Bị mẹ chồng ‘gào rát tai’ việc không biết đẻ, tôi quyết định ly hôn nhưng điều bất ngờ lại xảy ra trước ngày hầu tòa
Lấy nhau vài năm chẳng thể mang bầu, mẹ chồng gây áp lực ép chúng tôi ly hôn để con trai bà có thể lấy vợ khác.
Chúng tôi yêu nhau từ thuở bần hàn. Lúc đó, cả hai vẫn đèo nhau trên chiếc xe đạp ‘cà tàng’. Nhưng tôi không hề cảm thấy xấu hổ mà luôn tự hào vì người yêu biết quan tâm. Nhiều người khuyên tôi: ‘Mày nên bỏ cái thằng đó đi, chẳng có gì nổi bật, nhà lại nghèo. Với nhan sắc của mày, đầy thằng khao khát muốn được làm người yêu’.
Bạn tôi nói không sai. Đúng là nếu cho anh đứng giữa đám đông thì sẽ bị “chìm nghỉm” vì chẳng có gì nổi bật, trong khi tôi lại được xếp vào những người xinh xắn, ưa nhìn. Nhưng thời đó, tôi nghĩ đơn giản “yêu là yêu thôi”, chỉ cần thấy tim mình ấm áp là đủ. Người cùng mình đi qua tất cả những gian khó thì sau này anh sẽ biết trân quý vợ.
Khi về ra mắt, tôi được bố mẹ anh quý mến. Biết bố mẹ tôi cũng là cán bộ công chức, gia đình cơ bản thì mẹ anh càng hối thúc làm đám cưới. Lúc đó, tôi đã ra trường một năm và có công việc ổn định. Được hai bên gia đình tác hợp, tôi gật đầu đồng ý cưới.
Ngày mới về, tôi được mẹ chồng quý mến (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lúc mới về làm dâu, tôi được mẹ chồng đối xử rất tốt, coi như con ruột. Không bị gia đình chồng “làm khó” nên cuộc sống của tôi rất yên bình. Có điều, anh là con trưởng nên mẹ mong chúng tôi sớm có con để ông bà có cháu bế.
Dù không kế hoạch nhưng một năm, rồi hai năm… trôi qua, tôi vẫn chưa có bầu. Mẹ chồng cũng lo lắng nên mua thuốc đông, thuốc tây cho con dâu uống nhưng công cốc. Cuối cùng, vợ chồng tôi quyết định đi khám. Bác sĩ nói chồng bị yếu, còn tôi tắc 1 vòi trứng.
Vợ chồng vẫn không từ bỏ hy vọng có con. Nhưng sau một năm nữa, tôi vẫn không có thai. Mẹ chồng vì thế cũng thay đổi thái độ với nàng dâu. Ban đầu, bà bóng gió việc con dâu không biết đẻ. Về sau bà nói thẳng mặt và khuyên tôi ly hôn để chồng có thể đến với người khác. Tôi còn yêu anh nên không muốn buông mặc cho mẹ chồng “gào rát tai”.
Mẹ chồng thay đổi thái độ và liên tục gây áp lực với tôi về chuyện mang bầu (Ảnh minh họa)
Tôi âm thầm vay mượn bạn bè và tích cóp tiền để làm thụ tinh ống nghiệm. Thế rồi, tôi thất bại, tay trắng… Lúc tôi mệt mỏi, bế tắc nhất thì chồng lại thay đổi. Anh âm thầm chiều theo ý mẹ khi hẹn hò với một người phụ nữ góa chồng. Tôi hỏi thì anh nói cả hai chỉ là bạn bè. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết anh đã thay lòng đổi dạ mất rồi.
Trách anh một, tôi lại tự trách bản thân mình mười. Tôi viết đơn ly hôn. Nhưng điều đau đớn nhất của tôi là chồng không níu kéo mà nhanh chóng ký vào tờ đơn. Có lẽ: “Khi bình yên người ta thường quên những lời thể trong giông bão”. Nếu anh thực sự yêu thì chúng tôi cũng có thể tìm giải pháp khác như nhận con nuôi. Tôi đã hy vọng hão huyền mà không biết chồng mình đã khác xưa.
Trước ngày hầu tòa, tôi phát hiện mình có thai (Ảnh minh họa)
Tròn một tuần đưa đơn cho chồng ký, chuẩn bị ra tòa thì điều bất ngờ xảy đến là tôi phát hiện mình có thai. Điều này, vô tình đã đẩy tôi vào tình huống khó xử. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi vẫn muốn con mình có bố. Tôi gọi điện cho anh báo tin có bầu. Cả anh và mẹ chồng đều bất ngờ trước việc này.
Anh đưa tôi đi khám và kiểm tra. Tôi nhìn thấy niềm vui trong mắt anh, ánh mắt trìu mến ấy đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy. Tôi về lại nhà chồng và hủy việc ly hôn. Mẹ chồng và chồng lại đối xử tốt với tôi như trước. Nhưng tôi không hiểu sao mình vẫn cảm thấy trống trải. Có lẽ chính những ký ức tồi tệ mà cách họ đối xử trước đây khiến tôi hoang mang. Liệu tôi có đang suy nghĩ nhiều quá không?
Theo Thienthanh/Ngoisao
Tôi không muốn về với chồng, sau nửa tháng đi công tác
Tôi giận chồng, định sẽ không về nữa để anh không có cơ hội chăm sóc vợ con, không phải làm nô lệ, hoặc chí ít anh cũng biết xin lỗi tôi về phát ngôn của mình.
Ảnh minh họa
Sau đó chồng tôi quyết định không đi nhậu với bạn bè nữa, ngày nào cũng điện thoại, gọi điện cho mẹ con tôi, như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến nay đã nửa tháng trôi qua, tôi không muốn về nhà với chồng, đêm nào cũng khóc và suy nghĩ rất nhiều. Quả thực, hàng ngày anh chăm sóc vợ con rất chu đáo, đi chợ nấu cơm phụ vợ, biết tìm món ăn cho có nhiều sữa, nấu cháo cho con đủ món. Hôm nào đi làm sớm anh cũng mua đồ ăn sáng cho vợ rồi mới đi làm. Còn tôi, mặc dù con nhỏ nhưng cũng ráng nấu cơm, giặt đồ. Anh đi làm về là có cơm ngon.Tôi và chồng cùng chung cảnh đứt gánh giữa đường, yêu và đến với nhau đã 5 năm. Tôi rất yêu anh, cảm nhận tình yêu của anh với tôi sâu sắc nhưng vừa qua có một hành động của chồng làm tôi phải suy nghĩ. Do tính chất công việc tôi thường xuyên phải đi công tác vào Nam ra Bắc. Vì con còn nhỏ đang bú sữa mẹ nên đi đâu tôi cũng mang con đi. Vừa ra đến sân bay anh nhắn tin cho tôi muốn đi gặp bạn bè cũ (bạn bè học với nhau từ thời cấp II ở quê), cuộc gặp này là tụ tập ăn nhậu và sau đó đi hát karaoke. Tôi tỏ ý không muốn cho anh đi, cho rằng những cuộc gặp này vô bổ vì anh không biết uống rượu, mấy lần trước đi gặp bạn bè ăn uống quá chén, toàn bị ói ảnh hưởng đến sức khỏe.
Khi nhận được tin nhắn của tôi, anh phản ứng mạnh mẽ: "Tôi sống với cô như thế nào cô biết, nhưng tôi phải có bạn bè. Cô muốn tôi làm nô lệ cho cô, suốt ngày ở nhà rửa chén à? Cô không tôn trọng tôi, nếu thế thì chia tay đi. Đúng là cuộc sống địa ngục". Tôi trả lời: "Người đàn ông coi bạn bè hơn vợ con thì em cũng không tiếc làm gì, nếu anh coi cuộc sống với em và con là địa ngục thì em đồng ý chia tay. Chỉ cần anh một điều, kể từ giờ phút này đừng nhắn tin, điện thoại cho em nữa".
Không lẽ hàng ngày việc chăm sóc vợ con mà anh lại kể công, cho rằng mình là nô lệ sao? Tôi rất yêu chồng, vì thế đêm nào cũng khóc. Tôi thực sự giận chồng, định sẽ không về nữa để anh không có cơ hội chăm sóc vợ con, không phải làm nô lệ, hoặc chí ít anh cũng biết xin lỗi tôi về phát ngôn của mình. Người trong cuộc ít sáng suốt, tỉnh táo nên tôi rất mong bạn đọc góp ý. Chân thành cảm ơn.
Theo Phununews
Nhìn hành động của con gái với bà ngoại mà tôi thấy xấu hổ về những gì đã làm với mẹ Mẹ cho tôi cuộc sống đầy đủ. Bạn bè có thứ gì tôi chỉ cần về lăn ra nhà khóc vài câu là mẹ đã vội chạy đi mua về để sẵn lên bàn cho tôi. Bố mất từ khi tôi mới lọt lòng, mẹ thương tôi nên ở vậy chăm con mà không đi thêm bước nữa, tôi cứ vậy lớn lên...