Bí mật sau câu nói: ‘Anh giữ cho em tới ngày cưới’
Hơn 2 năm yêu, anh giữ gìn cho tôi, không bao giờ đòi hỏi hay gạ gẫm. Tôi hạnh phúc vì nghĩ mình lấy được người đáng mặt đàn ông. Nhưng
Cuối cùng thì tôi và anh cũng nên nghĩa vợ chồng, đám cưới rình rang, chú rể đẹp trai, ân cần với vợ… Bao nhiêu người nhìn tôi ước ao, ngưỡng mộ. Nhưng không ai biết rằng, ngay đêm tân hôn, tôi đã phải đối diện với một sự thật đầy cay đắng mà không thể san sẻ cùng ai.
Chúng tôi yêu nhau hơn 2 năm mới cưới. Anh quen tôi từ khi tôi còn là cô sinh viên năm thứ 3. Anh là người đàn ông thành đạt, khá giả, thế nên lúc đầu mới quen, ai cũng bảo tôi phải cảnh giác bởi vì tôi xinh xắn, dễ bị đám đàn ông có tiền ‘lợi dụng’.
Bản thân tôi không phải là người quá cứng nhắc nhưng tôi không thích chuyện quan hệ trước hôn nhân. Vì thế, tôi cũng luôn ý thức giữ mình khi yêu.
Anh đã khiến tôi thực sự trân trọng khi vừa mới bắt đầu cuộc tình đã chủ động nói: ‘Anh không quan trọng chuyện trinh tiết nhưng anh muốn chúng mình yêu nhau trong sáng, cho tới khi nào hai đứa cưới’.
Ảnh minh họa
Tôi đã nghẹn ngào tới mức bật khóc. Tôi tin, phải là người đàn ông yêu mình thật lòng mới chịu giữ gìn cho mình như thế. So với bạn bè đồng trang lứa, tôi được đánh giá là đẹp, bởi thế, nếu anh tôn trọng tôi, không ép tôi phải đi quá giới hạn trước hôn nhân thì tôi tin anh yêu mình!
Video đang HOT
Anh nói được, làm được. Hơn 2 năm yêu nhau, người ngoài khâm phục khi thấy anh chăm sóc, chiều chuộng tôi một thì tôi khâm phục anh mười khi biết anh đã giữ đúng lời anh nói. Anh chưa một lần đòi hỏi hay gượng ép tôi, dù có nhiều lần anh đưa tôi đi du lịch, hai đứa nằm bên nhau cả đêm nhưng tuyệt đối anh không vượt quá giới hạn. Tôi tin anh tuyệt đối!
Đám cưới của chúng tôi diễn ra êm đẹp, tôi nghĩ hạnh phúc với mình như vậy là tròn trịa. Có ai ngờ, trong đêm tân hôn, anh khóc và thú nhận với tôi rằng anh vốn ‘yếu’ trong ‘ chuyện ấy‘. Điều này khiến anh mặc cảm vô cùng.
Anh yêu tôi nhưng sợ mất tôi nên đã giấu mọi chuyện tới tận bây giờ. Anh khóc, anh hứa sẽ yêu thương, chiều chuộng chăm lo cho tôi cả đời. Anh mong tôi giấu kín mọi chuyện. Về khoản con cái, sau này hai đứa sẽ lặng lẽ đi cấy ghép để tôi có con.
Tôi thương chồng vô cùng. Tôi biết đó là một nỗi đau lớn mà anh phải chịu đựng nhưng thực sự đời người con gái đi lấy chồng, tôi cũng cảm thấy buồn.
Ai cũng mong muốn hạnh phúc viên mãn nhưng giờ chồng tôi ‘yếu’, chuyện chăn gối không thể bình thường được. Hơn nữa tôi cũng không thể nào có con với anh. Cứ nghĩ tới những điều đó lòng tôi lại hoang mang và buồn vô cùng.
Giờ vợ chồng tôi vẫn sống bên nhau nhưng tôi vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân của mình bấp bênh và không biết phải làm sao để xóa đi nỗi buồn… Tôi như vậy là đúng hay sai? Tôi biết chồng yêu mình nhưng nếu cả đời sống cảnh ‘thiếu thốn’ thì liệu có được không? Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Minhanh/Netnews
Rụng rời chân tay khi nhìn thấy chồng không mảnh vải trong phòng trọ
Khi tôi rón rén bước đến phòng trọ của chồng, ghé mắt nhìn qua cửa sổ thấy anh ấy đang cởi trần nằm trên giường. Tôi định đẩy cửa đi vào thì bất ngờ..
Tôi và chồng kết hôn được gần 6 năm nay, có với nhau hai đứa con kháu khỉnh, đáng yêu. Tôi và anh ấy quen rồi yêu nhau từ khi còn học đại học. Hai đứa cùng quê, bố mẹ cũng căn bản nên từ lúc yêu chúng tôi đã được gia đình hai bên đồng ý, thậm chí còn vun vén vào nữa.
Sau khi ra trường 1 năm thì chúng tôi làm đám cưới. Kết hôn mới mấy năm nhưng chúng tôi đã có nhà 4 tầng mặt phố, gia đình "có nếp có tẻ" cả nên bố mẹ hai bên đều rất mừng và tự hào.
Tôi làm giáo viên cấp 3 ở huyện còn chồng tôi làm kỹ sư xây dựng nay đây mai đó. Chồng tôi là một người đàn ông đẹp trai, cao to, ăn nói có duyên. Mặc dù vợ chồng không ở gần nhau nhưng tối nào chồng cũng gọi điện về cho tôi để nói chuyện với các con. Vì thế nên tôi luôn tin tưởng ở chồng mình
Dù người ta vẫn thường dèm pha dân xây dựng bồ bịch, trăng hoa nhưng tôi tin rằng, chồng tôi không như thế. 3 năm yêu nhau, sống với nhau 6 năm cũng đủ để tôi hiểu phần nào về con người anh rồi.
Đi làm xa, cứ khoảng 1 đến 2 tháng chồng tôi mới về thăm vợ con một lần. Lần nào về anh cũng mua bao nhiều quà bánh. Có lẽ cuộc sống vợ chồng của tôi hạnh phúc nhất là khoảnh khắc được cùng chồng và các con đi vui chơi những ngày anh về. Nhìn anh cưng nựng hai đứa nhỏ, đặc biệt là con bé út tôi hạnh phúc vô cùng.
Lần nào cũng vậy, anh về hơn 1 tuần rồi lại đi. Những ngày sau đó là cảm giác trống vắng, nhớ mong đến dịp kế tiếp chồng trở về. Cuộc đời đúng là không cho ai trọn vẹn cái gì. Người ta cơm áo không đủ đầy nhưng luôn có chồng con bên cạnh, còn tôi thì ngược lại. Vì thế, tôi quý lắm, trân trọng lắm những khoảnh khắc cả nhà được bên nhau. Bởi tôi - như nhiều người nhận xét - là một người phụ nữ của gia đình, luôn hết mực yêu thương con và tin tưởng hoàn toàn vào chồng, xem anh là bờ vai vững chãi để dựa vào cả cuộc đời.
Thế nhưng tôi đã lầm khi quá tin tưởng anh ấy. Hôm qua, sau khi dạy xong tiết cuối, tôi dự định bí mật bắt xe vào nơi chồng làm để anh bất ngờ.
Khi tôi rón rén bước đến phòng trọ của chồng, ghé mắt nhìn qua cửa sổ, cảnh tượng trước mắt hiện ra khiến tôi choáng váng. Ảnh minh họa
Khi tôi rón rén bước đến phòng trọ của chồng, ghé mắt nhìn qua cửa sổ thấy anh ấy đang cởi trần nằm trên giường. Tôi định đẩy cửa đi vào thì bất ngờ một cô gái không mảnh vải che thân đi ra từ phòng tắm đến gần chỗ chồng tôi nằm rồi bảo: "Anh à, mình yêu xong rồi đi luôn nhé. Em thích cái túi chà nen ấy lắm. Mấy hôm nay em mất ăn mất ngủ vì nó. Anh mà không lấy nó về cho em luôn là em ốm luôn đó".
Chưa kịp trấn tỉnh, chồng tôi cợt nhả với cô gái đó rồi kéo luôn cô ta xuống giường nói: "Ừ, cưng muốn gì anh cũng chiều. Giờ thì yêu anh đã nào".
Không để cho hai kẻ trơ trẽn đó kịp làm gì, tôi đạp cửa xông vào, vơ ngay ca nước trên bàn hất thẳng vào bọn họ. Cô ta giật mình choàng dậy vơ lấy cái chăn che thân theo phản xạ. Chồng tôi nhìn thấy tôi ú ớ không nói nên lời.
Chẳng hiểu sao, lúc đó tôi lại đủ bình tĩnh để còn dọa tiếp hai kẻ đó "Giữ nguyên hiện trạng cho tôi. Để tôi gọi công an, chính quyền đến lập biên bản. Sếp của anh nữa, để tôi gọi ông ấy đến đây giải quyết".
Cô gái kia nghe đến công an sợ quá quỳ van xin tôi tha thứ. Chồng tôi vội vàng chạy đến kéo tôi ngồi xuống bảo bình tĩnh nhưng làm sao tôi có thể tha thứ được. May là tôi đã kịp chụp mấy bức ảnh làm chứng cứ để đôi "mèo mả gà đồng" kia hết chối cãi.
Hôm đó, đến lúc trở về nhà tôi mới thấm được nỗi đau bị phản bội. Tôi chỉ muốn cho cả hai con người đó nếm trải cảm giác như tôi. Nằm ngủ nhìn hai đứa con thơ còn ú ớ mơ gọi bố mà tôi ứa nước mắt. Hạnh phúc đã vụn vỡ mất rồi. Tôi phải làm sao với cuộc hôn nhân đến đường cùng này đây?
Theo Tintuc
Phải làm sao để tôi có thể làm lại cuộc đời từ đầu? Chỉ vì trách nhiệm với gia đình, vì định kiến xã hội mà tôi đã tự xô đẩy cuộc đời mình vào "vũng bùn lầy". Giờ có hối cũng không kịp. Phải làm sao để tôi có thể làm lại từ đầu?. Con gái đến tuổi cập kê đi đến đâu, ngồi đâu, gặp ai cũng hỏi han, thúc giục "Sắp lấy chồng...