Bị người tình lợi dụng và phản bội
Vốn là một cô gái xinh xắn nhưng sau khi bị người tình lợi dụng và phản bội, N. trở nên điên loạn. Mỗi khi màn đêm buông xuống, N lại rên rỉ khóc và ca hát.
Chuyện tình với sếp
Sinh ra và lớn lên ở Hưng Nguyên, Nghệ An, Nguyễn Thị N ra Quảng Ninh làm công nhân phụ trách hậu cần cho một công ty khai thác khoáng sản. Dáng người cao ráo, nước da trắng, gương mặt trái xoan, cô lọt vào mắt xanh của nhiều chàng trai làm cùng đội. Biết bao nhiêu thanh niên đã mòn gót mong N để mắt tới nhưng cô không thích ai. Cô gái trẻ đem lòng yêu Minh, quản đốc của phân xưởng. Mặc dù biết anh ta đã có gia đình nhưng N vẫn yêu và chấp nhận cảnh chung chăn, chung gối. Nhìn cảnh cô gái trẻ tương lai phơi phới suốt ngày theo chân người quản đốc đã nhiều tuổ.i và có gia đình, ai cũng bảo N tham của cải đán.h đổi tình cảm. Nhưng ít ai biết, trái tim cô gái trẻ từ ngưỡng mộ người đàn ông chín chắn đã nảy nở lòng yêu.
Sau 2 năm yêu nhau, N mang thai. Minh phủi trách nhiệm và cho rằng N giả mang thai để ép Minh nuôi cô. Quá uất ức, N bỏ khỏi căn nhà Minh thuê cho cô. Vào những năm 2000, việc khai thác mỏ siết chặt hơn, Minh thất thế. Minh đã tìm cách dụ N để cô chấp nhận làm món quà cho anh ta dâng lên các sếp trên của anh ta.
Hận Minh nhưng vì tình cảm còn sâu nặng nên N nghe lời chồng hờ. N trở thành món quà Minh tặng dâng cho những người đàn ông khác. Hàng ngày, Minh đưa cô đi ăn uống, nghỉ ngơi cùng với nhiều sếp và nhiều lần cô phải tiếp sếp thay người tình.
Video đang HOT
Mang thai đến tháng thứ 5 nhưng Minh cũng chẳng tha cho cô, anh ta vẫn ép N phải chiều nhiều đối tác của mình. Một số người dị hợm lại thích bà bầu nên càng khiến Minh thích thú dâng N cho người khác. Khi nhận ra mình bị lợi dụng, N từ chối tiếp khách, Minh dọa sẽ không b.ỏ v.ợ lấy cô, không làm giấy khai sinh cho đứ.a tr.ẻ. Sợ con sinh ra không có cha nên N âm thầm chiều Minh.
Tiếc thay cho một đời hoa, chỉ vì trót chọn nhầm hướng đi mà trở nên phí hoài và bất hạnh (Ảnh minh họa)
Hóa điên vì bị phụ tình
Sau nhiều năm mong chờ giấy khai sinh cho con có tên của cha, Minh từ chối trách nhiệm khi anh ta đã ngoi lên được chức mới. Bị phụ tình, N trở nên lầm lũi, cô không dám về quê đón con. Sau nhiều năm tích cóp, N cũng có một khoản tiề.n mua 30 m2 đất ở Cẩm Phả dựng nhà cấp 4 ở tạm. Hàng ngày, cô chỉ ngồi khóc vì trót tin Minh và quá yêu anh ta. Không những thế, N còn bị vợ Minh thuê người đán.h đến sứt đầu mẻ trán. Sau đòn đán.h ghe.n của vợ Minh và bị phụ bạc, N trở nên điên dại.
Ở Quảng Ninh, cô không có người thân thích nên không ai biết cô bị bệnh để đưa cô đi bệnh viện từ sớm. Chỉ đến khi, hàng xóm thấy N hay chử.i bậy và nguyền rủa đời, người ta mới thông báo cho gia đình N. Thấy con gái hồng nhan bạc phận, mẹ N đưa con trai về chỗ N ở để chăm cô và hi vọng có tiếng trẻ thơ, bệnh của N sẽ thuyên giảm phần nào. Nhưng từ ngày có con ở cùng, N càng điên loạn hơn. Cứ nhìn thấy đứa con là N vừa khóc, vừa chử.i. Người ta thấy thương cho cô gái xinh đẹp ngày nào, ban ngày cười nói bình thường nhưng cứ màn đêm buông xuống là lại khóc, chử.i đàn ông, chử.i cả đứa con trai của cô. Đàn ông xung quanh xóm gặp cô ban ngày là đêm về bị nghe cô chử.i. Ban đầu người ta còn để ý đến lời cô chử.i nhưng về sau ai cũng hiểu N điên tình nên họ không chấp với cô. Những lúc tỉnh táo, N đi chơi khắp nơi và nói chuyện bình thường. Ban ngày, cô con đưa con đến trường và đi chợ mua gạo, rau về nấu nhưng cứ đến đêm, cô lại hò reo, chử.i bới, múa hát, gõ nồi niêu, xoong, ấm.
Ngồi nói chuyện, N không ngần ngại kể về bệnh của mình. Có những đêm cô hát hò, reo múa đến khản cả tiếng. N kể: “ Em biết mình chử.i bậy nhưng em không biết lời từ đâu đưa ra. Cứ về đêm là em thấy khó chịu“. Mẹ N đã đưa cô đến bệnh viện nhiều lần nhưng không ăn thua. “ Lên đến bệnh viện, chẳng ai bảo nó tâm thần cả. Nó nói chuyện như người bình thường, không chử.i, không khóc nhưng cứ về nhà là đâu lại vào đấy”.
Tiếc thay cho một đời hoa, chỉ vì trót chọn nhầm hướng đi mà trở nên phí hoài và bất hạnh.
Theo 24h
Để em tồn tại trong trái tim anh
Hình như sự ích kỷ của con người đang len lỏi vào mọi ý nghĩ của em. Tại sao khi màn đêm buông xuống em lại đa.u đớ.n đến vậy, sao em cứ phải diễn khi cuộc đời nào có trả caxê cho em? Chẳng lẽ em đang muốn làm một phụ nữ tốt ư? Nhưng để làm gì cơ chứ, để nghe sự tán dương của mọi người sao? Hay em đang tự giế.t chế.t mình đây. Mọi nỗi hờn ghen cứ chất chứa trong lòng em theo một cấp số nhân, hình như em đang ghen với chính hạnh phúc của vợ anh thì phải? Hình như sự ích kỷ của con người đang len lỏi vào mọi ý nghĩ của em.
Em nhớ anh, nhớ đến điên dại, nhưng tại sao em lại không thể nói ra được, chẳng lẽ vì lời nói với anh ngày hôm đó sao? Rằng em trả anh về với gia đình của anh ư? Sao em có thể lừa dối bản thân mình như thế được nhỉ? Em là con người mà có trái tim và dòng má.u chả.y đó thôi, sao có thể cao thượng đến vậy được. Em cứ bắt mình phải diễn, phải diễn thật tốt trong khi em biết rõ rằng em làm gì có khả năng đó. Vậy mà em vẫn cứ diễn anh à, em diễn cho ai xem đây? Cho chính em xem mà anh. Để rồi khi màn đêm buông xuống, khi mà em dỡ bỏ chiếc mặt lạ trên mặt mình để trở lại với chính em, thì em lại thấy ghê sợ, ghê sợ vì vai diễn của mình, em lại khóc một mình trong đêm.
Anh à! Từ khi xa anh bóng đêm là nhân tình của em rồi, em thì thầm trong bóng đêm, em khóc và em nói, em chia sẻ những gì mà vai diễn của ngày hôm đó em đã làm, rồi em lại nằm nghe tiếng côn trùng kêu thảm khốc ngoài kia, nó khiến cho cõi lòng em như vụn vỡ, bởi em biết con tim em giờ đang gào thét dữ dội hơn chúng nhiều. Em cứ ngỡ chỉ những loài côn trùng mới kêu gào trong đêm vắng, vậy mà giờ em có khác nào chúng đâu. Anh thấy có người phụ nữ nào sống điên dại như em không? Khi biết rất rõ rằng mình chỉ là một trò giải trí của người ta mà vẫn muốn để người ta tiêu khiển. Cứ mãi bằng lòng chờ đợi, tìm kiếm những thứ không bao giờ thuộc về mình. Nhưng anh ơi, em mặc cho tất cả em vẫn yêu, vẫn nhớ về anh và vẫn mãi là người phụ nữ của anh. Chỉ với ý nghĩ đó thôi em cũng đã có thể sống tiếp được những ngày qua, vì thế mãi tận sau này của cuộc đời em vẫn cứ làm như thế anh nhé.
Anh hạnh phúc chào đón đứa con do vợ anh sinh ra, nhưng lúc đó anh có biết cảm giác của em thế nào không anh? Anh vui mừng đến thế, anh hạnh phúc đến thế vậy anh đến bên em làm gì để rồi anh làm em đau. Một lời nói "chúc mừng anh, chúc 2 mẹ con mạnh khỏe bình an" cũng đủ để làm cho em đa.u đớ.n, trong khi anh hạnh phúc chào đón con thì em day dứt và thù hận anh, người đã vứt bỏ đứa con mình. Có công bằng không anh khi mà cả hai đứ.a tr.ẻ đều là giọt má.u của anh, anh có thấy bản thân anh nhẫn tâm lắm không? Hay những thứ đó chẳng ý nghĩa gì với anh?
Hãy để em được tồn tại ở một góc nào đó của trái tim anh (Ảnh minh họa)
Em không biết dòng má.u đang chảy trong anh là màu gì anh ạ, nhưng em biết nó không có màu đỏ, cũng chẳng phải màu hồng, vì sự lạnh lùng đến tà.n á.c của anh làm em thấy ớn lạnh. Anh tìm mọi cách để tránh em, giờ thực lòng anh không hề muốn dây dưa với em bất cứ một thứ gì, đến cả khi nói chuyện anh cũng muốn lẩn tránh em. Làm vậy anh có nhẹ nhàng không anh? Hay cuộc sống của anh tốt đẹp hơn, anh cứ cố gạt bỏ em ra khỏi cuộc sống của anh thì em biết em càng xuất hiện nhiều hơn và cứ quẩn quanh trong suy nghĩ của anh. Cứ cố như thể để làm gì anh, để cả hai chúng ta cùng đau khổ hay sao? Khi ở bên vợ anh có thực sự không nghĩ gì đến em không? Em tin là có phải không anh, bởi như em đã nói em đã hiểu ra mình chỉ là một trò giải trí của anh thôi, sao có thể để anh nghĩ đến được chứ, làm gì có tình yêu ở trong đó mà nhớ mà nghĩ được anh nhỉ.
Em thực sự mệt mỏi trong nỗi nhớ anh, em sợ hãi mỗi khi đêm về em không biết mình có còn đủ sức đi đến ngày mai để chờ đợi anh không, nhưng lúc này đêm đã sắp qua rồi anh ạ, khi ánh bình minh xuất hiện cũng là lúc em bắt đầu với vai diễn của mình. Em kinh sợ mỗi khi phải cố cười cười nói nói với tất cả mọi người, em ghét cái cảm giác nói chuyện với anh như hai người bạn, nhưng em vẫn cứ phải điễn tiếp anh ạ, vì em vẫn muốn em là cái gì đó anh đã đán.h mất và mãi mãi phải hối tiếc.
Khi nào thấy trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ chân đôi phút cạnh dòng sông
Anh hãy đến bên dòng sông ấy
Em nguyện mãi là bến bờ đợi chờ anh!
Em đã từng nói với anh: "Em có thể yêu anh rất nhiều, yêu anh đến cuồng dại, nhớ anh đến da diết, nhưng em vẫn không thể thay thế được vợ anh, chỉ có vợ anh mới có thể lo lắng cho anh từng bữa ăn, giấc ngủ, chỉ có vợ anh mới có thể thức thâu đêm chăm sóc mỗi khi anh ốm đau, và chỉ có nơi đó mới là bên bờ êm đềm nhất để anh trở về"; nhưng anh ơi không phải vì thế mà anh có thể dễ dàng quên em nhanh đến vậy chứ? Em trả anh lại với cuộc sống của anh, nhưng bất cứ khi nào anh cần em, hay thấy mệt mỏi bởi cuộc sống mang lại thì hãy đến bên em anh nhé, em sẽ cùng anh chia sẻ. Nhưng hãy để em được tồn tại ở một góc nào đó của trái tim anh.
Theo 24h
Liệu tôi có bị điên tình Ân ái với người tình, không có chiếc áo của em bên cạnh, không được gần, được chạm tay vào chiếc áo kỉ niệm ấy, là tôi không sao lê.n đỉn.h được. Có khi mộnh, chỉ ôm chiếc áo của em trong tay, tôi cũng thấy mình lâng lâng hạnh phúc. Tôi và em sinh ra ở một vùng quê nghèo, bố mẹ...