luôn "vâng" để ông ấy kiểm tra, kê thuốc. Đến giờ trưa, mẹ chồng tôi đi làm về hỏi "Quang đã khám chưa con? Mẹ phải gọi bác sĩ Vinh đến không ngủ chung lây bệnh vợ mày". Đấy, đúng là "khác máu tanh lòng".
Tôi ốm nằm liệt giường mà không được một câu hỏi thăm từ mẹ chồng tôi. Bà còn gọi bác sĩ đến để phòng bệnh cho con trai của bà cơ đấy...
Chưa hết, khi tôi có bầu, nghén không ăn được, ngửi thấy mùi gì cũng buồn nôn, khó chịu. Chồng tôi thương vợ mới đưa đi đây đó ra ngoài ăn vặt cho bù lại, mẹ chồng tôi cau có chửi "Đã vô tích sự còn ăn hại. Không ăn được cũng đừng hành người khác".
3 tháng đầu mang thai cần kiêng cữ, bà vẫn nhồi cả đống quần áo bắt tôi giặt tay chỉ vì muốn "hành" con dâu, nhưng miệng lúc nào cũng cứ bảo "Vận động đi cho dễ đẻ". Bố chồng tôi lúc đó thấy chướng mắt bảo thì mẹ chồng tôi lại la lên "Gớm chưa, nó là yêu tinh hay sao mà về nhà này đàn ông ai cũng hùa theo, chẳng còn xem tôi ra gì".
Khổ lắm, tủi lắm, nhiều lúc đau nhưng vẫn phải cố nuốt nước mắt vào trong vì tôi mà khóc thì mẹ chồng lại càng được đà lấn tới, bắt nạt tôi.
Cho đến hôm đó, khi tôi mới sinh con được 1 tháng rưỡi. Tôi đang ở cữ chăm con, mang tiếng là có mẹ chồng bố chồng chăm sóc nhưng tôi chẳng được một ngày nào nghỉ ngơi. Mới sinh xong mất máu mất sức, chẳng thể tự tắm rửa được, mẹ đẻ tôi đến ở 2 tuần lau rửa rồi tắm cho con gái.
Bà chẳng được một lần chăm sóc còn tỏ vẻ khó chịu. Cứ thấy mẹ tôi là mặt bà sưng sỉa không nói không rằng. Bữa cơm cả nhà ngồi ăn, bà cứ ngồi nhỏ to rằng tiền đồ ăn đắt đỏ, tốn kém, "nuôi hai mẹ con nó đã tốn lắm rồi chứ, làm gì có ai cho không đâu".
Trong khi đó, hôm bắt xe đến nhà chồng tôi, mẹ tôi đã mang bao nhiêu đồ ăn đi rồi. Ở vùng mới bà làm sao biết đường chợ búa ở đâu để đi mua. Tôi cũng đã gửi tiền ăn hàng tháng cho mẹ chồng rồi. Mẹ tôi cuối cùng không chịu được, dự định ở 1 tháng chăm con nhưng cuối cùng 2 tuần bỏ về.
Từ đó, tôi phải một mình thức đêm chăm con, tắm rửa tự túc không có ai hỗ trợ nữa. Có lần đau bụng quá chồng tôi không ở nhà để nhờ trông con, tôi nhờ bà bế cháu một lát để tôi đi vệ sinh. Vậy mà mẹ chồng tôi phớt lờ bảo "Mày lười lại giả vờ à?". Cuối cùng tôi đành phải bế con vào nhà vệ sinh cùng. Mẹ con tôi cứ thế đắng cay nhìn nhau khóc trong nhà tắm...
Từ đó, tôi không còn chút sự tôn trọng nào đến bà nữa. Tôi cũng chẳng còn nín nhịn như mọi khi. Đêm hôm đó, khi tôi nói chuyện với chồng xong, chúng tôi đã dọn đồ ra ngoài ở để mẹ tôi tiện chăm sóc hai mẹ con. Chẳng ngờ mà mẹ chồng tôi chẳng thèm nghe lời chồng tôi nói đã chửi thẳng "Mày về nhà này không làm được gì còn cướp con cháu tao đi. Chúng mày cứ đi đi, xem chúng mày sống được 1 tuần không". Vậy mà chúng tôi vẫn sống tốt đến bây giờ...
Thứ Tư tuần trước, bà nội của chồng tôi mất. Bà đau yếu cả năm nay nhưng chưa một lần mẹ chồng chăm nom. Tất cả nhờ vào cô út, em gái bố chồng tôi chăm sóc. Người ta xì xào mẹ chồng tôi bất hiếu này nọ, bà biện minh "Tôi sợ bẩn lắm, tôi mà nhìn thấy phân, ngửi mùi nước tiểu là buồn nôn không chịu được". Lúc đó, tôi tự nhủ trong lòng "Bà đối xử với tôi như thế nào rồi tôi cũng sẽ đối lại như thế". Sau này về già, để xem ai sẽ chăm sóc bà...
Vũ Thị Thu Hà (Nam Định)
Theo tri thuc tre
Làm theo lời chỉ dẫn của cô hàng xóm: "Anh phải xoa phía dưới cơ" và cái kết không ngờ tới Vừa bón cháo cho Lan tôi vừa cố gắng không nhìn vào bầu ngực căng đầy lấp ló sau chiếc váy mỏng tang đó. Tôi dường như sắp chịu không nổi nữa nên định bụng lấy cớ đứng dậy thì cô hàng xóm nắm tay bảo tôi xoa chỗ ấy và rồi... Từ ngày Lan chuyển đến làm hàng xóm trái tim tôi...