Bí quyết chọn vợ theo cách độc nhất vô nhị của một anh chồng
Anh Huấn (40 tuổi) ngay từ khi còn là một thanh niên chưa vợ đã gối đầu giường bí quyết chọn vợ chẳng giống ai. Nhưng anh đã áp dụng và hiệu quả!
Ảnh minh họa
Mang suy nghĩ đó đi chọn vợ, anh Huấn thường tránh xa các cô nàng ăn trắng mặc trơn, móng tay móng chân dài ngoằng, lại còn sơn xanh xanh đỏ đỏ, bởi các cô nàng ấy thì chỉ có ăn chơi là nhanh, chứ làm gì biết làm lụng, chăm sóc gia đình. Với bàn tay ấy thì nhặt rau có khi sợ bẩn móng, rửa bát có khi sợ hỏng nước sơn, thế thì còn làm được việc gì nữa!
Anh thường có thiện cảm với các cô gái giản dị, móng tay cắt ngắn gọn gàng, ăn mặc đơn giản. Chứ quần là áo lượt, trang điểm kĩ nàng nọ kia thì có mấy ai muốn xuống bếp cho bẩn bộ đồ bắt mắt. Có ý định tìm hiểu cô nào, anh luôn tới chơi nhà các cô ấy thường xuyên, để ý cung cách các cô ấy sống ở nhà ra sao, có gọn ghẽ, hay lam hay làm hay không, nếu thấy nhà cửa bừa bộn, bụi bặm thì anh liền nói lời tạm biệt không hẹn gặp lại luôn.
“Mình đâu phải đại gia mà thuê người giúp việc cho vợ. Chính vì thế, mình cần một người vợ không những giỏi việc nước mà còn phải đảm việc nhà để chồng con được nhờ. Tất nhiên, nếu một người phụ nữ đảm đang, hay lam hay làm, chịu thương chịu khó thì bàn tay sao còn được mềm mượt, mịn màng, móng tay đâu thể sơn màu, trang trí đính đá sành điệu được?” – anh Huấn bày tỏ.
Anh bảo, với một cặp vợ chồng đều là nhân viên văn phòng như vợ chồng anh thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có việc nhà việc cửa, chăm sóc chồng con mà thôi. Ai chịu khó thì nấu nướng bày vẽ cho chồng con đổi món, trồng hoa cây cảnh trong nhà cho không gian thêm đẹp, trồng rau sạch trên những chỗ đất thừa, trên sân thượng… để có nguồn rau sạch cho gia đình. Mặc dù cũng không nhiều nhặn gì nhưng nếu làm tốt hết những phần việc đó thì ắt hẳn bàn tay của người phụ nữ ấy sẽ không được trắng mịn, mềm mại nữa!
Video đang HOT
Anh Huấn nói thêm: “Mình rất phản cảm với những người phụ nữ lười biếng, không biết vun vén, chăm lo nhà cửa, chồng con. Nhất là những cô nàng học đòi bình bẳng nam nữ, chỉ chăm chăm chia việc nhà cho chồng, hễ chồng đi làm về là sai phái đủ kiểu để bản thân được nhàn thân. Chăm lo cho tổ ấm chính là thiên chức của người phụ nữ, đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm cơ mà!”.
Anh Huấn cũng vô cùng tự hào khi chia sẻ về người vợ mà anh đã mất rất nhiều công sức chọn lựa mới tìm thấy. Chị không những có công việc ổn định, biết tiết kiệm, vun vén cho gia đình mà còn rất chăm chỉ, không bao giờ tị nạnh với chồng. Hễ đi làm thì thôi nhưng về đến nhà là không lúc nào chị ngơi tay làm việc. Cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, lau nhà, giặt giũ quần áo, chăm sóc vườn rau sau nhà lẫn trên sân thượng, chăm sóc các chậu hoa cảnh… đều một tay chị làm tất. Không những thế, chị còn thường xuyên làm các món bánh trái, đồ ăn vặt cho chồng con. Anh Huấn bảo, thậm chí đến những việc nặng như sơn tường, bê vác đồ nặng, kê dọn đồ đạc cũng chả tới tay anh phải làm. Bên đằng nội nhà anh có việc gì là chị cũng hăng hái giúp đỡ, bao giờ cũng là người tới sớm nhất và ra về muộn nhất. Không những anh hài lòng mà bố mẹ anh, anh em họ hàng nhà anh cũng đều xuýt xoa khen ngợi sự đảm đang, chăm chỉ của chị.
“Chính vì có một người vợ như vậy mà gia đình tôi lúc nào cũng vui vẻ, êm ấm. Thấy mấy nhà cãi nhau chỉ vì so bì ai làm việc nhà nhiều hơn ai mà tôi thấy nản. Nào thì tôi nấu cơm rồi anh phải rửa bát, nào thì tôi giặt quần áo anh phải lau nhà… nghe mà phát ớn, lại thấy mình may mắn là không vớ phải một người vợ lười biếng, không biết hi sinh như vậy. Như các cụ ngày xưa, khi mà phụ nữ chưa có nhiều người nổi loạn như bây giờ thì gia đình lúc nào cũng êm ả, tỉ lệ li hôn, bỏ nhau có nhiều như bây giờ đâu. Giờ đây, hơi tí là ẫm ĩ nhà cửa, mà nhiều trong số đó là chuyện các bà vợ than phiền chồng lười, chồng không chịu làm việc nhà. Vợ mà cứ thế thì làm sao gia đình có hạnh phúc được!” – anh thở dài giãi bày.
Anh Huấn kể, ra ngoài anh được gặp không ít các cô nàng xinh đẹp, duyên dáng. Khi bắt tay họ anh luôn cảm nhận sự mát lạnh, mềm mịn như nhung của làn da bàn tay họ. Nhưng anh vẫn thấy yêu bàn tay có những vết chai sạn, thô nhám của vợ mình nhất. Nhờ bàn tay kém phần đẹp đẽ ấy mà gia đình anh lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, anh và các con được hạnh phúc, được chăm sóc chu đáo!
Theo blogtamsu
Tôi sướng như tiên vì có vợ là cô giáo?
Ai cũng bảo tôi sướng khi có vợ làm giáo viên, có nhiều thời gian rỗi để chăm sóc gia đình, chồng con.
Nhưng có ở hoàn cảnh của tôi thì mới hiểu, tôi bất đắc dĩ phải trở thành người chồng, người cha đảm đang vì vợ tôi là giáo viên mầm non.
Vợ chồng tôi kết hôn đã được 8 năm.Thời gian đủ để tôi hiểu và thông cảm cho những khó khăn, vất vả với công việc của vợ. Vợ tôi là cô giáo, nhưng là "cô nuôi dạy... hổ". Sinh con mới biết lòng cha mẹ, làm cô giáo mầm non vất vả thế nào thì chỉ có các bậc làm cha, làm mẹ là hiểu hơn ai hết. Công việc của vợ tôi chẳng khác nào làm dâu trăm họ.
Tôi thấy vợ tôi thật giỏi, từ ngày lấy nhau về, cô ấy biến thôi thành một người khác hoàn toàn. Hồi còn độc thân, tôi lười biếng lắm, có mấy khi biết làm việc nhà vì có mẹ tôi lo toan hết. Khi tìm vợ, tôi luôn xác định tìm được một người vợ chăm chỉ, đảm đang, lo toan vun vén gia đình. Khi gặp vợ tôi là tôi thấy ưng ngay bởi cô ấy có đầy đủ tính cách của một người vợ mà tôi đang tìm kiếm.
Quả thật, từ ngày lấy cô ấy về, ngôi nhà của tôi trở lên ngăn nắp và sạch sẽ hơn thật, đồ đạc chỗ nào để đúng chỗ đó, không phải mất công tìm kiếm khắp nơi khi mỗi lần cần dùng đến. Bố mẹ tôi rất vui mừng và yên tâm giao cậu ấm của mình cho cô con dâu đảm đang, biết lo toan, vun vén và chăm sóc gia đình như thế.
Nhờ có vợ mà tôi trở thành một người chồng, người cha đảm đang ngoài sức tưởng tượng của mình và trong sự ngỡ ngàng của bố mẹ, người thân, bạn bè và hàng xóm. Này nhé, khoảng 6h30 đến 6h45, vợ tôi phải có mặt ở lớp để đón học trò. Buổi tối họa hoằn lắm có hôm vợ được về sớm lúc 5h30, còn hầu hết phải 6h trở ra vợ tôi mới bắt đầu rời khỏi trường. Khi vợ về được tới nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Do đó, tôi bất đắc dĩ trở thành một ông bố đảm đang, sáng dạy tất bật cho con ăn, rồi đưa đi học, chẳng có thời gian mà cà phê cà pháo với mấy đứa bạn. Chiều lại nhanh nhanh, chóng chóng làm cho xong việc để còn đón con. Vì hai vợ chồng ở riêng nên tôi cũng kiêm luôn chuyện cơm nước, chợ búa. Cũng nhờ có vợ mà tôi từ không biết gì về nội trợ, nấu nướng đã trở thành đầu bếp số 1 của nhà. Mọi chuyện trong gia đình với tôi giờ đều là chuyện nhỏ. Đồng nghiệp, bạn bè thấy tôi như vậy còn tưởng tôi uống nhầm thuốc gì. Chẳng phải mỗi họ, đến tôi còn "choáng" với sự thay đổi của chính mình.
Nhờ có vợ, tôi cũng trở thành một người cha thông thái, một chuyên gia tư vấn về cách chăm sóc con cái trong mắt mọi người. Tôi học được từ vợ phương pháp chăm sóc, nuôi dạy con cái một cách khoa học, bài bản, từ việc dinh dưỡng, đến phát triển ngôn ngữ, giáo dục tính cách, lễ nghĩa cho trẻ...
8 năm chung sống, tôi hiểu hơn ai hết những vất vả của vợ. Từ 6h30 đến 17h30, vợ tôi và các cô giáo mầm non khác không có thời gian nghỉ ngơi. Môi ngày đi làm là phải chịu áp lực, một ngày phải làm rất nhiều công việc, cả ngày phải nói, hát và chăm các cháu nên giọng vợ khản đặc và luôn trong tình trạng như bị viêm họng. Giờ nghỉ trưa, các cô vẫn phải canh trẻ vì bất kể lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố. Tôi vê vợ nhanh chóng giúp tôi làm việc nhà sau đó đi soạn giáo án, làm đô dùng, soạn sô sách... Cứ thế, ngày nào cũng vậy, vợ đều đi ngủ lúc 23 - 24h, trong khi đó bố con tôi đã ngon giấc từ lúc nào chẳng hay.
Đã thế, thi thoảng đến đón vợ, tôi còn chứng kiến cảnh vợ bị các phụ huynh trách móc vì để con họ bị xước tí da, bươu tí đầu. Không phải bênh vợ đâu, nhưng trẻ con vốn hiếu động, thi thoảng có xây xước một chút thì các phụ huynh cũng đừng nổi đóa mắng các cô thế. Phải rất tâm huyết với nghề thì các cô giáo mầm non mới có thể chăm sóc cho trẻ từ miếng ăn, giấc ngủ cho đến vệ sinh, trang phục như thế...
Nhiều lúc thấy thương vợ, tôi có nói với cô ấy hay chuyển sang việc khác để có thời gian dành cho chồng con, bản thân cũng có thời gian nghỉ ngơi nhưng vợ nói không muốn vì còn rất yêu và muốn gắn bó với nghề. Quyết định là ở vợ nên tôi cũng không ép, tôi chỉ biết động viên và giúp vợ bằng cách chăm sóc con và lo việc nội trợ để vợ yên tâm chăm lo cho sự nghiệp giáo dục.
Tôi thừa nhận, vợ làm giáo viên mầm non thì gia đình sẽ rất thiệt thòi vì vợ có ít thời gian chăm sóc chồng, con. Nhưng khi nghĩ tới việc vợ đang nuôi dưỡng những mầm non tương lai của đất nước, tôi lại vô cùng tự hào và nguyện sẽ mãi là "hậu phương" vững chắc cho vợ!
Theo Phunutoday
Ngày tôi sinh, chồng vẫn bù khú ở nhà vợ cũ Tôi và anh lấy nhau qua sự vun vén của một người bạn chung. Trước khi đến với anh, tôi đã từng có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Còn anh, vợ anh đã mất sau một vụ tai nạn giao thông, để lại một cô con gái. ảnh minh họa Hai chúng tôi tìm thấy ở nhau nhiều sự đồng điệu....