Bí mật theo dõi chồng hẹn hò với nhân tình, ai ngờ bị anh đánh cho bầm dập
Anh bảo hãy buông tha nhưng tôi không đồng ý vì còn hai đứa con và từ sâu thẳm trong tim tôi vẫn yêu anh nhiều lắm.
ảnh minh họa
Tôi quen anh khi còn là cô học sinh lớp 11, anh hồi đó học năm hai đại học. Sau 7 năm yêu nhau, chúng tôi tiến hành đám cưới, đó là tình yêu chân thật, không vụ lợi. Đến với anh là mối tình đầu nên bao nhiêu yêu thương tôi dành cho anh trọn vẹn. Ngày cưới nhau, tôi không được như những cô gái khác, không xe hoa, không được vàng bạc nữ trang của nhà chồng, đám cưới nhỏ đến nỗi cái bánh kem chúng tôi cũng nhờ nhà hàng làm bánh giả vì không đủ kinh phí. Thế nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có tình yêu của anh.
Sau 5 năm vất vả kiếm tiền, chúng tôi tích trữ mua được căn nhà nho nhỏ, sau đó vui mừng chào đón bé gái dễ thương ra đời. Ngày ấy chúng tôi thật sự khó khăn, vất vả nhưng vượt qua tất cũng vì tình yêu. Khi tôi mang bầu bé gái thứ hai, anh bắt đầu cặp bồ, ít quan tâm đến tôi hơn. Tôi mang cái bụng to đùng chạy xe ngoài đường, các anh cơ quan tôi mỗi khi thấy tôi chay xe lại hỏi “Chồng đâu không chở”, thật sự tôi buồn và tủi thân lắm nhưng cố gắng kìm nén.
Sau khi sinh xong tôi bắt đầu để ý đến anh và phát hiện việc anh ngoại tình là có thật. Ngày đó tôi đau khổ tột cùng, chỉ muốn chết nhưng vì con gái mà mạnh mẽ sống rồi tha thứ cho anh. Anh hứa sẽ bỏ và không qua lại với người phụ nữ đó, sau một thời gian không lâu cô ấy đi lấy chồng. Anh là người đàn ông rất thương con nhưng không bao giờ phụ giúp hay chia sẻ việc nhà cùng vợ, anh cho rằng việc đó là của phụ nữ.
Video đang HOT
Anh gia trưởng cực kỳ, luôn yêu cầu tôi phải nghe lời dù việc đó theo tôi là không đúng. Chúng tôi có nhiều lần cãi vã nhưng cuối cùng cũng hoà vì tôi luôn yêu anh nhiều. Hiện nay anh làm giám đốc của một công ty nhỏ, thời gian rảnh cũng nhiều nhưng ít khi về nhà sớm vui chơi cùng ba mẹ con mà đi nhậu nhẹt cùng bạn bè. Lúc đầu tôi tỏ ra khó chịu, gọi điện mỗi khi anh đi nhậu, hỏi anh ở đâu, nhậu với ai, làm gì. Anh rất khó chịu và chửi tôi, cấm tôi và con không được gọi cho anh mỗi khi anh đi nhậu. Anh về nhà với gương mặt lạnh lùng, nói chuyện, nựng con, còn với tôi anh chẳng có biểu cảm gì. Tôi nhìn bên ngoài rất mạnh mẽ nhưng nước mắt luôn tuôn trào mỗi khi chồng đối xử lạnh nhạt.
Chúng tôi làm cùng ngành nên thu nhập chung anh để tôi nắm, còn thu nhập riêng của anh thì anh giữ, tôi không quan tâm. Anh cũng thoải mái tiền bạc với tôi, còn về quan hệ vợ chồng cũng rất hợp nhau, tôi biết chiều chồng. Mặc dù bên ngoài tôi rất vui vẻ với anh nhưng sao cảm giác lúc nào cũng buồn và thấy tủi thân. Tôi từng nghe, nhìn thấy những bức ảnh, cuộc điện thoại anh nói chuyện ngọt ngào và cái ôm nhẹ nhàng với cô nhân viên của anh. Những lúc đó tôi ao ước giá người đó là tôi thì hạnh phúc biết dường nào.
Tôi theo dõi hai người rất nhiều lần mới phát hiện họ hẹn hò nhau, cô này đã có chồng và hai con đang sống hạnh phúc. Tôi bắt đầu tập dần không gọi cho anh nhiều, không điều tra, chỉ tập trung chăm sóc bản thân. Tôi từng bị đánh khi cho người theo dõi anh và cô bồ để tìm bằng chứng anh ngoại tình vì nếu không có bằng chứng cụ thể anh không bao giờ chấp nhận. Anh chửi tôi rất thậm tệ, lời lẽ thô tục, còn bảo tôi đi ra khỏi cuộc đời anh.
Anh bảo hãy buông tha nhưng tôi không đồng ý vì còn hai đứa con và từ sâu thẳm trong tim tôi vẫn yêu anh nhiều lắm, không muốn vì người đàn bà đó mà gia đình phải chia ly. Nếu tôi ra đi, người đàn bà đó sẽ vui vẻ với chiến thắng của mình. Đôi lúc tôi nghĩ có phải mình quá hèn không? Tôi cũng xinh đep và có công việc ổn định mà, giờ phải tập dần cách sống vui vẻ, tự lập để nếu ngày nào đó anh rời xa ba mẹ con thì chúng tôi vẫn sống tốt, không ngã quỵ và có thể lo lắng đàng hoàng cho hai con.
Tôi luôn ao ước anh hiểu được nỗi lòng mình, dần quan tâm và yêu thương gia đình nhỏ này. Xin anh đừng làm tổn thương tôi thêm một lần nào nữa.
Theo blogtamsu
Bi kịch của người vợ 10 năm "chung giường" với chồng
Chị muốn tìm cái cảm giác lạ ở một người đàn ông khác, sẵn sàng trả giá để biết được "lên đỉnh" như thế nào, khi mười năm qua chồng chẳng cho chị hay biết...
Sáng sáng, khi chồng con đang ngủ say, thì chị đã phải thức dậy để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, pha café cho chồng, nấu cơm mang đi và là lượt áo quần cho đức lang quân. Rồi lại hò hét các con nhanh dậy, vệ sinh răng miệng, ăn uống. Xong xuôi đâu đấy, chị mới mặc vội bộ quần áo bất kỳ nào đó vớ được trong tủ, để đi làm.
Chiều chiều, khi mọi người đang làm việc hăng say thì chị cứ đúng giờ là lại phải vội vàng khăn gói đi về. Về cái chợ quen thuộc, chị loay hoay nghĩ món cho bữa cơm tối. Rồi lại đón con, tắm giặt cho tụi nhỏ, nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, dọn dẹp. Đêm, chị thả mình lên giường, định nhắm mắt lại để kết thúc một ngày mệt nhoài.
Thì chồng lại tìm đến khơi gợi bước vào cuộc yêu. Chị đành dồn chút sức cùng lực tận cuối cùng mà phục vụ chồng, để chồng không thấy mình bị bỏ rơi. Chị để chồng tự do điều khiển cơ thể mình, bởi chẳng còn hơi sức đâu mà tìm cách chiều chồng cho tươi mới. Cái ham muốn duy nhất lúc này của chị, đơn giản là xong việc thật nhanh để được một giấc ngủ thẳng đến sáng mai.
Nên triền miên cuộc sống chăn gối của vợ chồng chị, chỉ là những phút thỏa mãn nhu cầu của chồng rồi thôi. Phần khao khát nhục dục từ bản năng đàn bà trong mình, chị thật tình chưa bao giờ nghĩ đến. Chồng chị cũng chẳng bao giờ muốn chiều vợ lấy một lần, hoặc anh cũng chẳng có khả năng đưa chị "lên đỉnh" nào đấy mà người ta vẫn thường nhắc đến.
Đã gần mười năm như thế trôi qua, chị mới bỗng giật mình khi tuổi thanh xuân đã nói lời tạm biệt mình từ lúc nào không hay. Gương mặt chị đã hằn bao nhiêu vết chân chim bên khóe mắt, da chị đã lốm đốm những nốt tàn nhang ngày càng thấy rõ, thì chị mới thấy mình hình như chưa được yêu thương, chưa được sống một ngày cho bản thân trọn vẹn.
Ảnh minh họa.
Nay chị mới để ý được đến việc chồng chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của chị, chưa bao giờ vì vợ mà tỉ mẩn, ân cần lấy một đêm. Cũng có lỗi khi chính bản thân chị cũng không chủ động, nhưng là do ai? Chị đã quá mệt mỏi với việc làm vợ đảm thì anh ấy thiệt hơn một chút để chiều chị thì đã sao? Chị bỗng bật khóc khi nghe tiếng ngáy đều đều bên tai của người bạn đời một khi đã xong việc là chìm vào giấc ngủ. Chị thấy lạnh lẽo, cô đơn đến cùng cực khi cảm giác cơ thể mình đang tan hoang không người ấp ôm. Áo vứt xó nơi đâu, chị loạng choạng tìm trong đêm không thấy.
Những cuộc ân ái nghe kể là nồng nàn, thắm đượm lắm kia mà. Sao mười năm nay chị chưa một lần được cảm nhận rõ ràng những hạnh phúc ước chừng là có thật ấy kia chứ? Chồng chị, cái gã đàn ông đang say ngủ kia có thật coi chị là vợ hay không, mà chưa bao giờ chủ động hỏi thăm xem cảm xúc của chị là thế nào, hay muốn được yêu chiều ra sao. Chị phải nói thế nào cho người ta hiểu, là chị chỉ muốn được coi mình là đàn bà, chỉ cần nhẹ nhàng thôi từng chút một là đủ.
Nhưng chồng chị lại cứ vội vàng khiến chị đau, đôi khi thái quá còn khiến thân chị bầm dập mỗi sáng mai. Đôi mắt chị ráo hoảnh nhìn trần nhà trong đêm, tự hỏi những trống trải chơi vơi này là kết quả của điều gì trong cuộc sống hôn nhân. Chị thật muốn lại được bùng cháy như đang là thiếu nữ xuân ngời, nhưng người bên cạnh chắc chắn chẳng cam lòng coi chị vẫn còn trẻ. Chị có tuổi rồi, bắt đầu điều gì bây giờ cũng là muộn quá phải không
Độ này chị bỗng thấy mình sinh ra cái cảm giác khó chịu, gắt gỏng với những người xung quanh. Chị không thiết tha gì cái việc cứ sáng sớm, chiều tối là cung cúc lo cho gia đình, con cái nữa. Hình như người đàn bà nào đến tận cùng sự chịu đựng rồi cũng muốn vùng lên như chị mà thôi.
Nay, khi chồng chị chẳng thể cho chị câu trả lời về một cuộc yêu thực sự là chi, thì bỗng nhiên chị lại muốn đi hoang. Chị muốn tìm cái cảm giác lạ ở một người đàn ông khác, có thể là anh sếp lúc nào cũng tỏ ra cảm thông với chị, có thể là cậu chàng non tơ kém chị đến tận 7 tuổi lúc nào cũng nháy mắt đưa tình với chị ở quán café, hay bất cứ ai sẵn sàng chơi trò tình một đêm với chị. Chị sẵn sàng trả giá để biết được "lên đỉnh" là thế nào, khi mười năm qua chồng chẳng cho chị hay biết. "Lên đỉnh" dường như chỉ là cái cớ, chị tự hỏi còn thực ra giờ mới nghĩ đến bản thân mình liệu có muộn màng không?
Theo Doisongphapluat