Bị tai nạn hôn mê tỉnh dậy, tôi sốc thấy bố chồng ở cạnh giường, nghe câu ông nói tôi trùm chăn khóc nghẹn
Chồng kiên quyết làm đám cưới, ông đuổi chúng tôi ra ở riêng và suốt 3 năm qua không qua lại. Ông ghét tôi mà tôi cũng giận bố chồng vì ông đã nói nhiều câu xúc phạm tôi và mẹ.
Tối hôm đó đi làm về muộn có một chiếc xe ngược chiều tông vào tôi. Điều tôi nhớ được duy nhất là khi ấy tôi ngã ra đường, một cơn đau thấu tim gan ập đến, sau đó không còn nhớ được gì nữa.
Khi tôi tỉnh dậy, định thần lại, nhìn trần nhà và chăn gối trắng xóa mới biết mình đang ở trong bệnh viện. Nghe tiếng động nhẹ bên cạnh giường bệnh, tôi nhìn sang thì phải giật mình khi thấy một bóng dáng. Sao lại là bố chồng tôi?
Mẹ chồng tôi mất từ lâu, nhà anh chỉ còn bố chồng. Nhưng sao tôi bị tai nạn nằm viện mà không thấy mẹ tôi hay chồng đâu, ông vào đây làm gì? Ông vốn ghét con dâu lắm cơ mà?
Chồng kiên quyết làm đám cưới, ông đuổi chúng tôi ra ở riêng và suốt 3 năm qua không qua lại. (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng kết hôn cách đây 3 năm, khi ấy bố chồng phản đối gay gắt không cho anh cưới tôi vì bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ tôi là người chủ động đòi chia tay vì bố tôi rượu chè, cờ bạc, về nhà còn đánh vợ. Bà không chịu đựng được, không muốn con cái lớn lên trong cảnh gia đình như vậy nên kiên quyết ly hôn. Song bố chồng lại cho rằng mẹ tôi ích kỷ không nghĩ tới con cái, không cho con được gia đình trọn vẹn. Ông sợ tôi sẽ như mẹ đẻ, sau này có chuyện gì cũng đòi ly hôn thì gia đình tan nát, con cái chia lìa.
Chồng kiên quyết làm đám cưới, ông đuổi chúng tôi ra ở riêng và suốt 3 năm qua không qua lại. Ông ghét tôi mà tôi cũng giận bố chồng vì ông đã nói nhiều câu xúc phạm tôi và mẹ. Ba năm qua chỉ có chồng tôi về thăm bố, có lúc anh đưa con trai về chơi với ông, còn tôi không gặp bố chồng.
Tôi đang miên man suy nghĩ thì chồng ở ngoài vào, hóa ra anh vừa đi ăn về. Bố chồng lên tiếng dặn con trai khiến tôi bần thần cả người:
Video đang HOT
“Lúc nãy bác sĩ bảo chắc nó cũng sắp tỉnh rồi đấy. Đợi nó tỉnh táo thì con cho nó ăn cháo nhé. Cháo sườn bố ninh nhừ lắm rồi, để vào bình giữ nhiệt rồi, không nguội được đâu. Thôi bố về luôn đây…”.
Tôi không thể tin được khi nghe những lời bố chồng nói với con trai, vội che chăn lên mặt để không ai nhìn thấy mình khóc. Bố chồng nấu cháo cho tôi, tự tay ông nấu chứ không phải mua ngoài hàng, một điều quá khó tin nhưng lại là sự thật.
Lát sau ông về rồi, chồng thấy chăn che mặt vợ vội vàng gạt ra thì phải giật mình khi thấy tôi đã tỉnh rồi còn đang khóc. Anh cười: “Em nghe thấy bố nói rồi hả? Thực ra ông hối hận lâu rồi nhưng sợ em không tha thứ với sĩ diện nữa… Quần áo và đồ chơi anh mang về cho con đều là ông mua ấy chứ, tính anh trước nay có hay mua sắm đâu. Anh kể vậy thôi chứ không ép buộc em vì anh cũng biết ông đã khiến em phải chịu tổn thương…”.
Chồng tôi không tỉ mỉ chu đáo bằng bố nhưng cũng là người có trách nhiệm. (Ảnh minh họa)
Nghe chồng nói mà tôi cảm động vô cùng vì sự tâm lý và thấu hiểu của anh. Anh không hề ép vợ phải tha thứ cho bố chồng. Thật lòng nhớ tới những chuyện ông làm với mình lúc trước, tôi vẫn còn giận nhưng nhìn theo khía cạnh tích cực thì cho thấy ông là người đề cao giá trị gia đình. Ông thích nấu ăn và nấu ăn ngon, thích mua sắm đồ đạc về nhà, chăm chút cho gia đình. Chồng tôi không tỉ mỉ chu đáo bằng ông nhưng cũng là người có trách nhiệm.
Sau cùng, chúng tôi vẫn là người một nhà, ông vẫn là bố của chồng tôi, ông nội của con tôi. Tôi có nên chủ động làm lành với ông trước không hả mọi người?
5 năm không liên lạc, mẹ chồng bỗng tìm đến bảo cho căn nhà nhưng tôi đuổi thẳng
Suốt 5 năm qua mẹ chồng không hề liên lạc hay gửi cho các cháu cái gì, vậy mà mới đây bà lại đến tìm gặp tôi.
Suốt 5 năm nay, hai vợ chồng tôi không còn sống chung với nhau nữa. Anh thuê một căn hộ công khai sống với nhân tình, còn tôi cùng hai con sống trong một nhà trọ khác. Mỗi tháng anh đều đặn gửi cho tôi 5 triệu vào tài khoản để nuôi 2 con, nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ đến thăm hỏi các con, thỉnh thoảng chỉ gọi điện nói chuyện thôi.
Nhiều người giục tôi ly hôn để rộng đường đến với người khác, tìm hạnh phúc mới cho riêng mình. Thực ra không phải tôi không muốn ly hôn mà là tôi sợ. Nhiều lần tôi đề nghị ly hôn, dứt khoát với chồng nhưng anh ta kiên quyết không chịu, còn dọa nếu ly hôn thì anh ta sẽ không chu cấp cho mẹ con tôi một nghìn nào.
Với mức thu nhập của tôi không thể cho hai con cuộc sống đủ đầy được nên tôi đành nghiến răng chịu đựng. Hơn nữa, tôi cũng không có ý định đi thêm bước nữa, nên cứ sống như thế để các con có đủ cả bố lẫn mẹ trên danh nghĩa, có thêm chút tiền nuôi con vậy.
Còn về việc tại sao anh ta không chịu ly hôn để đường đường chính chính đến với nhân tình thì tôi cũng không hiểu. Có lẽ vì lòng tham, anh ta chỉ muốn thêm chứ không muốn bớt.
Chúng tôi cứ sống như vậy suốt 5 năm cho đến cách đây 1 tháng, chồng tôi bị tai nạn nghiêm trọng, có khả năng bị liệt cả đời. Mẹ chồng liền tìm đến cơ quan tôi, đề nghị tôi đến chăm sóc chồng. Có chuyện mới nhớ đến tôi, nghĩ cũng thật buồn cười nhưng nghĩ đến tình nghĩa xưa nên tôi vẫn đến bệnh viện chăm sóc chồng 2 tuần.
Vì tình vì nghĩa nên tôi vẫn đến chăm chồng 2 tuần. (Ảnh minh họa)
Sau đó vì con đứa ốm đứa bận ôn thi, phải chăm sóc các con nên tôi không thể đến chăm chồng thường xuyên được. Do đó, tôi bảo bố mẹ chồng gọi cho cô nhân tình của anh đến mà chăm. Mẹ chồng nguýt dài dè bỉu khi tôi nói vậy, nhưng bà vẫn gọi điện cho cô nhân tình kia.
Thế nhưng ở viện được 1 tuần, người phụ nữ kia biết anh sau này không có khả năng đứng dậy được nữa liền bỏ đi, cắt đứt mọi liên hệ với gia đình chồng tôi. Có lẽ đến lúc này, gia đình chồng tôi mới biết ai tốt ai xấu nên lại tìm đến cửa nhà tôi đưa ra đề nghị.
- Mẹ muốn tặng con và 2 cháu một căn nhà nho nhỏ ở ngoại thành. Nhưng mẹ có điều kiện, đó là con phải đón chồng về chăm sóc. Giờ nó đã như vậy rồi, con đón nó về để vợ chồng gần gũi nhau, các cháu cũng có bố. Vợ chồng gần 20 năm, không còn tình cũng còn nghĩa đúng không nào?
Chồng tôi vốn là dân lái xe, giờ anh như vậy coi như đã mất nghiệp, sau này làm gì ra tiền nữa. Còn tôi lương ba cọc ba đồng, bình thường nuôi 2 con đã không đủ, giờ còn đèo bòng thêm anh thì sao có thể xoay xở nổi. Quan trọng hơn cả là giữa hai chúng tôi không còn chút tình cảm nào với nhau, vậy thì sao mà chung sống với nhau được nữa nên tôi khước từ "ý tốt" của mẹ chồng.
Suốt 5 năm qua mẹ chồng không hề liên lạc hay gửi cho các cháu cái gì, vậy mà mới đây bà lại đến tìm gặp tôi. (Ảnh minh họa)
- Ý tốt của mẹ con xin nhận, nhưng căn nhà đó mẹ cứ giữ mà ở. Vì cái tình cái nghĩa xưa nên con sẽ hỗ trợ bố mẹ chăm sóc anh quãng thời gian ở bệnh viện, chứ con tuyệt đối không đón anh về chăm sóc. Chúng con có còn chút tình cảm nào nữa đâu mà sống chung.
- Cô đúng là không biết tốt xấu. Dù gì cũng là vợ chồng ngần đấy năm, tại sao cô lại máu lạnh vô tình như thế chứ? Giờ cô chê con trai tôi tật nguyền có phải không, thật không ngờ cô là loại người như vậy.
- Giờ này con còn gọi mẹ một tiếng "mẹ" đã là có tình có nghĩa lắm rồi. Năm xưa chồng con nuôi nhân tình bên ngoài, mẹ không khuyên can thì thôi còn trách con ghen tuông, nhỏ nhen rồi cấm cửa, không cho mẹ con con bước chân về nhà. Từ đó đến nay mẹ đã lần nào hỏi thăm các cháu, cho các cháu được thứ gì chưa?
Ngày giỗ ngày Tết, anh còn đưa cô ta về nhà, bố mẹ niềm nở tiếp đón chu đáo như con dâu trong nhà nữa cơ mà. Vậy thì giờ mẹ đi mà bảo cô ta chăm sóc con trai mẹ, còn căn nhà của mẹ to quá con không dám nhận.
Nói xong tôi đẩy thẳng mẹ chồng ra cửa, bà tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng chửi rủa tôi. Mạnh miệng là thế nhưng đến khi bình tĩnh lại, tôi lại thấy trong lòng thật chua xót. Rõ ràng là họ đối xử với tôi không ra gì, vậy mà giờ còn trách ngược tôi. Nhưng trên giấy tờ tôi và anh vẫn là vợ chồng hợp pháp, liệu tôi có sai không chăm sóc chồng không?
Đến khi mẹ bị tai nạn, tôi mới biết chồng mình là người tuyệt vời Ngày mẹ tôi được xuất viện, chồng tôi đưa bà về nhà để chăm sóc cho tiện. Ảnh minh họa Cách đây 2 tháng, trong một lần đi bán hàng rong, mẹ tôi bị xe tông và hậu quả là phải nằm viện đúng một tháng. Người gây ra tai nạn cho mẹ tôi đã mang tiền đến đền bù nhưng nghe nói...