Bí quyết trị chồng gia trưởng, bạn sẽ thấy sự thay đổi bất ngờ từ anh ấy!
Chồng gia trưởng luôn là nỗi ám ảnh của các bà vợ. Đó là một phần tính cách khó lòng thay đổi được. Dưới đây là các bí quyết giúp bạn hạn chế bớt tính gia trưởng của chồng.
Chồng gia trưởng là do vợ nhịn riết sinh tật. Không có anh chồng nào lúc yêu đương mà dám gia trưởng với người yêu cả, các tật ấy sinh ra khi người vợ tự bắt mình “lép vế và nhường nhịn một cách quá mức” Anh nào được bố mẹ chiều quá sinh ra gia trưởng lấy phải “cô vợ cứng cổ” về cũng trị được cái một:) nên quan trọng là cô vợ có thớ hay không mà thôi.
Bản thân các anh chồng gia trưởng rất bảo thủ, thích sai vặt và có tính bắt bẻ. Đó là do các anh chồng này quen thói muốn gì được đó từ bé, được bố mẹ – ông bà cưng chiều xem là cái rốn của gia đình, cái gì cũng hay cái gì cũng đúng, … Riết rồi sanh tật không xem ai ra gì.
Nhiều anh chồng gia trưởng nhưng lại có tính sĩ diện, hơn nữa nếu bạn luôn có tư tưởng “xấu chàng hổ ai” thì cần xem xét lại. Đừng nghĩ mọi việc trong gia đình chỉ nên đóng cửa bảo nhau, bởi tính gia trưởng có thể gây nên bạo lực nếu bạn cứ tiếp tục giấu diếm. Bạn nên chia sẻ với mọi người, bao gồm những người thân, họ hàng, bạn bè hay đồng nghiệp để họ biết tính cách của anh ấy và có thêm tác động tích cực. Hãy tự tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người đáng tin cậy chứ đừng bị động và chờ đợi sự thay đổi của anh ấy.
Chỉ ra hậu quả
Thông thường một cá nhân nào đó sẽ có thể thay đổi khi nhận hậu quả. Với một anh chồng gia trưởng khó chịu nếu không phải nhận bất cứ hậu quả nào thì rõ ràng anh ta sẽ tiếp tục các hành động sai lầm cũ. Vì vậy, bạn phải cho anh ta thấy hậu quả sẽ phải gánh chịu nếu cứ giữ mãi tính gia trưởng này, chẳng hạn anh ta sẽ mất đi tình yêu nơi vợ, mất niềm tin từ các con, thậm chí gia đình có thể sẽ ly tán…
Video đang HOT
Học cách sống chung với “lũ”
Đây là điều các bà vợ có chồng gia trưởng cần phải ghi nhớ nằm lòng vì không phải ông chồng nào cũng có thể thay đổi hoặc sự thay đổi đó vẫn chưa đủ hài lòng với các bà vợ. Nếu muốn sống chung với tính gia trưởng, khó tính của chồng, tốt nhất hãy áp dụng nguyên tắc: không nghe, không thấy, không biết. Vì đàn ông gia trưởng thường thích chỉ đạo, thích người khác phục tùng mình, thích thể hiện quyền lực với vợ, ghét tranh cãi. Nên khi phụ nữ gân cổ lên cãi thì chỉ làm mọi chuyện trở nên tệ hại hơn, cách tốt nhất để thay đổi chàng chính là: lờ đi.
Khi chồng phàn nàn, chê trách, tốt nhất là bạn nên im lặng, ậm ừ cho xong, đừng nói lại vì chỉ làm cuộc tranh luận kéo dài thêm. Khi chồng sai vặt, đừng làm theo ngay lập tức, hãy nói đang bận việc nọ việc kia để chồng tự làm, nếu bị chồng mắng, thì cứ nhẹ nhàng bảo chồng đợi rồi… cứ kệ cho chồng chờ dài cổ, chiêu này sẽ hạn chế tính sai vặt của chồng. Nếu là ông chồng nhạy cảm, lâu lâu sẽ nhận ra sự thay đổi của vợ, khi chồng hỏi, bạn hãy nhẹ nhàng trao đổi thẳng thắn với chồng về những suy nghĩ trong lòng mình. Cách trao đổi này sẽ thuyết phục chồng hơn là việc cứ càu nhàu, cãi vã với chồng.
Giúp chồng từ bỏ cá tính tiêu cực
Tiếp tay chồng phát huy tính xấu là một sai lầm mà chị nên tránh. Sợ và chiều theo chồng, chị sẽ biến anh ấy trở thành “cụ non khó tính.” Thiếu khéo léo trong ứng xử, chị sẽ bị lép vế dài dài và gây ra các ức chế tâm lý ở chị. Nhịn tiêu cực và lớn tiếng chống đối lại chồng là hai lối ứng xử thái cực nên tránh. Học cách thay đổi bản thân và theo đó thay đổi chồng để cả hai được hạnh phúc.
Chồng gia trưởng thích tạo ra hình ảnh vợ “ngoan hiền”, nói gì nghe đó, chứng tỏ quyền lực bằng sự ra lệnh, quát tháo. Khéo léo cư xử để chồng không bị “quê độ” trước sĩ diện hão với vợ, nhất là trước mặt người thân và bạn bè.
Chị cần chia sẻ rằng lối sống khắt khe, “tham công tiếc việc lắm, chỉ lo kiếm tiền” của anh ấy đã góp phần giết chết hạnh phúc mỗi giờ. Khéo đặt chồng vào hoàn cảnh của chị để chồng sớm hiểu và thông cảm với những khổ đau mà chị đã chịu đựng. Điều quan trọng là giúp chồng nhận ra rằng lối sống của anh ấy là có vấn đề, rất vô lý và không thể mang lại hạnh phúc cho chính anh ấy (vì quá mỏi mệt và căng thẳng), huống là mang lại hạnh phúc cho vợ con.
Quỳnh Lam (T/H)
Lấy chồng khổ như thế này thì thà ế còn hơn...
Tôi đã từng nghĩ, lấy chồng, cuộc đời mình sẽ sang một trang mới. Nhưng phận đàn bà, đâu phải ai cũng may mắn kiếm được người đàn ông tốt, hiểu và yêu thương mình?
Đàn bà phận má hồng, bèo bọt, dù có xinh đẹp không chắc đã phải là sướng. Có nhiều người phụ nữ đẹp lấy phải chồng không ra gì, rồi cuộc đời vẫn cứ nổi trôi. Các cô gái chân dài xinh xắn, cứ nghĩ kiếm được anh chồng giàu thì được lột xác, thay da đổi thịt, chỉ là, giàu có rồi thì lại sinh lắm tật...
Từ khi lấy chồng, tôi mới càng thấm câu nói phận đàn bà. Đúng là, phải dùng từ &'phận' mới phác họa được hết cái khổ và cùng cực khi một người phụ nữ bước chân vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Ai bảo đàn bà sinh ra là để lấy chồng, sinh con, ai bảo đàn bà đầy trách nhiệm, cũng đầy sự cam chịu, bao dung. Cứ bảo không nên khổ nhưng cuộc đời bắt mình khổ, đâu cho mình được sống sung sướng, thanh thản như mình vẫn nghĩ.lấy
Bạn tôi đã từng nói với tôi rằng, hãy cứ chơi đi, cuộc đời này ngắn lắm. Lấy chồng rồi hết tự do, như đeo gông vào cổ. Vì cuộc đời người phụ nữ từ khi có con, sẽ là một trang hoàn toàn mới. Lo toan cho gia đình chồng là một chuyện, không chu toàn còn bị chồng nói, lại còn phải gánh vác trách nhiệm lo kinh tế, giống như chồng, thêm phần chăm con, chăm cả chồng...
Tôi không kêu nghèo, kể khổ, tôi chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình thật chán. (ảnh minh họa)
Lương hai vợ chồng ba cọ ba đồng, tôi nai lưng kiếm tiền vì nghĩ chồng mình sẽ không thể khiến cho cuộc sống của mẹ con tôi khá khẩm. Thôi cái sự nghèo là một chuyện, vì mấy ai ao ước lấy được chồng giàu mà lấy được ngay. Nhưng cái sự chồng gia trưởng, chỉ biết nghe lời mẹ, không quan tâm lo lắng, hiểu cho vợ con lại là chuyện vô cùng tủi nhục.
Tôi ở chung với nhà chồng, từ A đến Z, việc gì cũng do mẹ chồng và bố chồng quyết. Bố chồng tôi ghê gớm, không bao giờ muốn ai can thiệp vào việc gì của ông, ông là nhất trong nhà nên chồng tôi sợ một vành. Nghĩ mà buồn vì ở chung nhà chồng lúc nào cũng có cảm giác như đi ở nhờ, ở trọ...
Có gì muốn tham gia cũng không tới lượt con dâu lên tiếng. Đã thế, từ khi có con, tôi chỉ có thể đi làm rồi về sớm, cơm nước chăm con. Bà nội không bao giờ chấp nhậnchúng tôi đi liên hoan, tiệc tùng dù là việc quan trọng. Nếu có việc ,chồng sẽ là người đi, còn vợ thì quan trọng đến mấy cũng phải về nhà. Nếu là ở riêng, có người giúp việc hay nhờ bà ngoại trông lại dễ dàng hơn. Nhưng chồng cũng chỉ biết cái thân mình, không bao giờ hiểu cảm giác không có lấy nổi một người bạn của vợ. Anh cho rằng, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ tôi phải tuân theo.
Không có tiền, tôi nào được chăm chút cho bản thân. Tôi như bà mẹ xấu xí, chẳng có được một chút tươi tỉnh. Cả ngày bận rộn, tối về lại vội vàng đi chợ nấu cơm, đâu có thời gian để chăm chút. Cuối tuần người ta được nghỉ ngơi, chơi bời, đằng này, mẹ chồng bảo ở nhà ăn uống là chồng lại nghe lời luôn, chẳng cho vợ con đi đâu cả. Thật là buồn...
Về quê ngoại, mẹ chồng cũng càu nhàu mỗi lần tôi có ý định đi. Tôi mệt mỏi chán chường vì nghĩ, cuộc đời đi lấy chồng như bị giam lỏng. Bạn bè cắt hết, không có mối quan hệ vì con thơ cái quấn. Cái quan trọng nhất vẫn là nghèo và ở người chồng. Nếu như anh mạnh dạn ra ngoài ở riêng, nếu như anh chịu có chính kiến, không lúc nào cũng dựa vào bố mẹ thì rất có thể, cuộc sống của chúng tôi đã thoải mái hơn.
Tôi không kêu nghèo, kể khổ, tôi chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình thật chán. Cứ nghĩ yêu nhau rồi lấy nhau về, mọi thứ sẽ được cảm thông và chia sẻ, ai ngờ mình giống như một người giúp việc cao cấp trong nhà chồng, nói không quá tí nào...
Bây giờ, nghĩ cảnh mình, sống trong nhà chồng như gông cùm, chồng gia trưởng, chẳng quan tâm tới vợ con, cuộc đời bế tắc, thèm khát tự do lại ngẫm, thà là ế chồng còn hơn. (ảnh minh họa)
Lắm lúc chỉ biết ôm con mà khóc, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ thời còn tuổi trẻ vui vẻ, hồn nhiên. Nhưng mỗi lần thấy con, lại cố gắng mà sống cho thật tốt, lại quên đi mất bản thân, nai lưng làm việc hi vọng tích cóp cho con được phần nào.
Cuộc đời là vậy, dấn thân vào hôn nhân thì chấp nhận sống chung với nó và càng hiểu ra, hôn nhân không phải màu hồng. Ngay cả khi nó có màu hồng thì đến một ngày nào đó nó cũng nhạt phai. Ai có thể nuôi dưỡng được nó mãi, chỉ là, con người ta có đủ tỉnh táo để nhận ra, ngoài tình yêu còn có trách nhiệm và lòng tin...?
Bây giờ, nghĩ cảnh mình, sống trong nhà chồng như gông cùm, chồng gia trưởng, chẳng quan tâm tới vợ con, cuộc đời bế tắc, thèm khát tự do lại ngẫm, thà là ế chồng còn hơn. Lấy chồng mà khổ thế này, ngày xưa thà cứ ở vậy, hay làm mẹ đơn thân thì giờ bố mẹ cũng không phải sợ con gái từng phút từng giây kêu khổ, không hạnh phúc và muốn bỏ chồng.
Nói vậy, để chị em hiểu rằng, đời này, không có gì là màu hồng hết, yêu nhau đến mấy thì cũng có lúc nhạt phai. Nên nếu chị em rơi vào bế tắc hay cảm thấy chưa muốn lấy chồng thì hãy biết cách đứng lên, và đừng bao giờ quên, chọn chồng thật kĩ. Vì khi đã chọn kĩ, sau này có ra sao, thế nào cũng không hối hận. Và trên hết, phải mạnh mẽ đấu tranh vì bản thân, sống vì mình chứ đừng khổ như tôi... Có mỗi việc bỏ chồng mà cũng không dám...
Theo Afamily
Trước mặt của mẹ vợ, chồng gia trưởng thẳng tay tát "dạy" vợ Khanh cứ liên tục lay tay bà nức nở: "Mẹ, con xin mẹ. Mình đi khỏi đây thôi! Con không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa đâu, mẹ ơi!". Những ngày còn yêu nhau, Khanh cứ tưởng cái tính hay ghen, gia trưởng của Bảo là vì xuất phát từ tình yêu, muốn sở hữu người mình yêu nên cô luôn...