Bị tẩy chay vì yêu người cũ bạn thân
Không chỉ có cô bạn ấy mà tất cả mọi người trong nhóm đều nhìn tôi và anh với con mắt dè bỉu, mỉa mai.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 27 tuổi. Tôi đang rất hoang mang về một chuyện, hy vọng kể ra sẽ nhận được sự chia sẻ, đồng cảm của mọi người. Tôi và anh chơi với nhau trong một nhóm đã 10 năm. Mặc dù là bạn thân nhưng tôi và anh ít khi trò chuyện, tâm sự bởi lẽ chúng tôi tôi khắc khẩu. Cả hai hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau. Đi chơi cùng nhóm, lúc nào anh cũng khiêu khích tôi và ngược lại, tôi cũng vậy.
Bẵng đi một thời gian, anh có cuộc sống riêng, ít đi chơi cùng nhóm. Nghe bạn bè kể, anh đang thỏa mãn cuộc sống bằng những thú vui của mình. Anh thay người yêu như thay áo, anh cờ bạc, rượu chè, cá độ… Tôi là bạn và thật sự thấy sốc với sự thay đổi này của anh. Cũng trong thời gian đó, tôi chuyển công tác vào Nam, còn anh và bạn bè vẫn sống, làm việc ở quê hương. Đi xa làm ăn nhưng tôi vẫn liên lạc với bạn bè, vẫn tâm sự những chuyện buồn vui. Riêng với anh, tôi rất ít nói chuyện vì cứ động vào chuyện gì của anh là tôi thấy ngứa mắt, khó chịu và luôn nói chuyện khó nghe. Vì vậy, tôi chọn cách im lặng và lâu lâu cũng hỏi thăm, tỏ vẻ bức xúc về anh với bạn bè.
Đùng một cái, tôi nghe tin anh với con bạn thân của tôi yêu nhau. Tôi vui mừng nhưng cũng thật lo lắng cho con bạn bởi nó hiền lanh, chịu khó, biết quan tâm người khác. Tôi sợ anh sẽ làm tổn thương nó. Tôi lo lắng hỏi han con bạn thân nhưng nó đã quyết bởi nó tin và yêu anh thật lòng. Nhóm bạn tôi cũng sốc và lo lắng cho nó lắm nhưng nó đã nhất quyết rồi thì là bạn, chúng tôi chỉ biết chúc mừng, chia vui với nó thôi. Dù sao anh và nó cũng định tiến tới hôn nhân.
Cũng trong thời gian này, tôi và một người bạn trai trong nhóm tên Hoàng cũng có tình cảm với nhau. Mặc dù hai đứa ở rất xa nhau nhưng hay trò chuyện, chia sẻ và chúng tôi yêu nhau. Bạn bè cũng nói vì tôi ở xa nên họ thấy lo lắng cho tình yêu của hai đứa. Tôi rất cám ơn bạn bè đã lo lắng cho mình nhưng tôi lúc đó đang rất hạnh phúc, không nghĩ là mình sau này sẽ đau khổ như thế nào? Bởi vì lúc chưa yêu, Hoàng luôn là người chia sẻ, động viên tôi, lắng nghe tôi nói, kể cả lúc tôi bực bội do gia đình tôi không êm ấm. Hoàng rất lo cho tôi.
Video đang HOT
Cũng vài lần Hoàng vào Nam thăm tôi. Chúng tôi đi du lịch với nhau và rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi và Hoàng đã cùng qua đêm. Thật sự, trước Hoàng, tôi cũng đã lầm lỡ và trao thân cho một người nhưng khi nhận ra đó không phải là tình yêu, tôi đã dừng lại đúng lúc. Khi ấy, tôi đau khổ đến quay quắt và chính bạn bè cùng Hoàng đã vực tôi dậy. Tôi biết ơn Hoàng nhiều lắm bởi yêu tôi, Hoàng đã không tính toán đến chuyện cũ.
Tuy nhiên, càng về sau, hình như tôi càng cảm nhận được khoảng cách giữa tôi và Hoàng. Sự im lặng lắng nghe của Hoàng ngày càng làm tôi chán ngán. Tôi muốn tiến xa hơn, tôi muốn Hoàng vào Nam lập nghiệp với tôi, tôi muốn Hoàng ở bên cạnh tôi lúc tôi cần dựa dẫm chứ không phải chỉ là sẻ chia qua điện thoại… Nhưng trả lời cho những vấn đề đó chỉ là sự im lặng. Tôi mệt mỏi hằng đêm suy nghĩ. Tôi khóc rất nhiều và rồi tôi nhận ra tình cảm tôi dành cho Hoàng lúc đó không còn là yêu nữa. Đó chỉ là sự thương hại bởi Hoàng nhút nhát. Hoàng chưa bao giờ quát tôi, chưa bao giờ dám giận tôi vì Hoàng nghĩ Hoàng rất thương tôi nên không muốn làm tôi buồn. Cũng chính vì thế mà Hoàng không biết rằng Hoàng đang tự mình đánh mất tôi.
Tôi gặng hỏi Hoàng đã tính toán gì cho tương lai hai đứa chưa nhưng đáp lại những câu hỏi đó cũng là sự im lặng. Tôi không hiểu và cũng rất mệt mỏi. Cuối cùng, tôi quyết định chia tay. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là trong lúc chúng có những bất đồng thì anh bạn tôi nhắc đến phía đầu bài viết và con bạn thân của tôi cũng vậy, rồi thì lại mỗi đứa một ngả. Con bạn tôi đau khổ, bi lụy bởi đó là tình yêu đầu đời của nó. Tôi thương và luôn chia sẻ cùng nó. Tôi ghét anh vì đã làm cho bạn tôi đau khổ. Tôi gọi điện nguyền rủa anh. Với bản tính đàn ông, anh mạnh mẽ và phán lại mọi chuyện cho tôi hiểu. Kết cục hai đôi mà bạn bè trông chờ kết quả thì lại tan vỡ nhưng chúng tôi vẫn là bạn, vẫn liên lạc với nhau, tâm sự bình thường.
Đến một ngày, anh chủ động nhắn tin cho tôi. Vì hai đứa tôi ít khi nói chuyện, lại ở rất xa nên tôi cũng nhắn tin tán gẫu với anh cho đỡ buồn. Rồi anh nói yêu tôi. Tôi lo lắng, hoang mang không hiểu anh đang bày trò gì với mình? Anh đã xin nghỉ phép để vào Nam với tôi, để chứng tỏ cho tôi thấy anh yêu tôi và đang rất đàng hoàng. Khi lắng lại, khi không còn nghĩ đó là thằng bạn ngày trước nữa thì tôi cũng nhận ra là tôi thích anh. Anh đàn ông hơn những gì tôi tưởng tượng. Anh giải thích, anh làm đủ mọi cách để tôi tin anh đang thật lòng, anh nói tôi là mối tình đầu của anh và bây giờ anh muốn tôi là người phụ nữ duy nhất trong đời anh.
Tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng hình như tôi đã bị anh mê hoặc. Tôi cảm nhận được trái tim tôi đang được sưởi ấm. Tôi yêu anh. Anh nói anh biết tất cả quá khứ của tôi và anh chấp nhận. Anh cũng nói tôi đã biết mọi chuyện cũ của anh và anh cũng mong tôi chấp nhận. Tôi đồng ý và nhận lời yêu anh mà không nghĩ hay đắn đo gì. Kết quả là chúng tôi đang có ý định ra mắt gia đình hai bên để được sự đồng ý của ba mẹ cho tiến đến hôn nhân.
Tôi đang rất hạnh phúc thì bạn bè tôi, mọi người lại một lần nữa can ngăn. Con bạn thân giờ biết chuyện cũng không thèm nhìn mặt tôi nữa. Hoàng cũng vậy, mặc dù trước đó, Hoàng và anh rất thân. Tôi và anh bị bạn bè đẩy ra khỏi cuộc chơi từ lúc nào không hay. Con bạn thân như đang thù tôi, như muốn nói: “Mày là kẻ đã cướp mất người tao yêu”. Hoàng cũng lảng tránh tôi nên bây giờ chúng tôi chỉ còn dựa dẫm vào nhau mà sống.
Tôi ở xa quê nhưng đã quyết định sẽ theo anh ra quê làm đám cưới. Bạn bè thân biết chuyện như dè bỉu tôi. Dưới con mắt mọi người, anh và tôi là kẻ thù. Tôi mệt mỏi chỉ biết im lặng. Tôi đã làm gì sai chứ? Chúng tôi đến với nhau khi cả hai đều là những người độc thân thì tại sao bạn bè lại dè bỉu, mỉa mai chúng tôi? Tôi có cướp hay chiếm đoạt anh từ tay ai đâu? Chúng tôi đến với nhau tự nguyện cơ mà, sao bạn bè lại vậy?
Anh luôn động viên tôi rằng: “Bạn thân chưa chắc đã thân suốt đời. Nếu là bạn thân rồi tại sao vẫn tính toán những chuyện cũ? Anh nói em hãy xem như bạn thân là ‘thân ai nấy lo’ và đừng bận tâm”. Anh cũng biết tôi rất sợ sự cô đơn nên luôn ở bên cạnh an ủi tôi nhưng là con gái, sau này lại xa gia đình để theo chồng, tôi sẽ phải sống thế nào đây? Liệu anh có thật sự thay đổi vì tôi hay không?
Ba mẹ tôi cũng biết chuyện của chúng tôi. Hai người đã đồng ý cho tôi thay đổi cuộc sống, theo chồng ra quê lập nghiệp. Sắp tới đây, tôi ra quê và sẽ theo anh lên nhà ra mắt gia đình anh. Tôi thật sự lo lắng lắm bởi chúng tôi là bạn bè đã quá lâu. Chuyện tôi và Hoàng, anh và con bạn thân, ba mẹ anh đều biết. Hai bác vẫn thường hỏi: “Khi nào mày với Hoàng làm đám cưới?”.
Anh còn hai người em, cũng đã đi chơi cùng hội rất lâu và dường như cũng biết mọi chuyện. Tôi thật sự hoang mang, lo lắng. Liệu gia đình anh có đồng ý tôi? Liệu bạn bè có bình thường lại với chúng tôi hay không? Tôi phải làm sao đây? Mong nhận được lời khuyên chân thành từ mọi người…
Theo VNE
Tôi không thể làm vợ
Hơn 30 tuổi, tôi lấy chồng - người đàn ông đầu tiên, đúng theo nghĩa đen của cụm từ ấy. Tôi "quen" anh theo sự mai mối của gia đình. Lừng khừng suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi quyết định lập gia đình... cho xong.
Có lẽ ba mẹ tôi mừng lắm, bởi thấy con gái đã hơi "cứng" tuổi mà chẳng có bạn trai qua lại, suốt ngày lủi thủi đi học rồi đi làm, quanh quẩn chỉ có mấy đứa bạn gái.
Tôi bắt đầu ngờ ngợ bản thân không bình thường sau câu nói thẳng mặt của chồng: "Cô có phải đàn bà không vậy?". Lời lẽ đó tràn ra sau quãng thời gian đằng đẵng tôi và chồng chịu đựng nhau, không phải bởi gia đình thiếu êm ấm, mà vì tôi ghê sợ cuộc sống gối chăn. Ngay đêm tân hôn, khi anh lại gần, tôi đã co rúm người lại vì sợ hãi. Tôi cắn răng vượt qua, cứ ngỡ thời gian sẽ khiến tôi quen đi, dễ dàng gần gũi chồng hơn. Nhưng sau hơn 5 năm chung sống, tôi vẫn không sao cảm thấy mọi thứ bình thường được. Hỏi han những đứa bạn gái đã có gia đình, tôi mới biết mình thật cá biệt. Đi khám, cũng không thấy bệnh tật gì. Như vậy, là do đâu?
Nỗi tủi nhục khổ sở làm tôi nhiều lần nghĩ tới việc ly hôn để giải thoát cả hai. Nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh còn hăm dọa sẽ không để tôi yên nếu tôi có ý định phá vỡ gia đình. Con cái không có lỗi lầm gì, người có tội là tôi, kẻ đang tơ tưởng ai đó nên không hết lòng với chồng con. Đó là kết luận của chồng trước thái độ bất hợp tác chăn gối của tôi. Tôi cũng sợ ba mẹ buồn lo, nên đành cam tâm chịu đựng.
Tôi chính thức biết mình tơ tưởng đến ai kể từ khi biết H. Đó là người phụ nữ hơn tôi hai tuổi, làm trong công ty đối tác. Tôi thấy trái tim mình loạn nhịp, cuộc sống đẹp hơn, mọi thứ trở nên mới mẻ và đáng yêu của người đầu tiên biết thế nào là rung động. H. mang lại cho tôi sự đồng cảm, tin tưởng, yêu thương, che chở và cả nỗi khát khao mong nhớ, những thứ mà tôi chưa từng tìm thấy khi ở bên chồng. Mọi buồn vui tôi đều có thể thổ lộ với H. Tôi bàng hoàng hiểu ra, vì sao đằng đẵng chừng ấy tuổi đời, tôi chưa hề lần nào quan tâm tới bất kỳ người đàn ông nào, chưa bao giờ hứng thú trước sự săn đón tán tỉnh của nam giới. Vì bản tính rụt rè, lại không tìm được tri kỷ, nên tôi đã lầm lỡ kết hôn, để khi H. xuất hiện, mọi thứ bỗng nan giải vô cùng...
Tung hê tất cả để chung sống với H., tôi quả thật không dám. H. chắc cũng không thể buông bỏ hiện tại để cùng tôi làm lại từ đầu. Chúng tôi chỉ âm thầm yêu nhau, lén lút gặp nhau, tự trách số phận không thương mình. Tôi không đủ can đảm mường tượng sấm sét sẽ đổ xuống đầu mình như thế nào khi mọi người biết ra sự thật. Nửa đời người rồi, tôi khó khăn lắm mới có thể tìm được hạnh phúc đích thực, nhưng tôi không nỡ bỏ con, để cha mẹ già phải choáng váng cúi mặt trước thị phi của người đời. Chồng tôi cũng không có lỗi, anh đã vô phước mới lấy phải tôi...
Nhưng tôi vẫn còn cuộc đời trước mặt và những năm tháng đau đáu phía sau ám ảnh. Bằng mọi giá, tôi cũng không thể mất H. Ý nghĩ ấy còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Tôi chỉ muốn có một con đường nào đó để đi, mà sao khó thế này...
Theo VNE
Tủi phận khi làm dâu vì "bác sĩ bảo cưới" Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần. Mà có phải bảo cưới là cưới...