Bị mẹ chồng đòi nợ khi chỉ còn hơn tuần nữa là tôi sinh
Tôi mệt với nhà chồng, chưa có con thì thúc giục, chê trách; tới lúc gần đẻ thì không quan tâm, chỉ chăm chăm đòi tiền.
ảnh minh họa
Chúng tôi cưới nhau được 5 năm, do công việc không ổn định nên hai vợ chồng kiêng cữ tới giờ tôi mới có bầu, còn hơn một tuần nữa là sinh. Bố mẹ chồng là người Bắc, sống ở Lâm Đồng từ lâu, còn tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Lúc cưới nhau, bố mẹ chồng đã tỏ ý không thích dâu miền Nam và nghĩ tôi là kiểu phụ nữ hiện đại nên không giỏi công dung ngôn hạnh như mong muốn của bà. Cũng may là hai vợ chồng ở Sài Gòn nên không có nhiều mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu như ở chung nhà. Từ lúc cưới đến tận trước khi có bầu, mẹ chồng liên tục nhắc nhở đến trách móc và thậm chí doạ nạt việc tôi chưa chịu sinh con cho bà. Thậm chí, có lần bà còn nói với chồng tôi là “không chịu có con đi, như ngày xưa là đã bắt cưới vợ mới rồi”. Bà còn gọi cho mẹ đẻ tôi trách móc và bảo tôi đi thụ tinh ống nghiệm đi nữa. Ngoài ra, mẹ chồng cũng hay kêu tôi nghỉ việc do công việc tôi khá áp lực, đi sớm về muộn. Nghỉ để ở nhà lo bếp núc, cơm nước vẹn toàn cho chồng tôi rồi thoải mái tinh thần để dễ có con. Tuy nhiên bà không hề nghĩ tới việc thu nhập chồng tôi không đủ lo cho cả nhà, còn trả nợ ngân hàng và nhà chồng thì không giúp đỡ thêm bất kỳ cái gì.
Cũng nói thêm là lúc cưới, chúng tôi làm đám cưới ở hai nơi. Ở Sài Gòn thì 2 vợ chồng tôi tự lo hết, còn đám cưới ở Lâm Đồng bố mẹ chồng lo nên toàn bộ khoản tiền mừng lời hơn 20 chục triệu là họ lấy hết. Bố mẹ chồng nghỉ hưu và đều có lương hưu ổn định, có thu nhập từ việc trồng cà phê nên chúng tôi cũng không phải phụ thêm gì, chỉ có quà cáp, phụ ông bà ăn uống mỗi khi về quê thôi. Mỗi lần về quê là tôi như ôsin chính hiệu, quanh quẩn căn bếp lo ba bữa cơm cho gia đình chồng từ việc nấu nướng, dọn dẹp và rửa bát cho cả nhà chồng gồm bố mẹ chồng và ba anh em trai. Có những lần trời lạnh quá, tôi chưa kịp rửa bát thì mẹ chồng lại trách là không lo rửa liền đi, nhà toàn đàn ông con trai, để đó thì ai rửa cho. Có lần, đứa em chồng thứ 2 định rửa bát giúp tôi thì bố chồng ngăn lại, để đó cho chị dâu rửa. Từ khi quen nhau và cho đến khi làm dâu, tôi chưa bao giờ được mẹ chồng hỏi thích ăn món gì, nấu cho được món gì, mà toàn hỏi các con trai thích ăn gì thôi. Sau đó lại dặn dò tôi là về Sài Gòn thì phải nấu mấy món chồng tôi thích, phải biết chăm chồng này nọ khiến tôi cảm giác mình đúng là ôsin được cưới về để làm việc nhà cho họ.
Bố mẹ chồng có mua cho chồng tôi một căn cách trung tâm 20km từ khi chồng còn học đại học, trị giá căn nhà khoảng hơn 400 triệu lúc mua, căn nhà với danh nghĩa là cho hai anh em, chồng tôi và đứa em út. Cách đây một năm, do muốn thay đổi điều kiện chỗ ở cho gần hơn với tiện sau này có con hơn nên chúng tôi đã bán căn nhà được một tỷ; sau đó mua căn hộ chung cư 1,6 tỷ từ tiền bán nhà và tiền từ phía nhà tôi phụ vào. Mẹ chồng có nói là sau này khi thằng em út mua nhà thì phụ lại một ít từ tiền bán nhà. Thực chất chúng tôi biết là bố mẹ chồng đã mua sẵn một miếng đất cho đứa em trai thứ 2 cũng khoảng 400 triệu, đứa em út thì có mua trả góp căn hộ và được bố mẹ hỗ trợ một phần hơn 200 triệu rồi nên chúng tôi nghĩ sẽ hỗ trợ tiếp cho em út thêm 200 triệu tính theo trị giá một nửa căn nhà mà lúc bố mẹ chồng mua cho chồng hồi xưa. Mới gần đây, khi tôi hỏi một ít là bao nhiêu thì mẹ chồng mới nói là 500 triệu, tức là trị giá một nửa căn nhà lúc chúng tôi bán, sau khi khấu trừ 100 triệu tiền vợ chồng tôi sửa chữa nhà trong thời gian ở thì phải trả lại là 400 triệu. Tôi nghe xong tá hoả, không ngờ tự dưng mang nợ lớn như vậy, nếu biết trước phải trả lại một nửa số tiền bán nhà thì vợ chồng tôi cứ ở đó luôn cho xong, chứ thực ra số tiền còn lại đó cũng đâu làm được gì. Chồng tôi cũng bất ngờ vì không nghĩ bố mẹ lại tính toán đến thế.
Video đang HOT
Tôi có bầu gần 9 tháng rồi mà mẹ chồng trong suốt thời gian qua chỉ gửi được vài lần rau củ do nhà tự trồng, vài chục trứng gà ta nhà nuôi có sẵn và 2 trứng ngỗng cho con dâu thôi. Những cái này trước khi có bầu mẹ chồng tôi cũng hay gửi do “của nhà trồng” nên có thường xuyên, nhiều khi ăn không hết nên cứ hay gửi lên cho vợ chồng tôi. Có lần bố mẹ chồng lên để khám bệnh, có đem lên một con gà, nhưng sau đó cũng lấy ra để nấu cho thằng em út qua chơi và cả nhà cùng ăn thôi. Chung cư tôi có mấy chị có bầu cùng lúc được nhà chồng nấu đồ ăn gửi lên hoài, gà vịt, hải sản thì liên tục làm tôi cũng thấy tủi thân. Mẹ chồng tôi còn tuyên bố trong bữa ăn là con tôi mà bỏ bú là phải đem về cho bà nuôi một năm. Bà nói cứ như là đúng rồi, chứ không phải là hỏi ý kiến của vợ chồng tôi nữa làm tôi hết sức khó chịu.
Giờ thằng em út sắp phải đóng tiền đợt cuối để nhận nhà chung cư và chuẩn bị cưới nên mẹ chồng giục chồng tôi chạy tiền để trả cho nó. Trong khi bà biết tôi từ khi có bầu là nghỉ ở nhà để tập trung dưỡng thai (do tôi cũng thả cả năm mới có con nên nghỉ ở nhà để dưỡng cho an tâm mẹ tròn con vuông), mà tôi nghỉ việc thì lại càng đúng ý muốn của mẹ chồng để tề gia nội trợ trong khi bà vẫn biết thu nhập chồng tôi không ổn định, lại còn nợ ngân hàng. Tôi không hiểu tại sao gần sinh tới nơi rồi mà bà lại gây áp lực bảo vợ chồng tôi chạy tiền trả nợ tiền nhà cho em út. Sắp sinh còn bao nhiêu thứ phải lo, tiền sinh đẻ, tiền nuôi em bé những tháng tới nên vợ chồng tôi cũng trả lời thẳng với mẹ là hãy để tôi sinh con xong, sắp xếp đi làm sớm rồi sẽ trả nợ dần dần cho nhưng bà không vừa ý lắm.
Tôi thực sự mệt mỏi với nhà chồng như vậy, chưa có con thì thúc giục, chê trách, tới lúc gần đẻ thì không quan tâm chỉ chăm chăm đòi tiền, đòi bắt cháu là sao?
Theo VNE
Vác bụng bầu 7 tháng để đi tìm anh, tôi chết lặng khi biết sự thật đầy cay đắng...
Kể từ khi tôi có bầu, anh vẫn thăm nom đều đặn, tiền nong đưa đủ cả để tôi dưỡng thai. Tôi cứ tin người đàn ông đó, cho tới khi anh "mất tích" cả tháng trời, tôi vác bụng bầu đi tìm anh...
Tôi và anh yêu nhau đến giờ đã hơn 3 năm. Nếu may mắn như người khác, có lẽ chúng tôi đã có một gia đình hạnh phúc với hai đứa con thơ. Nhưng cuộc đời tôi truân chuyên, vất vả nên tình duyên lận đận. Yêu nhau là thế nhưng chúng tôi không được gia đình anh chúc phúc, đón nhận.
Anh và tôi quê quán xa nhau, đó cũng là một phần lí do bố mẹ anh ngăn cản tình yêu không cho hai đứa tiến tới hôn nhân. Nhưng quan trọng hơn cả là mẹ anh bảo tôi và anh không hợp tuổi, cưới nhau về anh sẽ... tổn hại, có khi còn phải đối diện với chuyện "tuyệt mệnh". Thế nên, bất chấp chúng tôi yêu nhau sâu đậm, tôi cầu xin đủ đường, gia đình anh vẫn một mực phản đối.
Tôi thương anh vì anh là con trai duy nhất trong nhà. Dù sao, bên tình, bên nghĩa không phải lúc nào cũng có thể vẹn toàn. Dẫu anh có thương tôi nhưng cũng không thể nào bỏ bố mẹ mình được. Thời điểm đó, tôi đã tính chuyện chia tay để anh đỡ khổ nhưng anh không chịu được xa tôi nên đã thuyết phục tôi bằng mọi giá hai đứa cứ yêu nhau, rồi đến lúc nào đó biết đâu bố mẹ nghĩ lại mà đồng ý.
Thấy anh thương mình vậy, tôi cũng không nỡ rời xa. Tôi và anh cũng đã từng có với nhau một đứa con... Được khoảng 3 tháng, khi việc gia đình anh ngăn cản quyết liệt, tôi lo nghĩ quá mà sảy thai. Tôi đau khổ vô cùng. Anh lại càng kiên quyết không rời xa tôi...
Chúng tôi cứ yêu nhau như vậy mà chẳng có tương lai gì. Anh vẫn đi làm trên thành phố, tối tối về với tôi. Cuối tuần anh về quê thăm bố mẹ. Dù không bị bố mẹ ngăn cản quyết liệt nhưng vẫn không được đồng ý.
Tương lai tôi biết phải làm sao với đứa bé khi không còn anh. Trả con về cho anh thì tôi không chịu được, mà một mình nuôi con thì cuộc đời tôi sẽ đi về đâu đây? (Ảnh minh họa).
Rồi tôi có bầu lần thứ 2. Tôi hạnh phúc vô cùng... Anh vẫn ở bên tôi, chăm sóc ân cần, quan tâm, chu cấp cho tôi tiền bạc để dưỡng thai. Từ khi có bầu, tôi không phải làm gì nhiều vì có anh giúp đỡ. Cái thai cứ mỗi ngày một lớn dần, tôi hi vọng rằng lần này, vì đứa bé, bố mẹ anh sẽ chấp nhận cho chúng tôi.
Tới tháng thứ 6, anh nói nhà có việc phải về quê nên không chăm tôi được. Tôi hỏi có việc gì thì anh chỉ bảo bố ốm... Tôi không dám giữ, động viên anh về thăm bố mẹ. Anh còn đưa cho tôi một khoản tiền lớn, bảo tôi cầm lấy phòng thân, sợ anh lên muộn...
2 tuần, 3 tuần rồi hơn 1 tháng qua đi... Tôi liên lạc với anh không được. Anh càng lúc càng mất hút... Tôi lo lắng thực sự không hiểu có vấn đề gì. Nóng ruột quá, tôi quyết định về quê tìm anh. Dù sao tôi cũng đã về đó nhiều lần.
Bụng mang dạ chửa, tôi vác cái thai 7 tháng, bắt taxi về quê anh. Có ai mà ngờ được, chỉ vừa mới tới đầu ngõ, khung cảnh nhà anh đang rộn ràng người ra người vào. Nhìn thấy tôi, một vài người quen trước kia có biết chuyện chúng tôi vội vã kéo tôi vào nhà, gọi bố mẹ và anh ra. Nhìn tấm phông cưới tên anh và một cô gái khác, tôi lăn ra ngất vì quá sốc.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong căn phòng của mẹ anh. Hôm đó là lễ đính hôn của anh với cô vợ gần nhà. Anh đỡ tôi dậy, thú nhận mọi việc. Anh bảo quá mệt mỏi với cuộc tình cùng tôi. Anh cũng sợ cái lời cảnh báo của mẹ thành sự thật trong khi anh là con một. Vả lại bố mẹ anh nhất nhất không chấp nhận, anh không muốn kéo dài thêm nữa.
Anh đã định nói cho tôi quyết định này từ lâu rồi nhưng đúng lúc đó tôi sảy thai, rồi lại có thai trở lại nên anh không dám phũ phàng. Khi biết tôi có bầu, anh càng cố gắng giữ kín để tôi yên tâm sinh con. Anh đã nói với vợ anh về chuyện này, cô ấy đồng ý để anh lo cho tôi tới khi nào tôi mẹ tròn con vuông. Theo dự định anh sẽ về quê một tháng để cưới xin, xong xuôi anh lại lên thành phố chăm tôi, tới khi nào tôi sinh con xong thì anh mới thông báo. Mọi việc sau đó tính tiếp...
Tôi nghe mà ù hết tai không hiểu nổi sự tình. Bao ngày qua tôi vẫn cứ đinh ninh anh yêu thương và chung thủy với mình, sẽ cùng mình đi tiếp quãng đường khó khăn. Tôi hận người đàn ông này đã hèn nhát bỏ cuộc nhưng lại không nói để tôi phải mang bầu và nuôi con một mình như thế này. Tương lai tôi biết phải làm sao với đứa bé khi không còn anh. Trả con về cho anh thì tôi không chịu được, mà một mình nuôi con thì cuộc đời tôi sẽ đi về đâu đây?
Theo Eva
Với phụ nữ đã kết hôn đàn ông chia làm 7 loại Đàn ông nên nhớ rằng, phụ nữ không bao giờ rời bỏ một người đàn ông mà họ yêu chỉ đơn giản là vì nghèo. Đàn ông nên nhớ rằng, phụ nữ không bao giờ rời bỏ một người đàn ông mà họ yêu chỉ đơn giản là vì nghèo. Đ Đối với một phụ nữ đã kết hôn như tôi, đàn ông...