Bí mật tày đình của chồng bị phanh phui
Bình thường chồng tôi vẫn tránh những chủ để nhạy cảm như ngoại tình, phá thai hay phản bội, phải chăng vì anh muốn giấu tôi, giấu đi tất cả quá khứ đã chôn vùi tuổi thanh xuân của anh?
Chào độc giả mục tâm sự!
Khi kể ra câu chuyện này, lòng tôi vô cùng rối bời. Bởi giờ đây, niềm tin trong tôi dành cho anh – người chồng mới cưới đã nguội tắt. Tôi không biết mình nên làm gì để gạt đi tất cả những suy nghĩ về anh về chuyện đã xảy ra.
Tất cả mọi chuyện về anh được hé lộ cách đây 2 ngày khi tôi cùng các đồng nghiệp cùng cơ quan đi du xuân. Tôi thật không ngờ, sự tình cờ hay duyên gặp gỡ giữa tôi và cô gái ấy có phải là ý trời hay không? Để rồi giờ đây, tôi đang sống trong sự chới với.
Hôm đó, khi tôi đang chụp ảnh cho Hân, em đồng nghiệp dễ thương thì vô tình gặp lại người em thân quen cùng khóa đại học. Đó là Hiên, ít hơn tôi một tuổi. Hiên từng học chung với tôi nhiều buổi học chính trị. Hai chị em hợp nhau nên khá thân thiết, khi ra trường mỗi người làm việc một nơi, tôi lại thay số điện thoại mới nên không còn liên lạc nữa. Thấy tôi Hiên mừng lắm, chào hỏi tôi mới hay Hiên thường đi chùa một mình.
Từ ngày biết quá khứ của chồng, tôi vô cùng đau đớn, tôi không ngờ anh dấu tôi chuyện động trời như thế (Ảnh minh họa).
Sau một lúc nói chuyện, Hiên bỗng sụt sùi kể cho tôi nghe chuyện về cuộc đời lầm lỡ của mình. Nhưng rồi tôi như “chết lặng” khi biết người yêu cũ của em không phải là ai khác, chính là người chồng hiện tại của tôi.
Video đang HOT
“Chị có biết anh Tiến con bác Dần không? Nghe nói anh ấy cũng ở huyện T.K cùng huyện với chị chị. Anh ấy chính là người yêu cũ của em”- tai tôi như ù đi khi nghe câu hỏi đó. Tôi nuốt nước mắt ậm ừ “Chị không”, rồi hỏi em tận tình về quá khứ ấy. Không chỉ lúc đó, mà buổi trưa khi về nhà ăn tôi lại gặp em. Tôi cùng em ra một quán cà phê và yêu cầu em kể lại hết câu chuyện cuộc đời em từng lầm lỡ.
“Mỗi năm, dịp đầu xuân em đều đi chùa cầu may, một phần là để sám hối cho quá khứ đã qua. Em luôn mong sự tha thứ từ những đứa con em đã tước đi cuộc sống của chúng. Em hi vọng anh ấy cũng sẽ gạt bỏ hết để sống thanh thản hơn. Hiện tại, em đã có gia đình và hai cô công chúa xinh xắn”- cô gái nói trong giọt nước mắt muộn màng.
Tai tôi như ù đi khi nghe đến “những đứa con”, phải chăng chồng tôi và cô gái này từng có một quá khứ mặn nồng. Cũng may cô ấy không biết chúng tôi là vợ chồng. Tâm trạng rối bời, nên tôi cũng không kịp tìm hiểu vì sao họ lại chia tay nhau. Tôi chia tay Hiên ra về với tâm trạng đờ đẫn, tôi cảm thấy ân hận vì mình đã nghe quá nhiều về những điều tôi không nên biết làm gì.
Sau hôm đó, tôi như người mất hồn. Cứ nghĩ tới những chuyện đã qua mà lòng vô cùng đau khổ, tôi không muốn đối diện với chồng mình.
Hiện tại, tôi và anh đã có hai cậu con trai. Đôi khi tôi tự hỏi “Có bao giờ anh nhìn những đứa con đáng yêu này mà anh nghĩ về tội lỗi của mình? Anh định giấu tôi tới bao giờ”. Bình thường chồng tôi vẫn tránh những chủ đề nhạy cảm như ngoại tình, phá thai hay phản bội, phải chăng vì anh muốn giấu tôi, giấu đi tất cả quá khứ đã chôn vùi tuổi thanh xuân của anh?
Tôi đã cố để sống bình thường, tôi âm thầm thay anh thắp những nén nhan để xin lỗi những sinh linh từng bị anh tước bỏ đi mạng sống. Nhưng rồi chợt nghĩ, tôi có thể làm thế đến bao giờ? Liệu tôi có nên thẳng thắn nói chuyện này với chồng mình hay không mọi người ơi? Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên với?
Theo Doisongphapluat
Xin lỗi... em không muốn ngoại tình
Giờ đây tôi như đứng giữa ngã ba đường, tôi không muốn mất chồng, mất con. Nhưng tôi cũng không muốn mất ảnh. Tôi thực sự không biết chọn thế nào.
Ông ăn trả bà ăn nem dường như trở thành quy luật tất yếu khi lí giải cho chuyện ngoại tình. Tôi tin chắc trong tâm mọi người không ai có ý nghĩ như thế nhưng ý nghĩ là một chuyện còn những biến cố, những sự đưa đẩy của cuộc sống làm sao tránh khỏi, nó là chất xúc tác khiến ta theo con đường tội lỗi.
Anh và tôi cũng thế. Chúng tôi đến với nhau một thời gian nói ngắn cũng không quá ngắn mà dài cũng chưa phải dài, 5 năm cho một chuyện tình đẹp, nhưng tới khi cả hai đều có công việc ổn định cũng là lúc chúng tôi thấy mình không còn là của nhau.
Anh- một người làm kỹ sư xây dựng với vẻ ngoài bảnh bao khá hào hoa, tôi- một cô giáo trẻ trung hiểu chuyện, cả hai chúng tôi hòa quyện vào nhau tình cờ tại bữa tiệc cưới của nhỏ bạn, đập vào mắt tôi là vẻ ngoài hào nhoáng của anh không biết đã làm siêu lòng biết bao cô gái.
Chúng tôi có với nhau 1 đứa con trai, lên 4, kháu khỉnh đáng yêu, lanh lợi. Tưởng chừng như cuộc sống không còn ai hạnh phúc hơn gia đình tôi ,vậy mà chuyện không ai tin được đã xảy ra. Dạo này chồng tôi hay đi theo công trình, ở ngoài nhiều hơn lúc trước, có những chuông điện thoại bí hiểm mà tôi không sao lí giải được. Lúc xưa anh không bao giờ khư khư giữ điện thoại của mình, vậy mà giờ đây anh cất nó một cách lén lút, khi tôi vừa đụng tới là anh chạy lại giằng lấy, nói tôi không tôn trọng quyền riêng tư.
Tôi kinh ngạc tự hỏi đã là vợ chồng rồi cũng cần có khoảng không riêng nữa hả? Tôi khó chịu quay về phòng với nhiều dấu chấm hỏi. Là một người chưa chịu thua ai bao giờ tôi tự mình tìm hiểu vì tôi biết anh đã không còn là anh, là người của 5 năm về trước.
Tôi bắt đầu tìm hiểu kĩ về công việc của anh, dò hỏi qua bạn bè anh về ngày phải đi, mối quan hệ bạn bè khác, cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại trước một cô gái tên Nhi trên màn hình face mà bạn ảnh gửi cho tôi. Tôi clik vào nick nem đó, một dãy những sattus ngọt ngào mà cô ấy gửi cho người yêu, không hiểu sao lòng tôi rối bời có chút nghi ngờ, tôi không biết người con trai trong tấm hình chụp quay lưng kia là ai, có phải chồng tôi không, tôi không dám chắc, tôi chỉ biết một điều giờ đây trong lòng tôi một nỗi lo không tên ngày càng nhiều.
Tôi quyết định tìm gặp cô ấy, tôi gọi điện thoại cho cô ấy không liên lạc được, gọi cho chồng tôi cũng lại không, tôi toan bước đi nhưng lại khựng lại, tôi không đủ can đảm để đối diện, lỡ như người đó là chồng tôi thật thì tôi phải làm sao không lẽ lao vào đánh cô ấy, còn lỡ như tôi lầm thì tôi mang tội nghi oan cho chồng, tôi thở dài quay vào giường nằm.
Nhưng ở đời sóng muốn lặng mà gió chẳng đừng, cô ấy chủ động tìm tôi, cuộc gặp gỡ giữa hai người đàn bà đã nói lên tất cả, tôi hoang mang khi biết hai người qua lại với nhau 1 năm, cô ấy là đối tác của anh khi anh nhận dự án gần đây.
Tôi lững thững trở về như người vô hồn, tiếng còi xe bên tai tôi không nghe rõ, tôi chỉ biết giờ đây trong tôi lòng đã chết.Tôi khựng lại trước cổng nhà, nhìn vào trong tôi thấy màn đêm ập xuống nhanh quá, tôi muốn tìm ánh sáng cho cuộc đời, tôi bước đi tiếp trên con đường hằng ngày đi nhưng hôm nay nó dài và hoang vu quá.
Điện thoại rung, anh gọi cho tôi, tôi cười khảy cho cuộc đời, tôi tiếp tục bước đi. Tôi biết mình quay về sẽ là lúc anh thú nhận với tôi tất cả, tôi không đủ nghị lực khi chính tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho đơn li dị. Ngồi một mình nơi ghế đá công viên, tôi rùng mình nhìn sang cặp bên cạnh đang tâm sự vui vẻ, sao giống hình ảnh khi xưa của tôi như thế. Trời về khuya càng trở lạnh, chỉ còn mình tôi ở đó, bỗng từ xa nhóm thanh niên chạy tới chêu đùa tôi chặn đường tôi, tôi sợ hãi chống cự bỏ chạy nhưng bất lực, đúng lúc tôi tưởng chừng như mình không còn lối thoát thì anh ấy xuất hiện , một mình anh đánh với 3 người thanh niên, anh kéo tôi chạy đi. Khi dừng lại tôi thấy mệt nhưng chuyện đau khổ của tôi dường như không còn. Tôi không muốn về nhà, ảnh dẫn tôi đi nhậu.
Tôi như người vô hồn uống say lúc nào không hay và rồi chuyện không muốn cũng xảy ra, chúng tôi là vợ chồng bất đắc dĩ một đêm. Sáng hôm sau bàng hoàng tỉnh dậy tôi thấy mình mắc sai lầm, tôi nói chấm dứt với anh và cho đó là tình một đêm, anh im lặng nhìn tôi bước đi. Trở về nhà chồng tôi ngồi nơi đó, ngoài sức tưởng tượng của tôi, anh chạy lại níu tay tôi và xin tôi tha thứ. Tôi hất tay anh, trở về phòng.
Ngồi một mình trong căn phòng vợ chồng, tôi thở dài chán nản, tôi đã khóc như chưa từng được khóc, tôi đứng giữa sự đấu tranh giằng xé, một là danh dự lòng tự cao của bản thân, hai là gia đình có đủ ba mẹ cho con tôi.
Bước sang phòng con trai, ngắm nhìn con ngủ, nét mặt gây thơ vô tội tôi không nỡ khiến con buồn, tôi trở xuống dưới nhà nói chuyện với anh. Tôi bỏ qua mọi chuyện và làm lại từ đầu.
Có khi nào quyết định đó trong tôi là hoàn toàn sai lầm. Sau đêm định mệnh ấy tôi luôn bị ám ảnh, rồi cho tới một ngày kia ảnh tìm tới trường học, chờ tôi cả một buổi trời, tôi bất ngờ pha chút xuyến sao khi nhận ra anh, chúng tôi tìm nơi nói chuyện.
Ảnh nói ảnh yêu tôi, ảnh nhớ mùi hương từ cơ thể tôi, tôi xin ảnh buông tha cho mình nhưng nhìn vào mắt ảnh tôi thấy lòng mình muốn sai phạm, phải chăng giờ đây tôi mới hiểu cảm giác của người mới là thế nào. Tôi quay về mà tâm trí đặt nơi đâu. Tôi không muốn mình phạm sai lầm giống chồng , tôi không muốn trở thành bà vợ không chung thủy nhưng con tim tôi đã đẩy tôi sa lầy, mỗi khi buồn tôi lại tìm đến ảnh, dần dà tôi thương ảnh khi nào không hay, tôi thương ảnh vì ảnh chưa có vợ mà lại lỡ thương nhầm người như tôi. Giờ đây giữa chồng và ảnh tôi không biết giải quyết sao cho êm dịu, dĩ nhiên con tôi cần có cha nhưng tình cảm tôi dành cho ảnh là có thật. Tôi đã hứa với con tim mình nên dứt khoát trước khi chồng tôi phát hiện.
Ngày ảnh ra đi mỉm cười chúc tôi hạnh phúc là ngày tôi thấy mình chết hoàn toàn, tôi trở về nhà với cái xác không hồn, nhưng tôi sẽ cố gắng sống vì ảnh, vì tôi và cả con tôi.Tôi chỉ biết cầu mong nơi phương xa mọi điều tốt đẹp nhất sẽ dành cho ảnh- người con trai tôi thương.
Theo VNE
Anh ra đi vì tôi không còn trinh tiết Đêm định mệnh ấy cũng chính là đêm tôi mất người đàn ông của mình, anh đã rời khỏi tôi vì tôi không còn trong trắng như anh muốn. Yêu nhau gần 1 năm, tình yêu của tôi đang đơm hoa kết quả thì lại xảy ra chuyện này. Đúng là, tôi không biết nên giải thích thế nào vì bản thân tôi...