Bị người yêu bỏ sau nhiều lần “quan hệ”
Tôi biết mình không đáng được tha thứ nhưng cuộc tình với anh hiện tại giống như mạng sống của tôi. Xa anh, tôi mất hết nghị lực sống và chẳng còn có niềm vui.
ảnh minh họa
Gia đình tôi ở tỉnh lẻ, bố tôi là con cả nhưng là một người đàn ông nhu nhược. Ông là thương binh hạng 4/4 và luôn ỷ vào cánh tay có một viên đạn, ỷ vào tiền trợ cấp chỉ 700.000 đồng/tháng và ỷ cả vào vợ của mình. Mọi việc trong nhà mẹ tôi đều phải lo liệu và làm hết. Mẹ cực khổ, hàng ngày dậy từ 3 rưỡi đến 4 giờ sáng để dọn dẹp, đi chợ rồi đi làm. Mọi việc đều không được chồng phụ giúp.
Nhiều hôm 12 giờ, 1 giờ chiều, mẹ mới được ăn trưa. Cả thời gian ăn uống, nghỉ ngơi ở nhà chưa được 10 phút đồng hồ. Thế nhưng, mẹ tôi được mọi người gọi là trâu đất của làng, làm việc quần quật hơn cả đàn ông. Bất kể mùa đông giá lạnh hay mùa hè nắng nóng oi bức, mẹ tôi vẫn tối mắt tối mũi với đủ thứ công to việc lớn, làm việc không ngừng nghỉ. Mẹ tôi vất vả như vậy, nhưng lại chấp nhận cuộc sống ấy, chiều chồng, chiều con hết mực. Mẹ tôi không hiểu biết nhiều lắm nên mọi việc học hành đều do tự tôi lo liệu. Cuối cùng, tôi cũng đỗ đại học và đi học xa nhà.
Thời gian đầu, tôi gặp rất nhiều bỡ ngỡ. Ngay từ năm thứ nhất, tôi đã yêu một người hơn tôi 1 tuổi. Anh đã từng yêu một cô gái rất sâu đậm nhưng bị phản bội. Ban đầu tôi không biết điều đó. Do tin tưởng vào tình yêu nên tôi đã dành cho anh cái ngàn vàng. Tôi không hề có cảm giác thích thú hay ham muốn về sinh lý, chẳng qua chỉ là vì chiều người yêu thôi. Sau vài lần quan hệ, tôi bắt đầu thấy mặc cảm, nhưng người yêu tôi không quan tâm tới điều đó. Càng ngày anh càng đòi hỏi tôi nhiều hơn, có ngày lên đến 2-3 lần. Tôi không muốn tiếp tục chuyện đó nữa, nhưng cảm giác mặc cảm và suy nghĩ rằng mình chẳng còn gì để mất khiến tôi không quyết tâm chấm dứt mối quan hệ với anh.
Một thời gian sau, anh ra trường và muốn tôi lấy trộm hộ khẩu của bố mẹ để đi đăng ký kết hôn. Nhưng nghĩ tới gia đình và sợ hãi đủ đường, tôi không làm được điều đó. Sau đó, anh đi Hải Phòng ở nên chúng tôi không liên hệ với nhau. Chẳng hiểu sao tôi không thấy buồn và cũng chẳng nhớ nhung.
Ít lâu sau, tôi quan hệ với 2 người con trai khác. Cả 2 người đó đều có tình cảm dành cho tôi. Nhưng đối với tôi, 2 mối quan hệ đó chỉ là vui chơi qua đường mà thôi. Rồi tôi gặp một người tên N qua mạng Facebook, người đó bằng tuổi tôi. Từ khi quen N, tôi hoàn toàn dứt mối quan hệ với 2 người kia và chỉ quan tâm tới N.
Lần đầu tiên gặp mặt, N vào phòng tôi ăn trưa rồi nghỉ. Khi đó hết mùa đông nên vẫn còn hơi lạnh. Chúng tôi nằm với cái chăn ấm và to. Mỗi người một phía, không ai động chạm tới ai. Rồi N hỏi tôi có thể nằm gần cho ấm không, tôi đồng ý. Sau khi nằm gần, N lại hỏi ôm qua hông tôi được không, tôi đồng ý. Tôi biết lúc đó N trong sáng, không có ý nghĩ xấu kia. Nhưng sau đó, không hiểu sao tôi lại chủ động làm chuyện đó. Theo lời N sau này, tôi là mối tình đầu của anh và N rất buồn khi biết sự thật là tôi đã làm chuyện đó với những người khác. Và tôi cũng không giấu anh.
Video đang HOT
N luôn hỏi tôi về chuyện cũ, nào là đã quan hệ bao nhiêu lần, thường xuyên hay không, yêu trong bao lâu, bao ngày một lần. Nhiều khi tôi cũng cảm thấy đau lòng nhưng vẫn trả lời anh vì không muốn người yêu nghĩ mình không trung thực. N học trường có tiếng hơn tôi rất nhiều, lại còn có ý định đi Mỹ du học từ đầu. Anh là con trai duy nhất, chị gái N đã lấy chồng. Sau này, N phải lo cho bố mẹ, N không dám nói với bố mẹ là có người yêu và chỉ dám gặp tôi lúc rỗi. Có khi một tháng chúng tôi mới chỉ gặp nhau 2 lần là nhiều, mỗi khi gặp chưa được 2 tiếng. Nhiều lần cãi nhau, đến 3-4 tháng không gặp. Những lần gặp nhau, chủ yếu chúng tôi vào nhà nghỉ. Tôi cảm thấy chán khi yêu đương mà cứ như không, chẳng mấy khi được gặp nhau.
Trong gần 3 năm, chúng tôi không có thay đổi nhiều về thời giờ gặp nhau. Chỉ là tình cảm của tôi ngày một lớn dần lên. Những chuyện xung quanh thời gian đó tôi không biết gì hết. Bạn bè N tôi chưa bao giờ gặp, bạn bè tôi N cũng chưa bao giờ gặp. Cũng không đứa nào kể chuyện gia đình, bạn bè, học tập hay sinh hoạt của mỗi người, chỉ có thể biết là cả hai vẫn khỏe, thế thôi. Tôi thực sự chán nản về kiểu yêu đương như thế. Trong thời gian không gặp N, cũng có nhiều chàng trai đến với tôi.
Vì uất chuyện trước đây, có ác cảm về tình dục và chán nản về chuyện yêu đương hiện tại nên tôi chấp nhận quan hệ với tất cả những người đến với mình, để xem đàn ông thế nào, xong việc có biến không. Nhưng không ai làm tôi thất vọng cả. Chỉ có tôi cảm thấy tội lỗi mà chia tay với họ thôi. Tới lúc gặp lại N, tôi cũng chẳng giấu N điều này. Tới tháng 4 vừa qua, N bắt đầu đi du học. Nhưng mới được 4 tháng thì lại về 2 tháng. Chúng tôi chia tay lên chia tay xuống. N nghĩ tôi không thể chờ được N, mà hoàn cảnh nhà N thì như thế, chắc chắn N không tin tưởng tôi.
Mới cách đây vài ngày, N cương quyết chia tay và thái độ của N bắt đầu không như trước. N như một kẻ không ra gì, rũ bỏ người yêu của mình không thương xót. Tôi biết là mình không có tư cách nói như vậy nhưng N chưa bao giờ là con người như thế. Tôi đã chủ động chấm dứt nhiều cuộc tình, dù là chóng vánh hay lâu dài. Tuy vậy, chưa bao giờ tôi có cảm giác buồn chán và lo sợ mất anh như lần này. Tôi đã khóc rất nhiều, xin anh hãy nghĩ lại nhưng anh vẫn cương quyết chia tay.
Tôi biết mình không đáng được tha thứ, nhưng đối với tôi, cuộc tình với N hiện tại giống như mạng sống của mình vậy. Xa N, tôi mất hết nghị lực sống và chẳng còn có niềm vui. Tôi chẳng biết sẽ phải tiếp tục cuộc sống của mình như thế nào nữa.
Theo VNE
Phụ nữ có tiền sẽ thành nữ hoàng
Bằng cách này hay cách khác, người phụ nữ cũng phải kiếm ra tiền, được nhiều hơn chồng thì càng tốt. Có tiền, phụ nữ sẽ thành nữ hoàng trong vương quốc hạnh phúc của mình.
Ngân Lê ơi, xin lỗi tôi phải nhẫn tâm nói rằng: Em ngu quá, chứ không phải là gã chồng đã rống lên "Tao ngu quá nên mới lấy mày" của em đâu.
Đọc những lời ai oán của em mà tôi tức lộn ruột. Em tự cúi đầu mình để chồng giẫm lên rồi. Để đàn áp một người phụ nữ không phải là đơn giản. Bởi hậu thuẫn đằng sau phụ nữ là biết bao người nhân ái và các đoàn thể nhiệt tình nữa.
Sao em không lên tiếng với những người có thể giải thoát cho mình khỏi cảnh bị bạo hành? Lẽ nào em chỉ nghĩ được cách tiêu cực là mượn tay đầu gấu để xử lão chồng. Em có biết rằng ném một nắm đấm sẽ phải nhận nắm đấm khác đau tàn nhẫn hơn không?
Thôi, tôi chẳng làm em đau thêm nữa. Tôi sẽ kể cho em nghe cuộc lộn ngược dòng ngoạn mục để dành thế làm chủ trong gia đình mình. Coi như em lấy đó làm động lực để mở cánh cửa hạnh phúc mới cho em nhé.
Chồng "Chí Phèo", tôi chỉ tội nhất cho hai đứa nhỏ. Chúng còn quá bé để chịu cảnh bị đọa đầy về tinh thần thế này (Ảnh minh họa)
20 tuổi, bạn bè đồng trang lứa đang tung tẩy đi học thì tôi đã lên xe hoa. Đó là kết cục của cô gái thi đại học 3 lần đều "trượt vỏ chuối". Thôi thì không được công danh cũng được tốt duyên. Tôi chậc lưỡi cho bước ngoặt hạnh phúc của đời mình.
Chồng tôi mới là nhân viên hợp đồng của ngành bảo hiểm xã hội. Lương của lính mới, lại chưa biên chế nên chỉ đủ nuôi thân. Tôi mở quán photocopy ở nhà để kiếm nguồn mưu sinh. Được cái các giấy tờ bên chỗ cơ quan chồng thường chuyển sang chỗ tôi in ấn nên thu nhập của nhà tôi cũng đủ ăn.
Rồi 2 nhóc lần lượt ra đời. Lương của chồng tôi vẫn tăng chậm như rùa. Tính ra anh chẳng đủ tiền để nuôi nổi 1 con nữa. Túng bấn khiến chồng tôi sinh ra trái tính trở nết. Lâu dần, anh đã mang khuôn miệng của Chí Phèo. Có khác là không cần mượn rượu vẫn có thể chửi vợ được.
Tuy tôi chưa từng bị cú đánh nào từ chồng, nhưng những lời đay nghiến của anh cứ khía vào tim tôi. Anh gắn cho vợ với vô số thứ đồ tàn tạ: "Đồ ăn hại, đồ vô tích sự, đồ vô công rồi nghề, đồ ăn bám, đồ mạt hạng...". Có lúc anh dọa dẫm: "Cô chết chỉ có tấm chiếu quấn thân để vứt trôi sông thôi. Chết vô địa táng".
Lúc nào chồng tôi cũng có thể chửi vợ được. Sáng đi làm, anh chửi, lúc về nhà, cũng chửi, đến đêm ngủ cũng oang oang làm nhức tai hàng xóm. Nhục nhất là lúc quán photo của tôi đang có khách mà chồng tôi xông ra chửi vợ: "In được có mấy tờ thế này thì lấy ấy mà đút vào mồm à?". Mặt tôi tím tái xấu hổ với khách hàng. Cũng vì thế mà nhiều bữa quán tôi chẳng có mống nào đến làm vì muốn tránh lời "anh Chí" ném vào tai.
Tôi chỉ tội nhất cho hai đứa nhỏ. Chúng còn quá bé để chịu cảnh bị đọa đầy về tinh thần thế này. Con trai cả của tôi có dấu hiệu của bệnh tự kỷ. Tôi đã rất cố gắng để giao tiếp với cháu. Song cứ mỗi lần nghe bố chửi mẹ là cháu lại im bặt không muốn nói.
Con gái tôi bị bạn bè trêu vì có ông bố "Chí Phèo", bà mẹ thấp hèn mà sinh tủi phận. Có lần cháu nhất quyết đòi nghỉ học. Cũng may, cô giáo chủ nhiệm của cháu tốt bụng đã cùng đến nhà động viên rất lâu cháu mới đến trường trở lại.
Tôi lờ mờ hiểu ta căn nguyên của vấn đề chồng "chém miệng" chỉ do thiếu tiền mới sinh nông nổi. Gia cảnh hai bên bố mẹ già yếu không đỡ đần được gì. Những người quen thân chẳng đời nào cho vợ chồng tôi vay cả. Bởi họ sợ tới lúc đòi nợ sẽ phải nghe tiếng chửi của anh Chí. Thế nên có muốn mở rộng kinh doanh thêm, vợ chồng tôi cũng không thể xoay nổi vốn.
Rất may thời điểm đó ở chỗ tôi có đợt tuyển người đi lao động nước ngoài. Tôi tức tốc về nhà ngoại mượn sổ đỏ để thế chấp ngân hàng lấy tiền xuất ngoại. Anh trai tôi sợ mất nhà nên cản ra mặt. Bố mẹ tôi đành về quê mượn họ hàng mỗi nhà một chỉ vàng cho con gái.
Chồng tôi vui ra mặt vì có vợ làm chủ khiến cuộc sống gia đình no ấm. Bệnh "Chí Phèo" của chồng tôi cũng bị triệt tiêu (Ảnh minh họa)
Suốt 3 năm chăm chỉ làm trong một nhà máy nhuộm ở Hàn Quốc đã giúp tôi gửi đủ tiền cho bố mẹ đẻ trả nợ và còn dư khoản tiền dắt thân. Tôi trở về nhà trong sự chào đón của chồng và các con.
Có tiền, tôi xin cho chồng vào công ty đô thị. Công việc nhàn nhã mà mức lương khá ổn. Chồng tôi vui ra mặt vì có vợ làm chủ khiến cuộc sống gia đình no ấm. Bệnh "Chí Phèo" của chồng tôi cũng bị triệt tiêu. Tuy không thổ lộ được lời nào có cánh với vợ song cũng không còn những lời xem thường ném vào mặt vợ nữa. Cuộc sống của tôi đã đi vào quỹ đạo bình yên.
Cuộc sống là thế. Kẻ mạnh là kẻ có tiền. Gia đình phải có nền tảng kinh tế mới hạnh phúc được. Còn chỉ với cái lều tranh thì hai trái tim vàng cũng phải đem bán đi mà ăn thôi.
Bằng cách này hay cách khác, người phụ nữ cũng phải kiếm ra tiền, được nhiều hơn chồng thì càng tốt. Có tiền, phụ nữ sẽ thành nữ hoàng trong vương quốc hạnh phúc của mình. Quan điểm của tôi cũng giống các bạn chứ?
Theo VNE
Cưới vợ rồi bỏ để "cuỗm" tiền Gạ bạn gái chờ đợi, cưới cô khác để cuỗm tiền rồi ly hôn, quay về bên tình cũ. Xã hội hiện đại khiến cho con người mỗi lúc một trở nên thực dụng hơn. Bởi thế mà có không ít những chàng trai sẵn sàng phụ lại người mình yêu, "dám" lấy một cô nàng hơn tuổi không phải vì yêu mà...