Bị phản đối vì có con riêng và hơn bạn trai 10 tuổi
Tôi muốn được gặp bố mẹ bạn trai nhưng người ấy nói để thuyết phục rồi sẽ cho gặp, đợi mãi vẫn chưa biết kết quả.
Tôi 38 tuổi, chồng mất cách nay 6 năm, có một con trai 10 tuổi, công việc ổn định, làm công chức nhà nước. Bạn trai kém tôi 10 tuổi, công việc cùng ngành, là trai tân. Chúng tôi đã yêu nhau được hơn 3 năm rồi. Tuy tuổi tác cách xa nhau nhưng bề ngoài chúng tôi không chênh lệch, hình thức tương xứng, suy nghĩ rất chín chắn. Tuy nhiên, khó khăn, trở ngại lớn nhất của chúng tôi là gia đình bạn trai phản đối.
Đứng trên lập trường của người làm cha làm mẹ, tôi không hề trách hờn gì cả, bản thân hiểu không cha mẹ nào lại muốn con mình lấy người hơn nhiều tuổi, có con riêng, họ phản đối cũng vì lo lắng cho tương lai con cái. Nhưng tình cảm luôn có những lý lẽ riêng của nó, chúng tôi đến với nhau rất nghiêm túc và chân thành, quen nhau 3 năm không ít lần chúng tôi dằn vặt, đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Phần vì dư luận, phần vì gia đình, lại là người công tác trong môi trường nhà nước nên luôn có những định kiến, khắt khe riêng, chúng tôi đã rất cố gắng để vượt qua. Đến giờ này ai cũng phải nhìn nhận đây là mối quan hệ nghiêm túc của chúng tôi, không còn xì xào bàn tán nữa nhưng gia đình vẫn phản đối kịch liệt. Tôi không biết phải làm sao mới được gia đình bạn trai chấp nhận.
Tôi tự tin mình là người tốt, biết đối nhân xử thế, sống có tình có nghĩa. Tôi thiếu thốn tình cảm gia đình, thèm lắm một gia đình đúng nghĩa, có ông bà cha mẹ, con cái quây quần bên nhau. Tôi không còn cha mẹ và bên nội của con trai mình cũng không còn ai nên chỉ mong muốn mình được gia đình bạn trai chấp nhận. Tôi luôn tâm niệm cha mẹ chồng cũng như cha mẹ mình, nếu mình sống thật lòng thì sẽ không ai ghét bỏ mãi được. Tôi cũng rất muốn một lần được gặp bố mẹ bạn trai nhưng người ấy nói để thuyết phục rồi sẽ cho gặp, nhưng chờ đợi đến giờ vẫn chưa biết kết quả.
Tôi biết người ấy cũng gặp rất nhiều áp lực, chính vì điều này mà tôi đã rất nhiều lần buông tay chia tay nhưng không thành vì tình cảm dành cho nhau quá lớn, cả hai đã phải hy sinh rất nhiều thứ vì nhau. Tôi từng chấp nhận thay đổi môi trường làm việc khi công việc đang rất ổn định (vì có sự tác động của mẹ anh ấy, nếu tôi không đi anh ấy sẽ phải đi). Vì vậy, tôi đi cũng là để cho tư tưởng mình được thoải mái và cũng vì người ấy rất yêu thương tôi nên bản thân không thể chỉ nghĩ cho mình, với lại tình cảm quá sâu đậm.
Tôi luôn tâm niệm rằng mình đủ tự tin nếu đến được với nhau cả hai sẽ làm tất cả để sống thật hạnh phúc. Mọi người khuyên tôi đã lớn tuổi rồi, nếu hai đứa thương nhau vậy hãy cứ đến với nhau, khi nào có con từ từ ông bà sẽ chấp nhận. Nhưng tôi không muốn làm vậy, muốn được sự chúc phúc của người lớn. Vì vậy, điều day dứt nhất bây giờ là không biết làm sao để được người lớn chấp nhận. Mong cô chú, anh chị hãy tư vấn giúp, thật sự tôi đang rất buồn, không muốn vì mình mà người ấy và gia đình phải căng thẳng. Thật tâm dù bố mẹ người ấy có làm gì tôi vẫn rất tôn trọng và không oán trách gì cả, tôi hiểu những gì họ suy nghĩ, chỉ mong được họ chấp nhận dù tôi có phải chịu tổn thương. Xin chân thành cám ơn!
Video đang HOT
Theo VNE
Chiếc bút chì định mệnh
Khoảnh khắc nhìn chiếc bút tôi chợt hiểu, thà để hai người được tự do còn hơn là cầm tù họ trong một gia đình không còn hạnh phúc.
Trưa nay, vào giờ nghỉ trưa, tôi nhận được điện thoại của Hường, cô bạn thân từ hồi cấp 3. Hường mới phát hiện ra chồng có con riêng và quá đau đớn khi anh ta đang đòi ly hôn để đến ở hẳn với mẹ con người đàn bà đó.
Dù trước đây luôn là người cứng cỏi, mạnh mẽ nhưng giờ Hường đau khổ vô cùng, lo nhất là cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại chuyện muốn chết cùng 2 con. Tôi trấn an bạn rồi vội vàng xin nghỉ buổi chiều để đến tận nhà nói chuyện.
Ba năm trước, tôi cũng đã từng ở trong hoàn cảnh của Hường bây giờ, hơn ai hết tôi hiểu cô ấy có thể sẽ làm gì.
Tôi là cựu sinh viên Bách Khoa. Mạnh học cùng trường nhưng trên tôi 2 khóa. Ngày đó, tôi được coi như của hiếm ở trường vì nữ rất ít, mà nhìn tôi lại khá xinh xắn, nổi bật. Anh thì không có gì quá trội, chỉ là một chàng ít nói, khá hiền lành. Tôi không nhớ mình đã ấn tượng đầu tiên với điểm gì ở anh nhưng có điều lạ là tôi rất thích nhìn vào đôi mắt ấy - nó sâu thẳm, ấm áp và có vẻ ngọt ngào.
Ảnh minh họa
Chúng tôi yêu nhau từ năm thứ 3, rồi mọi việc cứ thế tuần tự diễn ra mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Ra trường, có việc làm ổn định, Mạnh cầu hôn, tôi đồng ý. Gia đình, bạn bè đều hết lòng vun vén cho mối quan hệ của hai đứa.
Sáu năm sau, khi đã có 2 đứa con đủ cả trai lẫn gái, anh mới nói với tôi là mình đã 'chán'. Anh bảo từ sâu thẳm luôn mong muốn một tình yêu mãnh liệt bằng tất cả trái tim. Trong khi ấy, tính cách tôi lại quá ôn hòa máy móc và thiếu hẳn ngọn lửa đam mê.
Rồi chồng tôi thú thật mình đã tìm được một nửa tâm hồn. Cô ấy chính là người chơi chung trong nhóm bạn thân của anh, vẫn đến nhà tôi liên hoan vào dịp cuối tuần. Hóa ra, họ đã bên nhau ngay trước mắt tôi, trong căn nhà của tôi và rất có thể, một lần nào đó khi tôi vắng nhà, họ đã làm 'chuyện đó' ngay trên giường của tôi.
Tôi ngờ thế bởi có lần chính tay nhặt được một gói bao cao su vương dưới nền nhà.
Đau đớn nhất là vì anh, vì gia đình này tôi đã hy sinh rất nhiều. Khi ra trường, anh chỉ được bằng khá nhưng tôi lại được bằng giỏi. Anh nói tôi chỉ nên làm việc 'nhẹ nhàng' để có thời giờ chăm sóc con cái và tôi đã chấp nhận lùi lại phía sau để ổn định gia đình. Nhìn anh ngày một thăng tiến trong công việc, tôi cũng vui lây. Người ta đã bảo 'của chồng công vợ' cơ mà.
Ngày anh chính thức lên chức trưởng phòng cũng là ngày tôi quyết định ở hẳn nhà, chỉ mở một tiệm tạp hóa nhỏ để bán cho vui. Tôi hài lòng và an phận làm người phụ nữ của gia đình, và chưa bao giờ hối tiếc về chuyện đó cho đến khi bị chồng phũ phàng đưa đơn ly hôn.
Ảnh minh họa
Anh bảo tôi nên ký đơn để thuận tình ly hôn, sẽ bớt rắc rối. Hơn nữa, nếu tôi không 'gây chuyện' thì anh sẵn sàng nhường lại căn nhà cho 3 mẹ con, còn anh sẽ đến ở hẳn với cô ta.
Bị chồng dồn ép ly hôn, tôi đau đớn đến nỗi chỉ muốn chết đi. Nhưng nhìn lại 2 con, tôi lại lo không biết ai sẽ chăm sóc chúng. Quẫn quá, tôi đã nhờ mua 10 vỉ thuốc ngủ, định lừa cho con uống để 3 mẹ con sống chết có nhau.
Chiều hôm ấy, trước khi định thực hiện kế hoạch, tôi đưa các con đi siêu thị, mua cho chúng mỗi đứa một bộ đồ mới, rồi cả các thứ đồ chơi mà chúng chọn. Về đến nhà, tự nhiên cô con gái út đòi mang hộp màu ra vẽ, vì tô quá mạnh tay nên chiếc bút gẫy đôi ra. Tôi đang tưởng con bé sẽ khóc toáng lên vì hỏng mất màu yêu thích thì thay vào đó, nó lại cười vui ra mặt. Nó đưa cho tôi hai nửa bút chì và bảo: 'May quá mẹ ơi, giờ con lại có đến 2 cái bút'.
Chính khoảnh khắc đó tôi đã bừng tỉnh. Tôi chợt hiểu, thà để hai người được tự do còn hơn là cầm tù họ trong một gia đình không còn hạnh phúc. Nếu anh đã thực lòng muốn ra đi, tôi làm sao giữ được?
Tôi sẽ kể lại cho Hường nghe câu chuyện của hai mẹ con ngày đó. Rất có thể, cô ấy cũng sẽ hiểu ra. Dù muộn nhưng chúng tôi, những người phụ nữ, cũng sẽ có cuộc sống và lựa chọn của riêng mình.
Theo Tinngan
Bí mật đau đớn sau những trang nhật ký khó hiểu của vợ Vợ tôi cực kỳ thông minh khi viết nhật ký theo cách mà chỉ có nàng mới hiểu. Nhưng cuối cùng, tôi cũng giải mã được những bí mật mà nàng muốn che giấu. ảnh minh họa Tôi thực sự hạnh phúc khi lấy được nàng làm vợ. Nàng xinh xắn, cao ráo, và đặc biệt là rất tâm lý, hiền dịu. Nhiều...