Bị nhà chồng phỉ báng tại vì không đưa tiền trả nợ cờ bạc
Bố chồng em yêu cầu ngay lập tức em phải đi lấy vàng đưa cho chồng đi bán để trả nợ, nếu trả chưa hết thì bán đồ dùng mà vợ chồng em sắm được để trả tiếp. Còn thừa đồ đạc gì thì mang về cho ông ấy dùng.
ảnh minh họa
Em năm nay 26 tuổi đã lập gia đình được 2 năm, nhưng cuộc sống của gia đình luôn có sóng gió trong thời gian 2 năm ấy. Không biết có phải do cuộc sống của vợ chồng trẻ chưa có kinh nghiệm hay không nữa?
Em làm kế toán cho một công ty thương mại, còn chồng em là lao động phổ thông không có công việc ổn định nhưng lại có thú ham mê cờ bạc. Em rất buồn vì sự lựa chọn này của mình nhưng là phụ nữ đã cất bước đi lấy chồng em phải chấp nhận vì đấy là lựa chọn của em.
Vợ chồng em đi làm xa nên chỉ khi Tết nhất hay gia đình có việc thì mới về nhưng cứ mỗi dịp Tết đến là em chỉ biết thui thủi một mình vì chồng em có thể đi thâu đêm suốt sáng. Đã thế bố chồng em cũng là một tay nghiện cờ bạc còn thêm cả chuyện vợ nọ con kia (mẹ đẻ chồng em đã tự vẫn sau khi biết bố chồng em gái gú bên ngoài, ông lấy vợ hai và có một cô con gái). Vì vậy cứ hễ chồng em đi chơi về mà em lên tiếng thì ông ấy chửi bới em và đuổi em ra khỏi nhà.
Gần đây nhất khi chồng em đi chơi thua tha về và đòi em đưa vàng đi bán để trả nợ (số vàng này cũng do anh ấy chơi cờ bạc có được) và vợ chồng em có xảy ra xô xát. Anh ấy đã đánh em, khi về nói chuyện với bố chồng và có cả mặt chị chồng ở đó nhưng họ đều cho rằng em làm như thế là sai. Thấy vậy em không chịu nổi và đã nói với bố chồng: “Con không thể sống được với anh ấy và cho chúng con ly hôn”. Cả bố chồng và chị chồng đều bảo chuyện vợ chồng thì tự 2 đứa suy nghĩ và giải quyết .
Video đang HOT
Còn bây giờ chuyện nợ nần bố chồng em yêu cầu ngay lập tức em phải đi lấy vàng đưa cho anh đi bán để trả nợ nếu trả chưa hết thì bán đồ dùng mà vợ chồng em sắm được để trả tiếp. Còn thừa đồ đạc gì thì mang về cho ông ấy dùng. Em không thể tin nổi vào tai mình khi nghe những câu nói đó từ bố chồng. Em cứ nghĩ rằng là bố mẹ khi thấy con cái sai đường lạc lối thì phải chỉ bảo đường đi nước bước cho con mình, nhưng sao bố chồng em lại thế.
Thực ra em không bao giờ muốn giữ lại số vàng đó để dùng riêng cho mình mặc dù em rất khó khăn chỉ sống bằng những đồng tiền lương ít ỏi. Mỗi tháng ngoài những khoản chi phí hàng tháng em còn phải mua thuốc chữa bệnh (em bị viêm gan B) nhưng là người vợ thấy chồng chơi bời thua tha thì em phải lên tiếng, gia đình nhà chồng cứ nghĩ em giữ số vàng đó để làm của riêng.
Và cho đến bây giờ sau khi vợ chồng em đã làm hòa lại thì bố chồng em vẫn không cho em về nhà. Mỗi lần thấy vợ chồng em đi với nhau là ông ấy gọi điện nhiếc móc và cấm không cho vợ chồng em sống với nhau vì lý do em đã xin ly hôn. Chồng em không có tiếng nói trong gia đình, sống không có lập trường nếu làm trái ý bố chồng thì cũng bị ông ấy đuổi ra khỏi nhà. Em đã được chứng kiến nhiều lần ông ấy cầm dao dượt đuổi chồng em.
Em không biết bây giờ mình nên tiếp tục sống và cư xử như thế nào cho đúng. Em rất mong nhận được góp ý của các anh chị có kinh nghiệm trong cuộc sống gia đình. Em xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Chuyến tàu muộn ngày cuối năm
Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về "người cũ từng yêu" lại ùa về giăng kín tâm hồn anh.
"Đoàn tàu YB 2 đang vào ga ở đường sắt số 2. Quý khách đứng cách xa đường sắt số 2 1m50 để đảm bảo an toàn. Hiện tại, nhà ga đang bán vé tàu QT92 chuyến tàu cuối cùng đi Thái Nguyên...".
Anh giật mình, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả. Vậy là chuyến tàu cuối đi Thái Nguyên rồi ư? Anh đã xa em, xa "thủ đô gió ngàn" lâu đến vậy ư?.... Đang miên man trong những dòng cảm xúc, một tiếng kít nghe đến chói tai, mọi người hối hả lên chuyến tàu muộn cuối năm. Anh chầm chậm bước lên tàu, sân ga như níu chân anh, kỷ niệm về sân ga này lại ùa về bủa vây trái tim anh. Chị nhân viên giục anh: "Em ơi, lên tàu đi, tàu sắp chạy rồi đấy. Muốn ăn Tết ở ga à em?".
Anh bước lên tàu, chẳng bao lâu anh cũng tìm được một chỗ ngồi rất ưng ý: gần khung cửa sổ, cùng hướng với đoàn tàu chạy và chỗ này rất yên tĩnh. Một tràng còi hú dài, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, đưa anh về với gia đình, đưa anh qua những khung cảnh đầy kỉ niệm đang chầm chậm trôi phía bên ngoài khung cửa sổ...
Có một cái thú mà không nhiều người đi tàu biết được, đó là "thú thưởng ngoạn". Khung cửa sổ là một bức tranh tuyệt vời về thiên nhiên, con người. Bức tranh đó thật đẹp với muôn màu sắc, nhưng tiếc thay bức tranh đó chỉ xuất hiện một vài giây và càng ngày nó càng xa tầm mắt của lữ khách. Anh hướng đôi mắt ra ngoài khung cửa sổ, tìm kiếm hình ảnh thân quen, mà đôi mắt cứ nhòa lệ. Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về em - "người cũ từng yêu", lại ùa về giăng kín tâm hồn anh.
Em còn nhớ không? Nơi sân ga, vào một ngày tháng 3, trời đẫm mưa xuân, em đã tiễn anh một đoạn đường dài từ nhà trọ đến sân ga, dẫu biết rằng tiết một em có giờ. Nhưng em bảo "Không sao anh à, em chỉ muốn được bên anh, chẳng muốn rời xa anh đâu, em tiễn anh rồi em vào lớp luôn. Anh yên tâm".
Nơi sân ga đấy, trước giờ chia tay nhau, lần đầu tiên anh ôm em thật chặt trong vòng tay anh, anh hôn em, một nụ hôn vội vàng nhưng không kém phần ngọt ngào. Kỷ niệm đầu tiên của chúng mình. Anh lên tàu, chạy vội ra khung cửa sổ, dõi theo em, hình ảnh của em, hình ảnh Thái Nguyên dần dần lùi về phía xa.
Có một thi sỹ đã từng viết: "Càng trông lại mà càng chẳng thấy"... Anh gọi cho em, hình như đầu dây bên kia, có bé đang khóc nhè kìa. Anh ân cần bảo em: "Em lên lớp đi, mau nào, anh lên tầu rồi. Em yên tâm nhé...". Tiếng nấc nghẹn ngào của em vẫn đọng lại trong anh đến giờ này.
Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về em - "người cũ từng yêu", lại ùa về giăng kín tâm hồn anh (Ảnh minh họa)
Cuộc đời vốn không bình yên, nó không được trải màu hồng. Và chuyến tầu này cũng có một sự cố. 8h10', một tiếng rầm, xé nát không gian yên tĩnh. Mọi người hoảng loạn, hình như xảy ra tai nạn. Ừ! Tai nạn rồi... Đoàn tàu đã đâm phải một chiếc ô tô, rất may không có ai bị sao. Tàu chậm 3h. Trong lúc ngồi đợi khắc phục sự cố, có bác ở tổ công tác trên tàu đã trêu anh: "Tại hai đứa hôn nhau ở sân ga, làm tàu hôn ô tô. Tội hai đứa là to lắm đấy nhé." Ngượng quá, chẳng biết nói gì, anh chỉ biết cười. Tại em đấy nhé. Tất cả mọi người không sao là may mắn rồi.
Mắt nhắm nghiền và anh đang mơ giấc mơ về em, bất chợt có tiếng chuông điện thoại. "Mẹ gọi hỏi anh về à. Chiều tối mẹ đi làm rồi mẹ đón". Lời của mẹ, khiến anh lại nhớ về em - người từng bao lần đón anh. Khi tàu chầm chậm vào ga, trên tàu anh đã nhìn thấy em, đứng ở đó, chờ anh tự lúc nào. Sau bao ngày xa cách, anh chạy đến bên em, ôm em vào lòng cho thỏa lòng mong nhớ. Trên con đường rợp bóng cây xanh, anh đã từng bao lần được cõng em. Nhớ lắm người ơi....
Mùa xuân mùa đẹp nhất của đời người, cũng là mùa đẹp nhất của tình yêu. Hạt giống tình yêu của chúng mình cũng được gieo vào mùa xuân năm ấy. Hai đứa đã nâng niu chăm sóc, vun vén cho cây tình yêu phát triển. Nhưng trời đâu chiều lòng người, năm ấy "mùa bão" thật khắc nghiệt. Nó đã quật đổ niềm tin giữa hai ta, khi mà tình yêu mất đi niềm tin thì tình yêu đó đâu còn bền vững được. Và điều tồi tệ nhất đã đến, "ngày thứ bảy đen tối", em đã bảo "Tất cả mọi thứ của anh đều là giả dối. Chia tay nhau đi anh...". Anh nghẹn đắng lòng, anh không đủ can đảm để trả lời em. Anh vội vã ra bến xe, cũng đã lâu anh mới đi ô tô, anh không muốn ra sân ga chời đợi nữa. Vì anh đâu còn em, đâu còn cô bé tiễn anh nữa.
Hôm nay khi được nghe thông báo đoàn tàu Long Biên - Thái Nguyên dừng hoạt động, lòng anh chợt bồi hồi nhớ về em, nhớ về những kỷ niệm thật ngọt ngào, lãng mạn nhưng cũng đầy cay đắng. Vậy là đã xa em, xa mảnh đất Thái Nguyên một thời gian. Nhớ lắm, nhưng khi tình yêu không còn thì khoảng cách đấy là muôn trùng phải không em?. Giá như hôm nay không có lời hứa về quê với mẹ, thì anh cũng sẽ mua tấm vé của chuyến tàu cuối. Để lên bên em, nhưng không gặp em, mà chỉ dõi theo em thôi. Hoặn đơn giản là chỉ để làm kỷ niệm.
Ngày cuối năm, cũng khiến lòng anh xao xuyến, nhớ tới lời hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho em. Mai là sinh nhật em rồi đấy. Giờ này đoàn tàu đang đưa anh về với gia đình, còn em cũng đang ấm áp bên vòng tay của bạn bè và của một người anh gọi là "người thứ ba". Gió ngoài kia vẫn thổi, cơn gió mùa đông lạnh buốt làm xơ xác cõi lòng, làm trái tim người hóa băng giá.
Anh thiếp đi lúc nào không biết, mở mắt ra vẫn là khung cửa sổ ấy, nhìn ra ngoài chỉ thấy một màu đen huyền bí của màn đêm. Anh giật mình khi chị nhân viên vỗ vào vai anh, và khẽ bảo: "Đến ga AT rồi đấy, em xuống tàu đi kẻo muộn. Chúc mừng năm mới nhé em". Anh bước xuống tàu, trong màn đêm quyện với hơi sương. Đoàn tàu Yên Bái vẫn chạy để hoàn thành hành trình, còn giờ này đoàn tàu Thái Nguyên chắc cũng đã đến ga an toàn. Từ bây giờ, nó sẽ được nghỉ hưu. Thế là hết một năm rồi đấy. Tạm biệt em - "người cũ từng yêu", tạm biệt nhé những kỷ niệm và tình cảm đẹp đẽ của một chàng trai tuổi 23, quá khứ ơi xin hãy ngủ yên.
Theo VNE
Tôi đi đám cưới người cũ Đi ăn cưới bạn trai cũ cần rất nhiều sự dũng cảm, tôi đã hoài nghi về quyết định của mình. Mới ba mươi phút trước đây, tôi còn hoài nghi về quyết định của chính mình. Đi ăn cưới bạn trai cũ cần rất nhiều sự dũng cảm, nhất là khi chỉ mấy năm qua tôi đã béo lên hơn mười lăm...