Bị osin trẻ ‘cướp’ chồng vì lý do quá nhiều người vợ mắc phải
Cứ bấn bíu chuyện nhà cửa, con mọn rồi bỏ mặc chồng mình với cửa hàng như thế, nếu không xảy ra chuyện chồng bồ bịch với gái thì cũng dễ bị lợi dụng để khuất tất chuyện tiền nong.
Ảnh minh hoạ: Internet
Chuyện đâu còn có đó cháu à, bây giờ là lúc cháu cần giữ bình tĩnh để giải quyết mối quan hệ hôn nhân của vợ chồng cháu sao cho êm thấm, hợp tình, hợp lí và ít tổn thương nhất đối với tất cả các thành viên trong gia đình của mình.
Làm gì thì cháu cũng nên đặt lợi ích của con gái còn trứng nước của vợ chồng cháu lên hàng đầu. Đừng quá nóng nảy, thiếu kiềm chế khiến con trẻ phải gánh chịu thiệt thòi do bố mẹ chia tay cháu nhé.
Theo ý kiến của bác, sau những gì đã xảy ra trong câu chuyện Sự thật chuyện osin trẻ nhiệt tình giữ chồng hộ bà chủ, cháu nên cho cô gái làm thuê kia nghỉ việc và cháu phải cố gắng để thời gian quán xuyến cửa hàng.
Cháu thu xếp để gửi con gái vào nhà trẻ hay nhờ sự giúp đỡ của ông bà nội, ngoại trông giữ hộ, chứ không nên cứ lấy lí do bận con nhỏ bỏ bê việc kinh doanh cho chồng, cho người làm đến vậy. Sớm muộn gì cũng xảy ra hoặc chồng bồ bịch với gái, hoặc không may gặp phải kẻ xấu bụng, lợi dụng chuyện chủ không quản lí hết tài sản, tiền nong để thụt két gây thất thoát kinh tế cho gia đình đấy cháu nhé.
Níu giữ hạnh phúc hôn nhân là điều nên làm đối với cháu, nhưng nếu sau tất cả sự nỗ lực hàn gắn của cháu mà chồng không hợp tác, vẫn chứng nào tật nấy thì chắc cháu phải mạnh dạn đưa đơn ra tòa thôi.
Cháu còn trẻ, có điều kiện kinh tế lại có sự hỗ trợ, giúp đỡ của bố mẹ, cháu cứ yên tâm là cháu và con gái sẽ sống tốt mà không cần phải phụ thuộc vào người đàn ông không xứng đáng ấy.
Chúc cháu may mắn.
Video đang HOT
NGOC HÀ
Theo tienphong.vn
Khinh chị gái làm nghề hèn hạ, ngày chị qua đời tôi ân hận đã muộn màng
Tôi đã từng không muốn phải nghe bất cứ ai nói về chị. Chị không phải là chị của tôi, tôi không có người chị dơ bẩn như vậy.
Tôi đã có những tháng ngày tuổi thơ đầy sự tủi hổ. Bố bỏ mẹ tôi để theo người đàn bà khác. Điều này đã là quá khủng khiếp khi ấy ở một vùng quê như quê tôi. Mẹ tôi một mình nuôi hai chị em ăn học, cuộc sống khốn khổ vô cùng.
Nhưng mọi thứ đâu chỉ dừng ở sự khó khăn, khổ sở. Ngày lên cấp 2, tôi đã bị lũ bạn trêu chọc và bảo là em của cave. Tôi điên lắm liền tới đấm cho đứa nói một cái, nhưng sau đó tôi đã hiểu vì sao chúng nói vậy. Hóa ra, chị tôi lên thành phố làm gái.
Để nói thêm về chị tôi, chị hơn tôi 7 tuổi và đã bỏ học từ năm lớp 7 khi mẹ tôi chẳng thể nào cáng đáng nổi chuyện tiền nong. Chị là một người có suy nghĩ già hơn nhiều so với tuổi. Mới chỉ mười mấy tuổi, chị tôi đã chấp nhận lên thành phố đi làm kiếm tiền để nuôi cả gia đình.
Từ ngày có chị đi làm, mẹ tôi cũng đỡ vất vả hơn trước. Có chị là trụ cột trong gia đình, mọi chuyện trở nên có chút dễ dàng hơn. Thế nhưng hóa ra chẳng phải chị vất vả gì trên thành phố cho cam mà là chị học đòi người ta, lên đó làm gái.
Bị lũ bạn cười nhạo rồi hàng xóm bàn ra tán vào, tôi vừa khó chịu vừa giận chị. Chị làm gì thì làm, sao lại dám làm cái nghề dơ bẩn lại thấp kém thế chứ. Chuyện cứ vậy, tôi ngày càng nuôi sự thù ghét chị trong lòng, nhất là những khi bị lũ bạn khinh thường.
Mẹ tôi thì lại không như vậy. Tôi cảm giác dường như bà biết nhưng lại coi như chẳng biết chuyện gì xảy ra. Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện đó thì mẹ chỉ bảo chuyện không như tôi nghĩ, chị có nỗi khổ của riêng mình. Làm gái ăn sung mặc sướng chẳng phải lao động gì cũng có tiền thì khổ cái nỗi gì.
Ngày bắt đầu lên thành phố để học cao đẳng, tôi đã quyết định từ nay sẽ không cần đến những đồng tiền bẩn thỉu từ chị nữa. Chúng tôi ở cùng một thành phố nhưng tôi không cho chị biết tôi trọ ở đâu và càng chưa bao giờ có ý định đến thăm chị. Để mọi người ở quê chửi bới, khinh thường suốt tuổi thơ đã đủ lắm rồi, chẳng lẽ tôi muốn để cho bạn bè mình ở đây biết nữa hay sao.
Lần đó tình cờ hai chị em về quê cùng ngày, tôi đã ném hết chỗ quần áo đẹp và đồ ăn ngon chị mang về.
"Chị mang hết những đồ dơ bẩn này lên thành phố mà dùng. Nhà này không cần những thứ được kiếm ra bằng cách hèn hạ như vậy", tôi lớn tiếng quát.
(Ảnh minh họa)
Chị ở đó không nói lại một lời gì mà chỉ khóc. Nhìn chị khóc, bỗng trong tôi có cảm giác rất lạ. Chút gì đó đau xót chẳng thể diễn tả thành lời. Từ đó tôi ít về quê hơn, tôi chỉ gọi điện cho mẹ thường xuyên chứ hạn chế về vì không muốn phải đụng mặt chị.
Ra trường, tôi về quê lấy một người đàn ông gần nhà. Nhà chồng tôi không phải giàu có nhưng cũng là có của ăn của để. Từ ngày lấy chồng kinh tế cũng có phần thoải mái hơn, tôi còn có đồng ra đồng vào biếu thêm mẹ.
Khi con tôi được hơn 1 tuổi thì tôi nhận tin chị bị bệnh xã hội. Thật chẳng còn gì đáng xấu hổ hơn khi một người con gái từ quê lên thành phố làm gái để giờ mắc phải căn bệnh lây qua đường tình dục.
Tôi đã phát điên lên và đuổi chị, không cho chị được ở chung cùng nhà. Tôi còn có nhà chồng, còn có con cái, sao để họ thấy người chị mắc bệnh xã hội nằm lù lù ở đây được. Tôi bắt chị phải xuống dưới nhà ngang làm bếp để ở.
Từ ấy tôi cũng ít về ngoại hơn mà có gì thì bà ngoại lên tận nhà chơi. Chị tôi đã ra đi trong một lần con tôi ốm, mẹ tôi phải lên viên để đỡ tôi chăm cháu.
Mất đi một người thân ruột thịt, cảm giác thật khó tả quá. Thế nhưng tôi vẫn chẳng thể nào xóa hết được sự giận chị. Tôi không muốn mẹ để ảnh của chị lên bàn thờ, điều đó có khác gì bôi tro trát trấu vào tổ tiên đâu. Vậy mà mẹ tôi đã giáng một cú tát thật mạnh lên mặt tôi.
(Ảnh minh họa)
'Đồ không có tình người! Mày có phải là con của mẹ không? Cái Tr. nó ra nông nỗi ngày hôm nay, không phải cũng chỉ vì mày sao?".
Mẹ tôi nói điều gì mà lạ vậy. Chị ta làm thì chị ta chịu chứ sao lại đổ lỗi cho tôi. Tôi định cãi lại thì mẹ đã tiếp lời. Những gì mẹ nói sau đó khiến tôi thật sự đau đớn.
Hóa ra ngày nhỏ tôi có bị tai nạn cần đến tiền. Số tiền đó quá lớn so với khả năng của mẹ tôi. Khi ấy một người đàn ông giàu có đã nhắm tôi và muốn "mua" luôn để sau này làm vợ bé cùng lời hứa sẽ cho hết số tiền chữa trị.
Chị tôi khi đó không cam lòng bán em nên đã đồng ý thế thân làm nhân tình của ông ta. Sau này chị bị vợ của ông ta phát hiện, thuê xã hội đen tới đánh rồi hiếp dâm chị khiến chị mắc bệnh xã hội. Quá đắng cay tủi nhục, chị đi làm đủ thứ việc từ rửa bát thuê, dọn vệ sinh tới bốc vác ở chợ đầu mối để kiếm tiền.
Thế nhưng miệng đời thật quá đắng cay. Chẳng biết có ai ở quê tôi gặp chị trong nhà hàng lại nghĩ rằng chị làm gái, về quê phao tin khiến cả làng nhao nhao lên. Chị biết mọi người hiểu lầm mình nhưng chẳng thể thanh minh.
Đến khi chính tôi cũng hiểu lầm chị, mẹ đã nhiều lần muốn nói với tôi nhưng chị ngăn lại vì không muốn tôi phải suy nghĩ nhiều. Trời ơi! Những điều tai tôi đang nghe là thật sao? Chị khổ đến vậy mà tôi, người em lớn lên bằng từng giọt mồ hôi của chị lại là người làm chị tổn thương nhất.
Theo kenhsao.net
Ly hôn vì chồng đi làm lương tháng 10 triệu, mọi người trách tôi tham tiền nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó Tôi không thể chấp nhận sống với một người chồng luôn thấy hài lòng với mức lương 10 triệu một tháng. Khi tôi quyết định đệ đơn ly hôn chồng, ai cũng cảm thấy bất ngờ, khó hiểu bởi thực sự vợ chồng tôi chưa một lần lớn tiếng cãi vã với nhau. Nói như vậy không có nghĩa là chúng tôi không...