Bị tôi “cấm vận”, anh quay ra “cấm vận” lại tôi
Tôi cũng đã từng dùng cách cấm vận chồng những khi giận dỗi nhưng thực sự đó là cách nguy hiểm…
ảnh minh họa
Xin chào các anh chị!
Phải nói thêm tôi là phụ nữ, cũng còn khá trẻ tuổi. Ở tuổi 22, tôi đã lập gia đình được 18 tháng và có 1 con nhỏ 5 tháng tuổi. Từ khi tôi kết hôn cũng khá nhiều lần 2 vợ chồng mâu thuẫn rồi giận nhau (đa số là tôi dỗi vì tính tôi trẻ con). Tôi thường nằm quay lưng với chồng, mặc anh xã ỉ ôi năn nỉ nhảy xả vào ôm hôn làm lành (anh xã có nhu cầu khá cao) nhưng tôi mặc kệ hất tay chồng ra.
1 vài lần như thế thì anh xã có vẻ tức ngược lại tôi, cũng quay ra dỗi lại vợ. Thời điểm đó tôi nhận ra rằng cái gì cũng có giới hạn của nó. Đàn ông có thể nhún nhường nhưng không có nghĩa là mãi mãi quỵ lụy, sự ức chế cứ tích tụ dần đến lúc “giọt nước làm tràn ly” thì các anh sẽ tỏ ra bất cần. Không ngoại trừ khả năng dễ sa ngã vào vòng tay người đàn bà khác.
Qua vài lần như vậy tôi tự rút ra rằng “chuyện ấy” không bao giờ là vũ khí lợi hại như chị em phụ nữ vẫn từng nghĩ, chuyện đó không mang tính chất “cho – nhận” mà là sự đồng điệu cả tâm hồn và thể xác của 2 vợ chồng, vậy nên không thể cho rằng phụ nữ có quyền được ban phát bố thí cho chồng.
Sau mỗi lần “bên nhau” tình cảm vợ chồng càng thăng hoa và nồng thắm hơn, đó cũng là chiếc chìa khóa vạn năng có thể mở được mọi mâu thuẫn thường ngày của 2 vợ chồng. Chỉ cần 2 người chọn thời điểm thích hợp (có thể là khi đã “mãn nguyện” mọi điều giãi bày đều trở nên dễ cảm thông cho nhau hơn).
Chúng tôi thường xuyên trao đổi với nhau về trạng thái, cảm nhận của cả hai để đạt được sự “tuyệt đỉnh” trong quan hệ vợ chồng. Cũng nói thêm rằng trước kia khi anh xã chia sẻ với tôi chuyện muốn “thử đổi mới”, tôi cũng như vợ anh BDN tỏ ra “không thiện cảm lắm”. Nhưng chồng tôi đã từng bước thuyết phục vợ và chính anh cũng cố gắng làm mọi điều để vợ hài lòng, đó là điều quan trọng nhất.
Mong rằng các anh các chị sẽ tìm được hướng giải quyết tốt nhất. Chúc các gia đình luôn hạnh phúc!
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.7)
Tôi là Thiệu Thiên, bắt cóc cô chỉ có duy nhất một mục đích: Cướp và hiếp...
Chờ cô tỉnh lại, đã là hơn 6h tối. Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là màu trắng lạnh của trần nhà. Sau đó là cái chùm đèn. Rồi từ từ chuyển hướng nhìn, lại bắt gặp nụ cười như có như không của một kẻ lạ hoắc.
Nhắm mắt lại, mở mắt ra, cô rên khẽ một tiếng vì đau, mới phát hiện bản thân mình bị trói.
Kiểu trói này...
Mặt cô bỗng chốc sa sầm, cô mà nói điều này với Thanh, có khi tất cả những gì của Thiệu Thiên sẽ bị dốc lên trong một tối.
- Đây không phải là kiểu trói thần thánh trong bộ truyện khiêu dâm của Nhật sao?- Nhếch môi đau đớn, mỗi lời nói ra, cô cảm thấy bản thân đều đau cực hạn.
Khóe môi kẻ kia giật giật.
- Cô cũng đọc hentai?
- Không...- lắc lắc đầu - Là chị họ tôi.
Video đang HOT
Cười khổ, Vỹ Thanh à Vỹ Thanh, sau khi em thoát ra khỏi đây, em cùng chị sẽ tuyệt diệt tên vô dụng kia.
- Không thú vị! - Kẻ kia bỗng chốc rũ xuống, rồi lại bình thản nhìn Diên Vỹ. - Tôi là Thiệu Thiên, bắt cóc cô chỉ có duy nhất một mục đích: Cướp và hiếp...
- Được rồi, tôi biết anh muốn có tiền, tôi sẽ cho anh, bao nhiêu cũng được.
- Không, không, tôi muốn cô bán thân cơ, đã bán thân thì bán cái gì hẳn cô biết rồi chứ?
Lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh lục kia về một màu u tối.
- Anh biết tôi là ai chứ?
- Vợ của Vũ Hoàng. - Anh gật gật đầu, cười cười, gương mặt kia lộ rõ vẻ sở khanh.
- Tôi biến mất, anh ta sẽ tìm tôi.
- Thật sao? - Giọng điệu dâng lên, mỉa mai hướng thẳng về phía Diên Vỹ.
"Thật sao?" - Tất nhiên là không. Cô thừa biết anh ta sẽ không vì sự biến mất của mình mà làm cho rối trí. Thậm chí có khi anh ta còn tưng bừng mở tiệc, lôi kéo Du về và quấn lấy cậu ta. Cô không dám mường tượng, nhưng ý nghĩ đó quả thật đã xẹt qua đầu thì khó mà tắt được.
Như bắt được suy nghĩ trong đầu cô, Thiệu Thiên cười nhạt.
- Theo biểu hiện của cô, tôi đảm bảo 95% là hắn ta sẽ không đến mà cứu cô.
- Phải rồi... - Nhoẻn cười, cô nhìn người đàn ông trước mặt, tiếp tục nói: - Vậy, anh nói xem, đàn ông các anh, không, đàn ông ai chả thế nhưng Thiệu Thiên, anh có hứng thú với con gái không?
- Con gái? - Anh trừng mắt, buông một câu ngay sau đó: - Mẹ kiếp, cô vẫn còn là gái còn trinh?
Gật đầu, khóe môi giương lên lộ liễu. Anh không thích cô ta, đặc biệt kiểu châm chọc này. Thiệu Thiên cẩn thận đánh giá, rồi tin chắc chắn cô nói thật. Anh biết Vũ Hoàng là gay, anh cũng biết cô chưa một lần lên giường với Vũ Hoàng. Vợ hờ của bạn còn là xử nữ, anh tuyệt đối không thể ra tay. Huống hồ, đàn bà anh ghét nhất hai từ "trinh trắng". Tại sao cô ta biết? Anh tiến gần, nâng cằm cô lên rồi siết mạnh.
- Sao cô nghĩ tôi không muốn?
- Một kẻ không thích máu, tự khắc sẽ tránh xa con gái.
- Sao cô biết tôi không thích máu?
- Vì vừa nãy, khi anh nói với thuộc hạ đánh một nạn nhân nào đó, tuyệt đối không để lại vết máu.
- Cô nghe được?
- Thanh đã sớm giáo dục tôi với thuốc mê. Tôi bị bắt cóc lần này không phải lần đầu.
- Thanh? Ý cô là Nguyễn Vỹ Thanh? - Tia nhìn lóe lên, sáng lạnh, Thiệu Thiên vui vẻ buông cô ra, nhàn nhạt mở lời. - Tôi không cần con gái.
- Vậy nói cho tôi nghe, ai là người sai anh bắt cóc tôi?
Cô ngồi dậy, bình tĩnh nhìn thẳng vào Thiệu Thiên. Anh ái ngại cười cười. Suy xét một lúc, lại lấy điện thoại ra, nhấn nút và khi bên kia nhấc máy, anh bắt đầu mở lời bằng nụ cười khoái chí:
- Vũ Hoàng, cậu quả là một thằng đàn ông kém cỏi!
Cô mở tròn mắt trước cái tên được xướng ra. Thiệu Thiên thong thả bật loa ngoài, cố ý hướng về phía cô, cho cô nghe thấy giọng của "người chồng", mà đáng ra lúc này anh ta phải cuống cuồng lên tìm cô.
- Ý cậu là gì, Thiên? - Giọng Hoàng có chút gắt gỏng, không dưng gọi cho anh rồi buông một câu chửi thẳng, cảm giác này rất tệ.
- Cậu giao cho tớ một con đàn bà trinh trắng mà được sao?
- Ai?- Suy ngẫm, bất chợt mắt anh mở lớn. - Ý cậu là Diên Vỹ, cô ta vẫn còn là con gái?
- Không chỉ còn là con gái, mà còn là đệ nhất trong trắng, đồ đần, cậu biết tôi căm ghét trinh nữ thế nào cơ mà!
- Không thể nào.- Giọng anh thoáng chút sửng sốt. - Cô ta đã từng yêu.
- Yêu đâu có nghĩa là lên giường? Rút cục cậu đòi tôi bắt cóc cô ta hẳn một tuần, làm cái thá gì cơ chứ? Lôi Du về làm trò đó cho thỏa ư?
"Lôi Du về chắc?" - Trong não cô xẹt qua một ý nghĩ. Chuyện này, việc bắt cóc cô, và việc anh ta nhờ cô làm lần trước, liệu có khi nào liên quan đến nhau? Không thể, không thể nào...
Chẳng nhẽ Vũ Hoàng muốn khai chiến với cô? (Ảnh minh họa)
Lắc lắc đầu, mắt cô ráo hoảnh, trống rỗng nhìn về phía trước. Tai ù ù cạc cạc, loáng thoáng và ba câu đối thoại của hai gã đàn ông khốn nạn.
- Chết tiệt! - Hoàng dập máy sau khi nói xong câu đó, Thiệu Thiên cũng lẳng hẳn chiếc điện thoại vào tường. Lực va đập khiến màn hình điện thoại nứt toác.
Nứt toác, giống như trái tim rỉ máu của cô. Trái tim lắm sẹo của cô một lần nữa nứt ra, một lần nữa rỉ máu... Vì một thằng đàn ông cô đáng lẽ ra cô phải chấm dứt ngay từ khi bắt đầu.
- Anh có biết một con đàn bà có thể làm gì không? Khi tất cả đã trở nên căm thù?
- Sao?
- Mọi phụ nữ quanh tôi đều vác cái sứ mệnh trả thù, thật tuyệt vời vì tôi đã gia nhập cái binh đoàn khủng khiếp ấy.- Cười, Diên Vỹ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tàn nhẫn cùng cực.
- Tôi mong ngóng điều đó. Kịch hay để xem đấy! - day day trán, Thiệu Thiên nhắm mắt rồi ra hiệu cho thuộc hạ cởi trói cho cô.
Giãy mình ra khỏi cơn đau ê ẩm, cô gái trẻ cười cười.
- Tôi tá túc ở đây một đêm, sáng mai sẽ kêu người đến đón.
- Ok.
***
Trong bóng đêm tàn tạ, Diên Vỹ mỉm cười. Cô cảm thấy thật tốt đẹp, còn chưa cầm lên, làm sao có thể hạ xuống? Thật tốt khi cô không cầm lên. Cô nhớ rằng đã có một thời cô từng vì nụ cười trong nắng mà say đắm nhưng sau đó, cơn giông đến và rạch nát nụ cười đó. Bật cười, cô lặng lẽ đứng lên và khoác áo vào. Bước chân mong manh trên nền đá hoa cương lạnh ngắt.
Dừng lại trước một căn phòng lớn, cô thầm đoán có lẽ đây là phòng của Thiệu Thiên. Không đẩy cửa vào, dợm quay lưng, chợt có tiếng nói gay gắt phát ra từ sau cánh cửa.
- Chết tiệt!
Là phòng cách âm, vẫn còn nghe được những lời như thế, ắt hẳn anh ta đang gào thét dữ dội lắm nhưng cô không quan tâm, tiếp tục bước đi thì cánh cửa sau lưng bật mở. Nép vội vào bên cạnh cánh cửa. Thật may mắn là cánh cửa khi mở lại hướng phía bên ngoài. Thiệu Thiên ra khỏi cửa cũng không đóng vào, đi thẳng qua hành lang, bước chân chắc nịch và nhanh chóng hướng về... phòng nghỉ của cô sao?
Nhanh chóng bắt theo bước chân của Thiệu Thiên, cô quyết định không trốn tránh mà nắm lấy tay áo hắn. Quay người lại, đối diện với gương mặt của Diên Vỹ, hắn chậm rãi đổi thái độ, khóe miệng nhếch một chút, rồi hỏi.
- Đi đâu? Tôi đang định tìm cô.
- Chuyện gì sao?
- Tôi phải bắt cóc cô thêm năm ngày nữa. - Hắn chẳng giấu diếm, cũng bình tĩnh nói tiếp: - Tôi sẽ cho cô sung túc trong năm ngày này.
Diên Vỹ cười. Nụ cười nở rộng, rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp. Vũ Hoàng muốn khai chiến với cô? Thật sự muốn khai chiến với cô sao? Mới đây thôi, mới đây thôi anh ta còn là người đề đạt trăng mật, mới đây thôi còn mang cô đi viện, chăm sóc cho cô một đêm. Được, cô chấp nhận. Ngoại trừ việc chạy trốn, cô còn có thể đối đầu. Không chỉ đối đầu, cô còn có thể dẫm bẹp đối thủ dưới chân.
Cảm nhận cô biến đổi tâm tình nhưng lại không ngờ cô nở nụ cười tươi tắn đến thế. Có chút sửng sốt nhưng anh không kinh ngạc quá lâu. Sau khi Thiệu Thiên đi khuất, cô cũng trở về phòng, vò vạt áo, chợt thấy trên tay mình ươn ướt.
Nước mắt! Cô kinh ngạc nghĩ thầm, khinh bỉ bản thân vì lý do không đâu mà khóc. Nhưng, chỉ là khóc thôi, cô đâu có yếu đuối. Cô có quyền đau khổ cơ mà!
(Còn nữa)
Theo VNE
Khi bạn bị tuột một cúc áo ngực! Người ta không nhớ lâu việc bạn bị hở ngực, hở đồ lót, nhưng sẽ nhớ và bật cười thú vị vì hình ảnh bạn rối rít và thảm hại, cuống quít chỉnh đốn bản thân. Trong những trang phục của mình, tôi tốn nhiều nhất là tiền để mua đồ lót. Tất nhiên, về số lượng thì phụ nữ luôn phải tốn...