Bí quyết tận hưởng ‘chuyện ấy’ của cặp vợ chồng ngủ cùng 4 con
Ngủ chung với 4 con trên chiếc giường hơn 5m, cặp vợ chồng người Bắc Ireland vẫn có cách để tận hưởng thời gian thân mật riêng tư.
Vợ chồng chị Kim Constable ngủ cùng 4 con trên chiếc giường rộng hơn 5m. Ảnh: Facebook.
Trên chiếc giường 5,4m, cô giáo dạy yoga Kim Constable, 37 tuổi và chồng chị Ryan Constable, 45 tuổi, ngủ chung với 4 con: Corey 11 tuổi, Kai 9 tuổi, Maya 6 tuổi, và Jack 5 tuổi.
Chia sẻ với Belfast Telegraph, chị Kim nói rằng, khi cậu con trai đầu lòng chào đời, chị muốn ngủ chung để tiện dỗ con ban đêm. Về sau khi có thêm con, lũ trẻ vẫn muốn ngủ cùng, để không khiến đứa con nào thấy tủi thân, chị đã ghép 3 giường làm một để đủ chỗ cho cả nhà.
Chị Kim cho rằng, lợi ích chính của việc này là chị không cần phải chạy từ phòng này tới phòng khác để kiểm tra xem con ra sao vào ban đêm. Ngoài ra, việc ngủ chung còn có lợi cho sự phát triển của trẻ.
“Các nghiên cứu cho thấy sự gắn bó thời nhỏ thực sự tạo ra sự độc lập sớm. Trẻ bị buộc phải trưởng thành và độc lập trước khi sẵn sàng thường lớn lên trong lo sợ và cả cuộc đời luôn muốn tìm về sự an toàn như khi nằm trong bụng mẹ”, chị Kim nói.
Video đang HOT
Dù luôn bên 4 con vào cả ngày và đêm, chị Kim Constable và chồng vẫn luôn dành thời gian riêng tư cho nhau để hâm nóng tình cảm. Ảnh: Belfasttelegraph.
Chị miêu tả các con mình là những em bé hạnh phúc, tự tin, độc lập. Khi các con muốn ở phòng riêng, chị cũng đồng ý ngay.
Còn “chuyện ấy” của vợ chồng chị thì sao? Kim nói rằng vợ chồng chị thường âu yếm nhau ở một phòng khác. Họ cũng thông báo với các con rằng bố mẹ cần ôm nhau một lúc trước khi biến mất khỏi tầm nhìn của các con.
“Vợ chồng tôi mỗi tuần đều hẹn hò với nhau ở bên ngoài, có thể là đi ăn tối hoặc ăn trưa”, chị nói. Thỉnh thoảng cả hai cũng đặt những chuyến nghỉ vài đêm hay vào cuối tuần để có thể tận hưởng thời gian chỉ có hai người.
Theo VNE
Yêu 9 năm không cưới vì chê 'quê miền trong'
Tuổi thanh xuân, tin yêu, hy vọng tôi đã dành hết cho anh nhưng giờ đây khi tôi đề cập đến chuyện cưới xin, anh chỉ ậm ừ: "Anh không chắc".
Bạn bè đều chồng con đề huề, muộn lắm thì cũng đã lên kế hoạch trăng mật, xúng xính thử váy cưới, còn mình tôi chơi vơi ở tuổi 28. Mỗi lần ai nhắc chuyện kết hôn, tôi chỉ cười trừ lảng tránh.
Tôi biết trả lời sao trước những câu hỏi nửa thương cảm nửa tọc mạch "Yêu nhau lâu thế sao chưa cưới?", "Nhà trai chưa định xin cưới à?", "Hay là có vấn đề gì?".
Tôi cũng chẳng rõ giữa chúng tôi thật sự có vấn đề gì. Tình yêu không hẳn nhạt phai, vẫn đều đặn những buổi hẹn hò, vẫn nhung nhớ những lần một trong hai người đi công tác. Nhưng đám cưới là một chuyện quá xa vời.
Tôi từng nhiều lần quên hết tự trọng của phái nữ, chủ động hỏi anh có định cưới tôi. Anh không cho tôi một câu trả lời chắc chắn nào, chỉ bảo anh không hứa được điều gì.
Tôi tủi thân không biết để đâu cho hết, hờn giận hỏi yêu nhau không cưới thì để làm gì. Anh lại trách rằng tôi đặt nặng hình thức, gây áp lực cho anh, rằng Tây người ta cũng không cần đám cưới, vẫn hạnh phúc bên nhau đấy thôi. Nhưng tôi là cô gái Á châu, muốn nên danh nên phận với anh, muốn bố mẹ được nở mày nở mặt nhìn con gái về nhà chồng.
Ảnh minh họa
Lý do anh mãi lưỡng lự phần lớn do mẹ anh chưa ưng tôi lắm. Anh không bao giờ nói thẳng ra với tôi điều đó nhưng từ những cử chỉ, thái độ, lời ăn tiếng nói của bác gái, tôi biết muốn có một cô con dâu hoàn hảo hơn tôi.
Người yêu tôi thì rất yêu và nghe lời mẹ, anh ít khi mạnh mẽ, dứt khoát đứng ra bênh vực tôi. Mẹ anh bảo tôi nhỏ người, sinh con chắc khó lắm. Bác khó chịu cả việc quê tôi ở tận miền trong. Bác thường bóng gió kể chuyện những cặp vợ chồng nội Bắc, ngoại Nam, Tết nhất, lễ lạt khổ sợ thế nào khi cứ phải chạy đi chạy lại giữa hai quê.
Thỉnh thoảng anh vẫn đưa tôi đến nhà ăn cơm. Nhưng mỗi khi từ nhà anh về, lòng tôi lại nặng trĩu. Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của mẹ anh, tôi không khỏi chạnh lòng.
Có một thời gian, anh thất nghiệp gần năm trời, phải làm những công việc tạm bợ. Mẹ anh bỗng dưng thân thiết với tôi hẳn. Vài ngày bác lại gọi điện hỏi thăm tôi một lần, nhờ tôi động viên anh cố gắng.
Tất nhiên, không có lời nhờ của bác, tôi vẫn sát cánh cùng anh. Thấy tôi luôn an ủi, ân cần với anh, còn vận dụng các mối quan hệ, tìm việc cho anh, mẹ anh đã có lúc vui vẻ gọi tôi là con dâu. Nhưng rồi khi anh tìm được công việc tốt, thu nhập ổn, được sếp quý nên nhanh chóng thăng chức, bác lại quay ngoắt thái độ, trở về với vẻ lạnh lùng, dửng dưng.
Tôi nhiều lần nghĩ đến chuyện chia tay, để tìm cho mình một khởi đầu mới, thoát ra khỏi cuộc tình không rõ ràng hồi kết này. Chúng tôi đã có lúc im lặng với nhau cả tháng.
Nhưng rồi vì còn tình cảm và không quên nổi những yêu thương mặn nồng đã có với nhau, tôi lại quay về với anh. Cứ thế, gần 30 tuổi, tôi vẫn dùng dằng mãi với người không chắc sẽ cưới tôi dù đã yêu nhau 9 năm trời.
Theo VietNamNet
Chuyện "Chồng ơi rụng rồi, về khẩn cấp" của cặp vợ chồng ngố thèm có con Môi luc thây vơ goi hoăc nhăn tin la em đau tim gân chêt cac bac a. Em sơ nhât câu noi: "Chông ơi rung rôi, vê gâp". ảnh minh họa Ngay cươi nhau em va vơ quyêt đinh kê hoach cac bac a vơi muc đich la danh thơi gian cho nhau hơn nưa hôi đo vơ em mơi tiêm phong nên...