Bí quyết giữ chồng của một người phụ nữ hoàn toàn không yêu chồng
Tôi không yêu chồng, không một chút nào, nhưng tôi vẫn giữ chồng và làm chồng yêu tôi một cách say đắm.
Tôi nghe có ai đó nói rằng phụ nữ yêu chồng sẽ yêu bếp, yêu bếp là yêu chồng. Điều này có lẽ đúng, nhưng đúng với những ai thực sự yêu chồng và muốn chăm chút mái ấm gia đình thôi. Còn đối với tôi, một người phụ nữ chỉ còn đọng lại sự căm thù chồng nhưng ngày 3 bữa say sưa làm bếp, thì chẳng có chút liên quan nào nhưng tôi vẫn sử dụng bí quyết giữ chồng để giữ anh ta và làm anh ta yêu tôi.
Tôi không yêu thích vào bếp. 24 năm trước khi lấy chồng, số lần tôi nấu ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay và số món tôi biết ngoài vài món rau luộc với thịt kho ra thì hầu như chẳng có gì. Năm 25 tuổi tôi lấy chồng, đến bây giờ cũng đã được 4 năm. 4 năm là khoảng thời gian không phải là nhiều so với một đời người, nhưng tình cảm tình yêu với chồng trong tôi đã hết sạch. Chỉ còn lại là sự thù hận, căm ghét vô tận.
Ngay sau đêm tân hôn với tôi, anh ta đã ngủ với bạn gái cũ và đưa một cô ta đi du lịch 4 ngày đền bù chuyện anh ta lấy vợ. Những ngày đó anh ta nói dối tôi là đi công tác gấp, hứa hẹn đền tuần trăng mật cho tôi vào dịp khác. Với một người đầy lòng tự trọng, tự ái như tôi thì đây quả là một đả kích nặng nề. Sau khi biết chuyện, tôi vẫn vờ như là người vợ vô cùng đảm đang và thấu hiểu, thông cảm cho chồng.
Tôi muốn chiều cho anh ta hư thân, để sau này không ai có thể chiều anh ta như vậy được nữa. (Ảnh minh họa)
Hàng ngày, tôi đều dậy sớm nấu bữa sáng cho anh ta. Rồi khi anh ta ăn uống no nê thì tôi hì hụi sắp xếp hộp cơm trưa cho anh ta. Thời gian đầu anh ta than vãn chuyện đàn ông mà mang cơm đi làm thì nhìn vừa quê vừa ngại với bạn bè. Nhưng về sau, có lẽ do căng tin công ty ít đồ ăn ngon và cũng quen khẩu vị nên anh ta không ngại ngùng gì nữa mà mang theo. Đồng nghiệp khen anh ta có người vợ đảm, giỏi bếp núc lại tận tình. Họ post lên facebook những lờitrêu chọc tôi. Nhưng tôi đều không trả lời lại.
Video đang HOT
Vài tháng sau, cuối cùng anh ta cũng chia tay với người yêu cũ. Anh ấy nói với họ rằng cảm thấy có lỗi với tôi. Những việc này tôi đều biết, vì bạn thân của tôi chính là đồng nghiệp của người yêu cũ của anh ta. Trớ trêu làm sao, những việc chồng tôi làm tôi đều biết hết.
Tôi đều đặn vào bếp nấu nướng những món thật ngon, thật kỳ công cho chồng thưởng thức. Tôi làm hết việc nhà, để anh ấy trở về là thấy một căn nhà sạch sẽ, gọn gàng, ấm cúng. Trong những cuộc “giao ban”, tôi đều giả vờ uốn éo, kêu gào, rên rỉ để anh ta cảm thấy mình đầy bản lĩnh. Nhưng nào ai biết, trong lòng tôi ghê tởm anh ta nhường nào. Tôi không biết, sau đêm nay, trưa mai anh ta sẽ lại lên giường với người đàn bà nào khác. Lời âu yếm mà anh ta đang nói với tôi, đã nói với những người nào… Nhưng tôi vẫn giả vờ mình thích thú, vẫn khen ngợi anh ta trên giường.
Mỗi khi có bạn của chồng tới chơi, tôi đều cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chủ nhà. Họ thích ăn uống nhậu nhẹt, tôi sẽ cặm cụi nấu cơm, cặm cụi dọn dẹp và vẫn nở nụ cười tươi rói vui vẻ…
Mọi việc tôi làm chẳng phải vì yêu thương gì, mà tôi chỉ muốn chiều cho anh ta hư thân, để một khi tôi bỏ anh ta, sẽ chẳng ai làm vừa lòng anh ta nữa.
Chính vì vậy 4 năm qua, tôi không để bản thân mang bầu. Tôi nói dối anh ta rằng chưa muốn có con vì muốn dành thời gian riêng tư cho chồng.
Tôi muốn anh ta nếm trải cái cảm giác mất mát và tuyệt vọng vì bị phản bội trong tình cảm. (Ảnh minh họa)
Tôi biết, hơn 3 năm qua, anh ta không hề quen biết thân mật với cô gái nào khác. Bởi ngày nào anh ta cũng đi về đúng giờ, cuối tuần thì đòi đưa tôi đi chơi hoặc mua sắm. Trở về nhà là không thấy anh ta lên mạng hay cầm điện thoại. Anh ta cũng quấn tôi hơn. Nhưng có ích gì nữa khi mà tình cảm tôi dành cho anh ta đã không còn. Tôi đối với anh ta vừa lạnh nhạt vừa nồng nhiệt. Có lẽ anh ta cũng biết nên từng nói với tôi: “Đôi lúc anh không hiểu em nữa. Có lúc anh cảm thấy em rất yêu anh, có lúc lại thấy em không lưu luyến gì anh cả”.
Tôi nghĩ anh ta cũng hiểu tôi đấy chứ. Tôi là người đàn bà trầm lặng nhưng không phải hiền lành. Tôi không đủ dứt khoát để từ bỏ anh ta ngay sau khi biết sự việc, vì tôi không muốn bố mẹ tôi lo lắng, không muốn bản thân tôi bấp bênh vì vừa cưới xong đã ly hôn. Vì thế, tôi đã phải cố gắng nhẫn nhịn để trở thành một người vợ hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người, đặc biệt là những người thân quen với chồng tôi. Để bây giờ, khi tôi đột ngột bỏ đi, mọi người sẽ càng lên án anh ta vì cho rằng với một người phụ nữ sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì chồng như tôi chắc phải chịu đả kích lớn lắm mới có thể ly hôn với chồng. Và tôi cũng muốn anh ta nếm trải cái cảm giác mất mát và tuyệt vọng vì bị phản bội trong tình cảm.
Tôi đã viết đơn ly hôn và đang chờ tới kỷ niệm 4 năm ngày cưới để đưa cho anh ta như món quà mừng. Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt của anh ta khi nhận được món quà này, tôi đã cảm thấy vô cùng hào hứng và thú vị. Tôi dám chắc anh ta không bao giờ nghĩ đến chuyện tôi có thể vứt bỏ anh ta như vậy. Đến lúc đó tôi sẽ kể lại với mọi người nhé!
Theo Afamily
Chỉ cần có anh... Em sẽ chấp nhận mọi đau khổ!
Nếu có thể, hãy cứ trở về, đớn đau này chỉ anh mới có thể xoa dịu, dù là anh về mang theo những khổ đau khác nữa em cũng chấp nhận, chỉ cần anh ở nơi đây - ngay trong vòng tay em này...
Ngày tình yêu bắt đầu, em chẳng thể tin mình lại yêu anh nhiều đến thế! Một tình yêu nhẹ nhàng và đầy bất ngờ. Em đã từng nghĩ rằng em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, em đã từng nghĩ rằng anh là người đàn ông tuyệt vời nhất mà cuộc sống ban tặng cho em, đã từng mơ đến một hạnh phúc viên mãn bên gia đình bé nhỏ, có anh, có em, có tiếng chí chóe của bọn trẻ nhà mình... Rồi một ngày, khi nước mắt rơi đã quá nhiều, em mới chợt nhận ra đó chỉ là những giấc mơ không có thật, đó chỉ là một kí ức đẹp mà em từng đi qua.
Bởi bản chất vốn dĩ của tình yêu là thương và đau. Em cũng vậy, cũng yêu và cũng đau giống bao cô gái khác khi tình yêu còn dang dở mà vẫn phải cất bước ra đi. Em từng nghĩ, những nóng giận nhất thời đã đẩy khoảng cách giữa chúng ta ngày càng ra xa. Nhưng thực sự, nếu yêu nhau chân thành, đó không phải là vấn đề bởi cơn giận nào cũng có thể nguôi ngoai, chỉ là họ có thể tha thứ cho nhau hay không mà thôi! Trong tình yêu, em vốn rất bản lĩnh và chân thành, nhưng sự bản lĩnh ấy của em lại chẳng còn nữa khi gặp một người như anh.
Quãng thời gian bên anh, em đã rất hạnh phúc, khoảnh khắc ôm trọn anh trong vòng tay nhỏ bé khiến em quên đi tất cả những phiền lo, quên đi hết những nhọc nhằn của cuộc sống xô bồ, bon chen. Trở về bên anh - điểm tựa vững chắc khi em mệt nhoài và tuyệt vọng, trái đất trộng lớn em cũng chỉ cần mình anh, trái tim yêu nhỏ bé chật hẹp nên em chỉ dành cho mình anh thôi... Em đã từng nghĩ xa hơn thế, mơ nhiều hơn thế! Đó là một tổ ấm nhỏ với giàn hoa trước ngõ, là những buổi chiều tà anh tất bật trở về với em và bọn trẻ, là tiếng gọi ríu rít của các con khi thấy bố về, là một người đàn ông quấn quít bên em cùng chuẩn bị bữa cơm chiều, một ngày dài đằng đẵng đầy mệt nhọc trôi qua, ta lại về bên nhau để thủ thỉ, sẻ chia biết bao điều. Nhưng rồi một ngày, anh chọn cách ra đi, chọn cách bỏ lại sau lưng những yêu thương ấy để đổi lấy cuộc sống không-có-em!
Anh biết không? Đau đớn là anh, hạnh phúc cũng là anh...
Những ngày anh về nơi ấy, em đã rơi vào cùng cực của sự bế tắc và tuyệt vọng. Giấc mộng hồng ngày nào nay chỉ còn mình em ôm giữ, xa xăm và vô định. Đã có lúc em định rằng sẽ vô tình như anh, cứ đi về một nơi xa, vứt hết đi những kỉ niệm cũ kĩ làm đau mình, rồi đi tìm một người đàn ông khác để yêu, để cùng với em thực hiện những giấc mơ còn dang dở, nhưng rồi... em không đành lòng, em cũng chẳng muốn một ai khác thay anh làm những điều đó.
Chỉ cần được ở bên anh, em chấp nhận đánh đổi cả sự bình yên, đau đớn mấy em cũng đành... bởi xa anh rồi, em mới biết được thế nào là cảm giác đau đớn tột cùng, những nỗi đau vô tình cào cấu, bóp nghẹt lấy trái tim mỏng manh của em. Chính là những kỉ niệm và... là cả nụ cười của anh đã dày vò em từng giờ, từng phút. Có khi em đã uống rượu để say, để chìm vào giấc ngủ mà không nghĩ ngợi, khóc than vậy mà đâu có được... Càng say em lại càng nhớ da diết hơn, càng say em lại càng mất kiểm soát những nghĩ suy bề bộn, ngổn ngang, em bất lực với chính những đau thương và mất mát ấy.
Em thường tự hỏi, có khi nào anh trở về nơi đây một lần nữa không? Một buổi chiều giáp tết có mưa bay trên phố nhỏ, hai ánh mắt vô tình chạm nhau, những nụ cười "lạc lối" vô tình bắt lấy nhau rồi hẹn hò và thỏ thẻ trao lời yêu thương... Nếu có thể, hãy cứ trở về, đớn đau này chỉ anh mới có thể xoa dịu, dù là anh về mang theo những khổ đau khác nữa em cũng chấp nhận, chỉ cần anh ở nơi đây - ngay trong vòng tay em này...
Theo Blogtamsu
Chồng tôi không phải người thật thà như tôi tưởng Trên đời này lấy đâu ra mèo chê mỡ. Trong mắt tôi, anh là một người đàn ông nhút nhát, nói chuyện với phái nữ mấy câu thôi mà đã đỏ mặt, lần nào chúng tôi cãi nhau anh cũng đều im lặng không dám nói gì. Chính vì thế, tôi mới nghĩ anh là người thật thà chung thủy xứng đáng lấy...