Bí mật sau những lần nôn ọe tím tái mặt mày của vợ
Hôm đó, đi theo vợ, thấy vợ vào viện sản, tôi bắt đầu giật mình. Vợ vào viện sản làm gì, với ai, tại sao lại vào đó nếu như không phải vợ mang bầu?
Tôi và vợ cưới nhau đã 5 năm nhưng vẫn chưa có con, đó là điều tôi luôn đau đáu trong lòng. Bố mẹ tôi thúc giục, hai bên gia đình lo lắng về chuyện con cái của chúng tôi. Vợ tôi sốt sắng nhưng cũng chẳng có cách nào, vì thật ra, hai đứa đã đi khám khắp nơi.
Vợ tôi buồn lắm, chẳng biết vì sao hai vợ chồng mãi không có một mụn con. Suy nghĩ nhiều đến gầy người đi, vợ không còn sức lực để làm những chuyện khác. Lúc nào vợ cũng mơ sảng, nói linh tinh khiến tôi đứng ngồi không yên. Nhìn người ta đi chơi, tay trong tay dắt con cái, tôi chạnh lòng, buồn lắm. Còn vợ tôi thì rớt nước mắt mãi không thôi.
Tôi cố gắng động viên vợ từ từ rồi sẽ có, “ở hiền gặp lành”. Biết vậy nhưng lòng tôi xốn xang, đứng ngồi không yên. Một ngày nọ, tôi nghe người bạn giới thiệu có một bác sĩ chữa vô sinh khám bệnh giỏi lắm. Và tôi đã tìm tới tận nơi.
Thật không thể tin nổi, bác sĩ nói nguyên nhân chính là ở tôi. Tôi không thể sinh con… chứ không phải do vợ. Mấy năm qua, tôi vẫn nghi ngờ vợ mình chỉ là không dám nói. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ. Tôi lặng người nghĩ lại những ngày tháng mình lạnh nhạt với vợ, thậm chí còn thử với vài cô xem có bầu hay không. Các cô gái đó chưa từng bắt vạ tôi, và tôi càng tin, chuyện tôi vô sinh là có thật…
Tôi cứ nghĩ như thế mà vô định đi về nhà lúc nào không hay. Vào đến nhà, tôi chửi bới óm sòm khi thấy vợ về. (Ảnh minh họa)
Tôi về nhà mà trong lòng nặng trĩu. Nghĩ vừa thương vợ, vừa thương bản thân mình. Nhưng tôi không đủ can đảm thừa nhận. Tôi cứ sống như vậy, hèn hạ, bẩn thỉu, để mọi người trách vợ tôi không sinh được con.
Một lần, tôi đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh, thấy vợ nôn ọe ầm ầm. Tôi gọi hỏi bảo vợ bị làm sao thì vợ xua tay, không nói gì. Tối đó, tôi cứ ngồi nghĩ mãi. Dạo gần đây vợ lười ăn, cứ bữa ăn lại hay nôn ọe. Tôi có chút nghi ngờ vợ…
Hôm đó, tôi đi theo vợ thì thấy vợ vào viện sản, tôi bắt đầu giật mình. Vợ vào viện sản làm gì, với ai, tại sao lại vào đó nếu như không phải vợ mang bầu? Nhưng, tôi vô sinh, vợ mang bầu với ai. Chắc chắn là cô ấy ngoại tình. Vì nếu không ngoại tình thì không thể có chuyện mang bầu được, không thể có chuyện vào phòng khám được. Chắc là, cô ấy đang định lừa tôi vì quá lâu rồi chúng tôi không có con. Chắc chắn cô ấy đã ngủ với ai đó để cho tôi phải nhận con là con đẻ của mình. Nếu sự thật là như vậy thì đây đúng là một tội ác tày đình.
Video đang HOT
Tôi cứ nghĩ như thế mà vô định đi về nhà lúc nào không hay. Vào đến nhà, tôi chửi bới óm sòm khi thấy vợ về. Tôi chỉ vào mặt cô ấy, nói cô ấy những lời không ra gì. “Cô ngủ với thằng nào để về bắt tôi đổ vỏ phải không? Tôi không phải thằng ngu để cô lừa dối nhé. Tôi vô sinh rồi, cô có con với tôi làm sao được mà định dở trò?”.
Vợ tôi nghe như không hiểu chuyện gì, hỏi lại &’sao anh lại nói như vậy, em làm gì có con, em lừa dối anh cái gì?’.
Nhìn vợ nằm trên giường bệnh mà nước mắt tôi trào ra. Tôi nắm lấy tay vợ, hối hận không ngừng. (Ảnh minh họa)
Không chịu được, tôi lao tới, tát cái bốp vào mặt vợ. Chỉ một cái tát mà cô ấy gục xuống, lăn ra nền nhà không dậy được nữa. Tôi vội vàng đưa vợ vào viện cấp cứu, run sợ vô cùng.
Vào đến viện, bác sĩ mới thông báo với tôi một sự thật trời giáng. Vợ tôi bị ung thư dạ dày. Tôi lặng người, đứng không vững, đầu óc quay cuồng. Sao vợ tôi lại bị ung thư được? Cô ấy khỏe mạnh, vui vẻ, hoạt bát, sôi nổi, tại sao tự nhiên lại mắc căn bệnh trời giáng ấy?
Nhìn vợ nằm trên giường bệnh mà nước mắt tôi trào ra. Tôi nắm lấy tay vợ, hối hận không ngừng. Việc cô ấy nôn ọe là do ung thư chứ đâu phải là có bầu gì đâu. Còn chuyện cô ấy vào viện sản, có lẽ chỉ là để thăm ai đó nhưng vô tình trùng hợp mà thôi.
Hối hận, đau khổ, tôi không còn lời nào để nói. Tôi tự trách mình, thật đê tiện, bỉ ổi. Tại sao tôi lại có thể nghi ngờ người vợ bao nhiêu năm chung chăn chung gối với mình? Tại sao tôi lại không chịu hiểu, tôi vô sinh mà cô ấy chấp nhận ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm nay đã là sự hi sinh quá lớn rồi? Để bây giờ, cuộc đời còn lại quá ngắn ngủi…
Tôi khóc như mưa, vừa ôm vợ vừa khóc như thể ngày mai thôi, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không còn được gặp lại nhau. Thật sự là như vậy, ngày ấy sắp đến rồi. Vợ tôi bị ung thư, còn có thể chữa được chăng? Tôi sắp mất vợ, mất người phụ nữ tôi yêu thương nhất. Sao ông trời lại bất công với chúng tôi như thế? Không có con, giờ không có vợ, tôi sống làm gì…?
Theo Phununews
Nàng dâu mới lần đầu cúng ông Táo và sự cố khó quên
Đã 3 năm trôi qua nhưng chị Thu Vân vẫn chưa dám nói thật với mẹ chồng về sai sót của mình ngày ấy.
Theo truyền thống của người Việt, cứ đến ngày 22-23 tháng Chạp hàng năm, các gia đình đều tất bật sửa soạn lễ cúng ông Công ông Táo. Tùy theo điều kiện của từng nhà mà có thể làm mâm lễ mặn hay ngọt nhưng mọi thủ tục cần hoàn tất trước 12h ngày 23. Thông thường, người phụ nữ trong gia đình sẽ chịu trách nhiệm chuẩn bị đồ lễ nên từ đó cũng có nhiều chuyện "dở khóc dở cười" với những nàng dâu thiếu kinh nghiệm.
Yêu cầu được giấu tên khi chia sẻ câu chuyện của mình trên báo, chị Thu Vân (*) ở phố Hàm Long, Hà Nội, vẫn giữ kín một bí mật suốt 3 năm nay về lần đầu tiên làm lễ cúng ông Táo ở nhà chồng. Chị kể, năm đó, gần ngày 23, mẹ chồng của chị bị sốt xuất huyết và nằm viện cả tuần nên tự nhiên mọi việc cúng lễ đều được giao cho Vân vì ông xã của chị là con một.
"Mình chân ướt chân ráo về nhà, còn chưa hiểu hết được thói quen tập tục của gia đình nhà chồng; hơn nữa, 24 năm ở với bố mẹ đẻ cũng chẳng phải động chân động tay vào việc gì, cứ ăn rồi học thôi. Thế nên, khi mẹ chồng trong viện gọi điện cho mình vào chiều tối ngày 21 tháng Chạp và bảo: 'Tết năm nay nhờ cả vào con vậy' là mình hoảng loạn luôn rồi", Thu Vân chia sẻ.
Đặt mâm cúng ông Táo trong bếp là quan niệm chưa đúng của nhiều người. Ảnh: Lamsao.
Việc đầu tiên chị nghĩ đến sau khi được giao nhiệm vụ là "gọi điện thoại cho người thân", nhờ mẹ đẻ trợ giúp. Vì không biết chút gì về cúng lễ nên Thu Vân hỏi han mẹ mình tỉ mỉ từ việc làm bao nhiêu món, chuẩn bị đồ lễ gồm những gì, mua cá chép thật hay dùng cá giấy, thời gian cúng khi nào... Tuy nhiên, chị lại không hỏi một chi tiết là: "Đặt mâm cúng ông Táo ở đâu?".
Chị lý giải: "Ngày trước, mình đã đọc câu chuyện về ông bà Táo, biết chắc chắn đó là 3 vị đầu rau trông coi việc bếp núc nên yên chí đặt mâm cỗ và lễ vật cúng ở trong bếp. Ông xã mình khi về thắp hương cứ nói: 'Anh thấy hình như có gì không đúng!', nhưng mình gạt phắt đi: 'Không, em hỏi mẹ em rồi, chuẩn lắm'. Thế là hai vợ chồng xì xụp khấn vái rồi đem cá ra hồ cạnh nhà thả".
Ba hôm sau, mẹ chồng chị xuất viện về nhà. Thương con dâu mới về nhà đã phải lo đủ chuyện, mẹ chồng gọi chị Vân xuống phòng nói chuyện. Bà bảo: "Mẹ cứ áy náy mãi vì đáng ra năm nay là năm đầu tiên, mẹ phải hướng dẫn con việc nội trợ trong nhà, nhưng thấy con lo được chu toàn vậy, mẹ cũng yên tâm. Mẹ vừa lên phòng thờ, thấy hương con thắp hôm 23 quăn tít, chắc năm nay nhà mình được nhiều lộc rồi, không ai bị ốm như mẹ nữa...".
Bà còn nói thêm nhiều điều nữa nhưng chị Vân bảo, chỉ nghe tới "phòng thờ", "hôm 23" là tai chị "ù đi" vì biết mình đã làm sai. Bà mới ra viện, chị lại không muốn kể về chuyện đã qua vì sợ mẹ chồng lo lắng. Chị chỉ dám chia sẻ điều này cho mẹ đẻ của mình và được giải thích lại rằng: Ông Công ông Táo là các vị thần linh nên đều được cúng trên ban thờ. Bếp là nơi đun nấu, không sạch sẽ nên không bao giờ được chọn làm nơi cúng lễ.
Không hỏi rõ ràng lời dặn của mẹ chồng, Lan Anh gặp sự cố nhớ đời. Ảnh: Womenshealthmag.
Cùng cảnh ngộ như Thu Vân là Lan Anh ở phố Lò Đúc, Hà Nội. Tuy nhiên, bà mẹ trẻ này lại nhìn nhận về sự cố ngày 23 tháng Chạp của mình một cách khá hài hước. Chia sẻ lại câu chuyện, Lan Anh hy vọng các chị em sẽ không phạm phải sai lầm như mình và "nếu không trực tiếp cùng gia đình chuẩn bị Lễ tết thì hãy chịu khó quan sát cách bố mẹ đẻ làm để tránh chuyện đã rồi".
Sau đám cưới, Lan Anh và chồng được bố mẹ tạo điều kiện cho ra ở riêng. Có bầu trước rồi sinh con ngay nhưng vì nghỉ hẳn công việc ở nhà nên Lan Anh tự xoay xở mọi việc mà không cần thuê giúp việc. Ông bà nội, ngoại đều làm kinh doanh nên gần Tết lại càng bận rộn. "Nếu có điều gì không biết, mình gọi điện hỏi mẹ đẻ, mẹ chồng, chứ chẳng trông mong ông bà sang làm giúp được. Hơn nữa, việc mua sắm bây giờ toàn qua mạng, người ta giao đến tận nhà nên mình không lo lắng lắm", Lan Anh tâm sự.
Một hôm trước ngày 23 tháng Chạp, mẹ chồng của Lan Anh gọi điện hỏi han xem các con chuẩn bị lễ Tết đến đâu rồi. Bà cũng không quên dặn con: "Nhà có trẻ nhỏ, con nhớ cúng thêm một con gà luộc để các ngài phù hộ cho cháu lớn lên mạnh mẽ". Yêu cầu của mẹ chồng không quá khó với cô con dâu hoạt bát, nhanh nhẹn nên hôm sau, Lan Anh đặt hẳn... một con gà mái tơ ở hàng quen cho yên tâm. Hơn nữa, cô nghĩ: "Con mình là con gái, lễ gà mái để sau này con dịu dàng, xinh xắn, chứ cứ tính nết 'hổ vồ' giống mẹ thì mệt lắm".
Lễ lạt xong xuôi, hôm sau, Lan Anh lên mạng chat với cô bạn thân cũng có con gái 2 tuổi thì mới vỡ lẽ ra là: "Gà luộc phải là loại gà cồ mới tập gáy chứ không phải gà mái tơ như mình nghĩ. Có tục này là do ông bà quan niệm, Táo quân sẽ xin với Ngọc Hoàng cho đứa trẻ lớn lên có nghị lực và ý chí mạnh mẽ như con gà cồ".
Sự cố nhớ đời của Lan Anh đã xảy ra cách đây 2 năm, bây giờ, cô con gái của chị cũng đã gần 3 tuổi và hiếu động, nghịch ngợm như bao đứa trẻ trong độ tuổi này. Lan Anh vẫn cười xấu hổ khi nhắc tới "kỷ niệm xưa" nhưng cũng hay nói tếu táo để tự an ủi bản thân là: "Đấy, cúng gà mái tơ mà nó còn nghịch như giặc thế, nếu là gà cồ chắc mình không chịu nổi, suốt ngày chỉ chạy theo con thôi cũng mệt đứt cả hơi".
Cúng ông Công ông Táo hay các lễ cúng khác là hoạt động tâm linh trong gia đình Việt. Tuy nhiều người quan niệm không cần cầu kỳ, câu nệ vì đó chỉ "vấn đề đức tin" hay "cứ thành tâm là được" nhưng theo các chuyên gia nghiên cứu, khi thực hiện đúng những quy định cơ bản thì cũng đồng nghĩa với việc mỗi gia đình đang gìn giữ truyền thống văn hóa tốt đẹp của dân tộc. Và khi có niềm tin vào một điều gì đó, mỗi người sẽ tìm thấy động lực để cố gắng nếu gặp khó khăn.
Theo Phununews
Xây xong nhà bố mẹ vợ trở mặt, vợ tôi đã nói điều này... khiến ông thay đổi Mấy đứa bạn tôi không thèm ăn uống gì nữa tức giận ném vào tay tôi chiếc phong bì rồi nhanh chân bước ra về khiến tôi đau như chết lặng. Sau nhiều năm trời thuê trọ hết nhà này đến nhà khác cuối cùng vợ chồng tôi cũng được bố mẹ vợ cho một miếng đất để làm ăn sinh sống. Do...