Bị sỉ nhục mỗi khi chồng nhậu
Còn gần tháng nữa tôi tới ngày sinh, anh đi nhậu tới 23h30 mới về, tôi đi theo vì vợ chồng chung xe, tôi nói nhẹ: “Em sắp sinh, đi về sớm không em mệt”. Nói qua nói lại anh chửi tôi, đập xe và đuổi tôi xuống giữa đường.
Tôi kết hôn được hơn một năm khi 30 tuổi, có con gái 10 tháng tuổi. Chồng nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Trước khi kết hôn tôi có mối tình đầu vô cùng đẹp, người yêu quan tâm, anh cũng được lòng gia đình cũng như bạn bè tôi. Nhưng vì rào cản gia đình, anh hèn nhát không thể vượt qua nên kết hôn với người khác cuối năm 2008. Tôi đau khổ, cũng có vài mối tình tiếp theo nhưng rồi không đi tới đâu cho tới khi gặp chồng hiện tại.
Anh làm đầu bếp nơi tôi tới làm thêm, anh nói ban đầu đến với tôi chỉ là vui vẻ, không có ý lâu dài, nhưng khi tiếp xúc thấy tính tôi tốt anh đã nói gia đình và tiến tới hôn nhân khi hai đứa quen được 5 tháng. Trong thời gian quen nhau, nghề của anh phải làm đêm, thường hay đi nhậu với bạn bè khoảng 23h đêm, đến khi say lại gọi tôi ra trả tiền và chở anh về. Một lần, 2 lần tôi tưởng anh có chuyện, khuya cũng cố chạy ra, sau này khi biết anh chỉ say, tôi nhất quyết không ra và khóa máy điện thoại. Những lúc đó anh lại tới với người tình cũ, điều này anh nói khi chúng tôi đã kết hôn.
ảnh minh họa
Tôi nghĩ mình không còn lựa chọn nữa dù biết tính anh khi say rất đáng sợ, lý do vì chúng tôi đã quan hệ trước hôn nhân. Còn một điều tôi không nỡ bỏ anh bởi nghĩ nếu không lấy anh, anh sẽ sống trong say xỉn và nhậu nhẹt, cuộc đời rồi sẽ ra sao. Giờ đây tôi đang phải trả giá cho sự từ bi của mình. Lấy về anh bớt nhậu, nhưng đã nhậu thì tới bến, thời gian bầu bí tôi vẫn phải chở anh gật gù do say rượu phía sau. Sáng ra nếu lỡ làm gì không vừa ý là anh nói, bực dọc. Tối anh đi nhậu nếu có nói gì anh không vừa ý là bị anh chửi.
Video đang HOT
Thời gian đầu sợ xấu hổ với hàng xóm tôi không to tiếng cãi lại, chỉ biết khóc với em gái. Khi còn gần một tháng nữa tới ngày sinh, anh đi nhậu tới 23h30 mới về, tôi cũng đi theo vì vợ chồng đi chung xe, tôi nói nhẹ: “Em sắp sinh, đi về sớm không em mệt”. Nói qua nói lại anh chửi tôi, đập xe và đuổi tôi xuống giữa đường, khi đó đã 24h đêm.
Đến lúc tôi sinh, anh chăm sóc, xin lỗi, tôi cố vì con nên bỏ qua. Giờ khi mẹ tôi vào giữ con giúp, anh về quê có việc, anh gọi điện hai lần tôi không nghe máy vì đang đi đường, vậy mà anh chửi thề rồi chửi bậy nữa. Hai đứa to tiếng, mẹ nghe và rất giận, mẹ nói vào đây bế con giúp mà chửi như thế, không tôn trọng mẹ, vậy sống làm gì.
Mẹ giận bỏ qua nhà em gái tôi ở, anh cũng không sang nói với mẹ dù một lần. Mẹ qua giữ con giúp tôi, mẹ chỉ đứng ở cửa anh cũng không ra chào. Anh chửi thề thường xuyên, nhưng lần này là chửi thẳng mặt tôi, thật sự tôi cũng không thể chấp nhận sống chung với người như vậy. Nhưng còn con, nếu bỏ nhau bé có cha sẽ không có mẹ và ngược lại. Tôi phải làm sao? Mong mọi người giúp tôi.
Theo VNE
"Tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời này"
Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa.
Không ít lần cánh bạn nhậu nói thẳng vào mặt tôi rằng: "Mày là thằng đàn ông hư hỏng, là đồ khốn nạn" nhưng tôi không tin mình lại xẩu xa đến vậy. Việc gì tôi phải tin vào những lời cạnh khóe, hằn học ấy khi mà trong tay tôi là bao nhiêu nhà-đất, là những cô nhân tình trẻ trung, nóng bỏng và lại có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc khiến bao kẻ phải ghen tị.
Vợ tôi đẹp và ngoan, cô sinh cho tôi một công chúa và một hoàng tử đáng yêu nhất trên đời. Từ ngày sinh đứa đầu tiên, tôi bảo cô không phải đi làm nữa chỉ phải ở nhà chăm con thôi, việc kiếm tiền là bổn phận của người đàn ông. Vâng lời, vợ nghỉ hẳn việc để dồn sức vun vén cho tổ ấm nhỏ của chúng tôi.
Từ hơn chục năm nay, cứ mỗi khi ra bước chân ra khỏi nhà là tôi có người nâng khăn sửa túi, trở về nhà là có sẵn nước nóng tắm, có cơm lành canh ngọt để bỏ vào miệng. Việc chăm con, đưa đón con đi học đều một mình vợ tôi lo cả. Chính tôi là người đã yêu cầu cô ấy nghỉ việc nhưng khốn nạn thay nhiều lần lại rủa vợ là loại đàn bà vô dụng, sướng không biết đường sướng chỉ có mỗi việc ăn-chơi và nuôi con mà cũng tỏ ra mệt mỏi, ý kiến này ý kiến nọ.
Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào (Ảnh minh họa)
Đàn ông dù học cao hay học thấp vẫn tự cho mình nhiều quyền hành trong gia đình hơn. Và trong số những quyền lợi được hưởng, tôi cho mình quyền được tự do cặp bồ ở bên ngoài. Tôi nghĩ thế này, vợ mình dù ngoan, đẹp đến đâu nhưng ở nhà mãi thì cũng không còn thú vị nữa, mình là thằng đàn ông kiếm ra tiền thì tội gì không hưởng thụ, nếm thử những "món ăn" hấp dẫn trên đời này.
Tôi cho phép mình yêu thương, chiều chuộng những cô nhân tình bé nhỏ, dễ thương với điều kiện không được bỏ bê gia đình, cuối tháng đưa thật nhiều tiền cho vợ nuôi con là được. Trước khi biến cố xảy ra tôi vẫn tự vỗ ngực mà rằng mình là thằng đàn ông tử tế, dù vui chơi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ.
Nhưng chính sự dễ dãi quá đáng với bản thân đã dần biến tôi trở thành một người đàn ông tồi tệ. Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa. Tôi quên mất ai là người chăm lo gia đình để mình được thoải mái vui chơi bấy lâu nay. Từ hoạnh họe tôi cho mình quyền thẳng tay bạt tai, dúi đầu vợ vào thành giường mỗi khi cô ấy dám "bật" lại.
Hơn chục năm sống cảnh "nhàn nhã" tiêu tiền và nuôi con thì có đến 8 năm vợ tôi phải chịu sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần từ phía người chồng "tuyệt vời" là tôi đây. Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào. Tôi mạnh tay đánh vợ nhưng cũng chưa một lần chịu nhìn những vết thâm tím trên cơ thể cô ấy. Đàn ông thằng nào chẳng đánh vợ, chẳng chửi vợ, nhưng có phải người nào cũng như tôi: biết kiếm rất nhiều tiền. Sự "tử tế" của tôi với gia đình mình là như vậy!
Cuối cùng thì tuần trước, vợ tôi đã dắt cả hai con về quê ngoại để chỉ cho tôi biết mình đã "tử tế" như thế nào. Từ hôm đó, tôi mới nhận ra mình chẳng còn gì trong tay. Tôi sợ sự cô độc đang vây hãm xung quanh khi phải sống một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang giữa thành thị ồn ào.
Nhà-đất và những tài khoản không khi nào vơi ở ngân hàng chỉ khiến tôi "tử tế", chỉ giúp tôi thành người hùng trong mắt những cô nhân tình xinh xắn nhưng giỏi đào mỏ. Còn trong mắt vợ con - những người đã luôn ở bên cạnh mình, thực tình tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời.
Theo VNE
Cố tình trở thành hàng xóm của tình cũ để tiện "yêu" Sự thật đau lòng này đập vào mắt tôi như mọt cú giáng đau đớn. Tình yêu và niềm tin mà tôi dành cho anh bao nhiêu năm nay chợt vỡ vụn. Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm thì quyết định đi đến đám cưới vì cả hai đều không còn trẻ. Anh 32 tuổi, tôi cũng đã gần 27. Chúng...