Bị nhà chồng nói xấu
Má và các anh chị em bên nhà chồng thường hay điện thoại cho nhau. Mấy lần em nghe, toàn nói xấu em. Em cố lơ đi mà sống.
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Em 28 tuổi, làm dâu được sáu năm, có một con trai và một con gái nhỏ. Em lấy chồng xong về nhà chồng làm nội trợ, đầu tắt mặt tối, không được bay nhảy như bạn bè. Nói thật, nhiều khi em cũng tủi thân, vì ba mẹ và các anh chị bên chồng coi như em không có nghề nghiệp, ở nhà ăn bám, chẳng có tiếng nói gì trong gia đình. Em nghĩ, đợi con lớn, em sẽ tìm việc làm, ra ngoài cho tinh thần thoải mái. Còn lúc này, khi đang phải phụ thuộc, em phải ráng nín nhịn.
Ảnh minh họa
Má và các anh chị em bên nhà chồng thường hay điện thoại cho nhau. Mấy lần em nghe, toàn nói xấu em. Em cố lơ đi mà sống. Nhưng mới rồi, em ra tiệm gội đầu gần nhà, có chị thợ quen, cũng là chỗ em tính mai mốt con em lớn em xin vô làm, nghe chị đó kể lại những điều nhà chồng đơm đặt về em, em thấy choáng váng, tức giận. Em phải nói lại, giải thích với người ta. Mấy bữa sau, chị chồng em qua nhà chơi, nói bóng gió nhà này có người ưa “đưa chuyện”. Em mới nói sơ sơ vài câu, bà chị chồng đã nhảy lên: rảnh rỗi đi gội đầu làm móng, kiếm chuyện nói xấu người khác. Em nghẹn luôn chị, không biết nói sao cho lại…
Thanh Tần (TP.HCM)
Video đang HOT
Em Thanh Tần thân mến,
Nói xấu người khác trước sau gì người ta cũng biết. Lời mình nói, trước sau gì cũng quay lại chỗ mình thôi. Đây là thói quen rất xấu, mà đáng buồn là đa phần phụ nữ đều mắc phải. Ai cũng ít nhất một vài lần nói chuyện sau lưng người khác, không thiện ý. Tất nhiên, “buôn dưa lê” cũng có sức hấp dẫn ghê gớm lắm. Nó cho người ta cái quyền được mô tả sự việc theo ý mình, quyền được phân tích, bình luận, phán xét mà không bị phản kháng… Những người trong cuộc “buôn dưa” thực ra cũng biết thông tin đó chưa chắc đã đúng, không đáng tin cậy, nên họ… đi kể lại cho khổ chủ, để kiểm tra. Chuyện cứ thế lan đi, người lời thì ít, người lỗ thì nhiều.
Em không cần phải “nói cho lại” bà chị chồng đâu. Em cứ thực hiện đúng như em nói – “coi như bị điếc, không nghe không biết, làm lơ đi để sống cho nhẹ lòng” là được rồi. Mình sống thế nào, là người thế nào, chắc xung quanh người ta đều có óc nhận xét, không ai chỉ đi tin vào lời thêu dệt đâu. Người ta có nói gì sai quá thì em nhẹ nhàng chỉnh lại thông tin cho chính xác là được. Mình có hùng hổ lớn tiếng cũng không làm cho chuyện trở nên đúng hơn hay ngăn chặn người ta không nói tiếp, bởi bản chất những chuyện ngồi lê đôi mách là vậy.
Tốt nhất, mình biết loại chuyện này là xấu, làm tổn thương người khác thì mình nên tránh. Hãy tập trung vào mục tiêu đúng đắn của em: nuôi con, tìm kiếm cơ hội học nghề, làm việc, tự lập, tự chủ cuộc sống của mình. Chuyện của mình mới quan trọng. Những chuyện ở tiệm gội đầu, em hãy để yên chúng ngoài đó, đừng mang theo chi cho nặng đầu, em nhé.
Theo phunuonline.com.vn
Tôi vẫn thường gọi em là Gió
Em là cô gái đặc biệt hơn tất thảy những cô bé tôi từng gặp, em có đôi mắt tròn, sáng, nhưng lại man mác một nỗi buồn.
Tôi vẫn thường gọi em là Gió, hình như em rất thích cái biệt danh ấy, em nói nó đặc biệt lắm. Có lẽ cũng bởi vì em là cô gái nhẹ nhàng như làn gió ban mai, em ngây thơ như gió mát chiều Thu và cũng mạnh mẽ như những cơn gió dữ dội trong bão. Em là cô gái đặc biệt hơn tất thảy những cô bé tôi từng gặp, em có đôi mắt tròn, sáng, nhưng lại man mác một nỗi buồn.
Ảnh minh họa: phim Cô Thắm về làng.
Tôi gặp em vào những ngày giáp Tết. Những ngày mà ở miền sông nước chúng tôi, mọi người đều bận bịu với việc dọn nhà, với nồi bánh tét nghi ngút khói, với nồi thịt kho tàu ngon lành thì em, vẫn ngồi im lặng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cuối trời. Trong cái không khí rộn ràng nhộn nhịp ấy, tôi lặng lẽ ngồi xuống bên em. Tôi nói chuyện với em và vô tình tôi nhận ra rằng trong cái ấm no sung túc của biết bao nhiêu gia đình quê tôi thì vẫn còn một cô bé đang cô đơn lạc lõng với những câu hỏi vì sao.
Em nói với tôi từ nhỏ tới giờ, em thèm lắm cái Tết có ba, có mẹ. Vậy đó, mà đã mười mấy cái Tết rồi, em chỉ ở với ngoại thôi, chỉ có điều năm nay hiu quạnh hơn vì ngoại đã mất từ nhiều tháng trước. Em mang trong cái tình mộc mạc của người con miền đất mặn và niềm say mê được viết nên những tác phẩm văn học của mình. Em nói với tôi bằng cái giọng đầy hào hứng và nó lắng xuống ngay khi em nhận ra.
Ảnh minh họa: phim Cô Thắm về làng.
Tôi vừa được ba mua cho cái máy tính mới, vì máy tính cũ của tôi vẫn còn dùng được nên tôi tặng nó cho em. Còn nhớ lúc ấy đôi mắt em sáng rỡ, ở nơi quê tôi mà có được cái máy tính thì không còn gì bằng. Em cảm ơn tôi rối rít và trong cái cảm ơn đó, tôi nhận ra niềm tin vào một tương lai tươi sáng của em, một trang sách mới trong cuộc đời em được vẽ nên bằng những màu sắc tươi sáng nhất. Tôi dạy em cách sử dụng, chỉ em cách tìm các bài văn hay và cả cách tham gia vào các trang mạng xã hội để giao lưu và học hỏi. Em kể với tôi em học nhiều điều hay về cuộc sống, em hứa sẽ sống hết mình và hy vọng đến một ngày sẽ biến ước mơ thành sự thật.
Ảnh minh họa: phim Cô Thắm về làng.
Tôi nhận cuộc gọi của em vào một buổi chiều mùa Thu, một buổi chiều với những cơn gió nhẹ lướt qua da tạo cho con người ta cảm giác mát mẻ và bình yên đến lạ. Em nói là em có gửi bài đến tòa soạn của tỉnh và được nhuận bút. Qua điện thoại, tôi nghe được giọng nói đầy hứng khởi và vui mừng của em cùng những tiếng cười đùa hình như của những người hàng xóm, có cả tiếng cười "huyền thoại" của ba tôi. Thì ra cái tin em được nhuận bút đã tràn khắp xóm rồi, mọi người đến chúc mừng và mở tiệc luôn ở ngôi nhà lợp lá đơn sơ nhưng đầy ắp những kỷ niệm của hai bà cháu em.
Ảnh minh họa: phim Cô Thắm về làng.
Ở cái nơi quê nghèo chúng tôi, em là ngọn đèn hy vọng rực rỡ về tương lai tươi sáng hơn trong cái mù mịt tối tăm của nơi thôn xóm dân dã nhưng giàu tình người trên mảnh đất cuối cùng của tổ quốc. Em vẫn mãi là gió, những cơn gió không bao giờ ngừng thổi trên mảnh đất đầy đước và tràm, đem về nơi ấy những khát khao vươn lên và niềm tin cho những người dân chân lấm tay bùn.
Dù em đã từng bất hạnh ra sao, dù em đã thiệt thòi như thế nào thì em hãy vẫn mãi giữ sự tinh khôi, nghịch ngợm vốn có ấy, hãy vẫn mãi lạc quan vì cuộc sống sẽ cho em những điều em xứng đáng có được!
Theo hoahoctro.vn
Chấp nhận sinh con một mình nơi xa xôi, tôi vẫn không thể tránh khỏi sự tấn công của người đàn ông đó (P5) Cô ta vứt vào người tôi mấy tấm ảnh rồi chỉ tay mắng chửi tôi không tiếc lời. Hôm đó, vợ chồng tôi đi làm về đã thấy Chi cùng vài người đứng đợi sẵn. Vừa nhìn thấy cô ta, tim tôi như nhảy dựng lên khỏi lồng ngực. Cô ta tìm đến tận nhà tôi, chứng tỏ mọi chuyện đã đi quá...