Bí mật phũ phàng đằng sau việc người đàn ông sẵn sàng cưới vợ đang mang thai con người khác
Hôn nhân với người đàn ông sẵn sàng cưới mình khi Vy đang mang thai con gã đàn ông khác lại chẳng màu hồng như Vy nghĩ…
Cả tuần nay Vy như người mất hồn. Cô đang mang trong mình một mầm sống, nhưng bố của đứa bé lại không hoan nghênh nó, và muốn cô bỏ nó đi. Cô giữ cũng được, vậy cô hãy làm mẹ đơn thân, anh ta tuyên bố như thế. Thương con vô vàn, Vy không đành lòng bỏ con. Nhưng cô phải làm thế nào đây, một mình cô có thể nuôi dạy con nên người? Chưa nói còn áp lực từ chính gia đình và ánh mắt của những người xung quanh?
Vy không dám nói với bố mẹ, chỉ đành tâm sự với cô bạn thân. Nó khuyên cô suy nghĩ thật kĩ, bởi chẳng ai có thể thay thế cô đưa ra quyết định cho chính cuộc đời mình cả. Vy hiểu điều đó, cô muốn giữ con nhưng cô cũng sợ hãi những thứ mình sắp phải đối mặt khi chuyện vỡ lở. Cô vừa ra trường, công việc chưa ổn định, biết lấy gì lo cho đứa bé nếu không có sự hậu thuẫn của gia đình?
Giữa lúc Vy đang rối như tơ vò ấy thì một người không ngờ đến lại tới gặp cô. Tuân là bạn cùng lớp đại học với cô, 2 người không quá thân thiết, mối quan hệ chỉ dừng ở mức xã giao. Tuân hẹn gặp cô, bảo rằng có chuyện quan trọng cần nói. Vy mang tâm trạng khó hiểu tới gặp anh chàng, để rồi bất ngờ tột độ khi biết Tuân lại rõ ràng chuyện của cô như lòng bàn tay.
Ảnh minh họa
“Nói thật với bạn, tớ đã luôn thích bạn từ hồi xưa, và vẫn dõi theo bạn tới bây giờ. Là tớ chủ động gặng hỏi tình hình của bạn từ chỗ Hiên (bạn thân của Vy). Tớ biết bạn đang lâm vào khó khăn, vậy hãy để cho tớ được giúp đỡ bạn nhé! Cũng là thỏa ước nguyện bao lâu nay của tớ”, Tuân bất ngờ bộc bạch tấm lòng khiến Vy sốc vô cùng.
Cô lờ mờ nhận ra dụng ý của Tuân, nhưng vẫn muốn hỏi lại chắc chắn: “Ý bạn là…”. Tuân đầy chân thành nhìn Vy nói: “Chúng mình cưới nhau đi! Tớ biết tớ chưa đủ tốt, nhưng tớ sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân. Tớ tin thời gian sẽ khiến bạn yêu tớ. Tớ hứa sẽ đối xử với đứa bé như con đẻ của mình, và không tiết lộ cho bất cứ ai biết về chân tướng sự việc”.
Vy lắp bắp mãi không biết đáp ra sao, bởi sự việc xảy đến quá mức đột ngột. Cô không có tình cảm với Tuân, song cô lại khó thốt lên lời từ chối, bởi thật sự ngay lúc này cô cần một người đàn ông đứng ra nhận trách nhiệm với cái thai trong bụng mình hơn ai hết, dù cho đó không phải bố đẻ đứa bé. Phải rồi, nếu Tuân cưới cô, cô sẽ đàng hoàng sinh con ra, không còn phải lo lắng gia đình trách móc, xã hội dè bỉu nữa. Hơn thế, một người đàn ông từ bỏ hết sĩ diện, tự ái cá nhân để nhận đứa trẻ khác dòng máu là con mình, đủ biết tình cảm Tuân dành cho cô sâu nặng thế nào. Làm vợ một người đàn ông yêu mình hết mực, hẳn cô sẽ không cần chịu khổ. Về vấn đề tình cảm, như Tuân nói ấy, dần dà cô sẽ dần yêu thương anh, Tuân tốt thế cơ mà…
Nghĩ đến tâm chân tình của Tuân, cùng những lo lắng, sợ hãi bản thân trải qua thời gian gần đây, Vy không kìm được mà khóc nức nở. Tuân dè dặt tới gần, gượng gạo ôm nhẹ Vy vào lòng an ủi. Sau đó Tuân đưa Vy về nhà, được sự đồng ý của Vy, anh ngay lập tức thưa chuyện 2 người với bố mẹ cô, xin phép để bố mẹ anh sang nhà cô bàn chuyện cưới hỏi.
Bố mẹ Vy giận khi con gái “ăn cơm trước kẻng”, còn chẳng chịu đưa bạn trai về giới thiệu bao giờ, đùng cái đòi cưới. Song sự đã rồi, ông bà buộc lòng phải đồng ý. Cuối tuần, bố mẹ Tuân đến nhà Vy, 2 gia đình định ngày cưới hỏi. Bởi Vy mang bầu nên mọi khâu chuẩn bị cho lễ cưới đều tiến hành gấp rút. Hơn 1 tháng sau, Vy đã chính thức làm cô dâu khoác tay Tuân bước vào lễ đường.
Ảnh minh họa
Thế nhưng, hôn nhân với người đàn ông sẵn sàng cưới mình khi Vy đang mang thai con gã đàn ông khác lại chẳng màu hồng như Vy nghĩ. Sau đám cưới, Tuân và Vy ở riêng trong căn hộ của Tuân mua từ trước. Vợ chồng được riêng tư mà chưa một lần Tuân động chạm vào Vy. Cứ cho là vì cô mang thai nên kiêng chuyện vợ chồng, nhưng những hành động tình cảm âu yếm, Tuân vẫn không bao giờ làm với Vy. Buổi tối, anh ngủ ở phòng làm việc. Còn trong cuộc sống thường ngày, Tuân đặc biệt thờ ơ. Mỗi tháng đưa Vy một số tiền sinh hoạt hạn chế, còn lại Tuân không bao giờ hỏi han, quan tâm Vy, đi làm về cơm nước xong là Tuân nhốt mình trong phòng làm việc. Bầu bí bồi dưỡng Vy phải xin tiền mẹ đẻ, bởi cô nghỉ làm từ sau đám cưới. Chồng lạnh lùng, tiền bạc thiếu thốn, Vy buồn bã vô cùng.
Cho đến một hôm, khi Tuân đang tắm còn Vy nấu cơm, điện thoại anh để trên bàn ăn cơm có tin nhắn đến, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Vy lại mở ra xem. Đập vào mắt cô là những hình ảnh mát mẻ của một người đàn ông gửi cho Tuân, cùng những lời lẽ ngọt ngào tình cảm. Cô sững người, nhận ra một sự thật mà bấy lâu nay không nghĩ tới.
Tuân từ nhà tắm bước ra, giật lấy điện thoại, đọc tin nhắn xong anh ta biết Vy đã rõ sự thật, liền thở hắt ra: “Cô biết rồi thì tôi nói thẳng ra nhé. Chúng ta bây giờ hợp tác, tôi cho cô và con cô danh phận, cô che giấu cho tôi, thế là hòa nhau. Con cô thì cô nuôi, hàng tháng tôi nuôi ăn cô, cô nấu nướng dọn dẹp cho tôi. Còn lại chúng ta không liên quan gì đến nhau, ai sống cuộc sống của người đó, cô thích cặp kè với ai thì cặp miễn kín đáo chút. Cô cứ suy nghĩ kĩ đi, giờ ly hôn cô chắc chắn chẳng sướng hơn thế này đâu”.
Vy sững sờ trước những lời Tuân nói. Vậy ra màn diễn thâm tình của Tuân trước kia chỉ là lừa gạt. Cô cứ nghĩ Tuân là chiếc phao cứu sinh của mình, không ngờ cảnh ngộ éo le của mình cũng là chiếc bình phong che chắn cho anh ta. Cô không kì thị người đồng tính, cũng biết Tuân nói là sự thật, cô cần anh ta, anh ta cũng cần cô. Thế nhưng giá như anh ta ngả bài ngay từ đầu thì cô đã chẳng ôm mộng rồi giờ vỡ mộng tan nát như thế này…
Theo Afamily
Bí mật đêm ngoại tình (Phần 18)
Trong khoảnh khắc ấy Như Ý chợt nghĩ hay là vứt bỏ tất cả đạo đức và lương tâm của bản thân, cái thứ chết tiệt vẫn ngăn cản cô và khiến cô chạy trốn bấy lâu nay đi mà theo anh?
Ông ta đưa cô đến một nơi có tên là Phúc Ký trà lầu. Đi vào bên trong có sân vườn rộng rãi, thiết kế giống như những nơi thưởng trà của người Nhật.
Như Ý vẫn đề phòng nhìn người đàn ông này, cô đi theo ông ta mà trong lòng như có lửa. Nếu bây giờ cô chạy trốn thì ông ta sẽ cho người bắt cô lại chứ? Nhưng cô nghĩ mọi chuyện sẽ không lớn đến mức đó.
- Xin lỗi! - Trước khi ngồi xuống Như Ý mở lời - Cháu không biết rốt cuộc bác muốn nói với cháu chuyện gì, nhưng cháu sẽ không làm điều gì có lỗi với mẹ con chị Trinh thêm nữa. Chẳng lẽ chị ấy mang thai lần này là con trai mà còn chưa đủ với gia đình bác hay sao?
Người đàn ông ngồi xuống, sau đó nghếch mặt về tấm nệm đối diện ý bảo cô hãy ngồi xuống. Như Ý không còn cách nào khác là làm theo ông ta. Ông ta muốn nói chuyện với cô.
Sau đó những công đoạn pha trà được thực hiện, trong hoàn cảnh này Như Ý cảm thấy nó rất rườm rà. Cô không có tâm trí để ngồi thưởng trà, cũng không có tâm trạng để đối ẩm, ngâm thơ một cách tao nhã.
Khi người pha trà mang dụng cụ đi, người đàn ông rót cho cô một chén và bảo:
- Uống trà tâm phải tịnh, nếu tâm không tịnh thì không thấy được cái vị của nó ra sao. Như vậy sẽ làm phí cả một vẻ đẹp, một sự tuyệt mĩ. Với câu chuyện này, cũng cần một cái tâm thật bình tĩnh, ta không muốn nói chuyện với những ai hấp tấp, chuyện chưa rõ đã phán bừa hay lồng lộn chửi bới.
Như Ý hiểu được điều ông ta muốn, trước giờ ông ta luôn được sống theo kiểu của mình. Luôn luôn từ tốn trước mọi việc. Nhưng cô không phải người của ông ta, cô có quyền làm gì mà cô thích.
- Nếu bác không vào thẳng vấn đề thì cháu nghĩ cháu phải rời khỏi đây mà không có một câu chuyện nào được bắt đầu.
- Vậy thì cháu cứ việc đi, ta không nghĩ mình cần biết gì thêm ở cháu nữa. Quá rõ rồi.
Video đang HOT
Như Ý cau mày, cô nghiêng đầu nhìn ông ta. Có đúng là ông ta sẽ thả cho cô đi?
- Nhưng có một chuyện ta muốn cháu hiểu như thế này - Người đàn ông nói - Cháu có thể có quyết định của mình trước, nhưng đôi khi số phận sẽ vận hành theo cách của nó.
- Ý bác là sao?
- Cháu có chắc mình không có tình cảm với con trai bác hay không?
Như Ý không trả lời được câu hỏi này, trái tim cô đập rất mạnh. Yêu là gì? Cô chưa bao giờ cắt nghĩa nó ra. (Ảnh minh hoạ)
Như Ý không trả lời được câu hỏi này, trái tim cô đập rất mạnh. Yêu là gì? Cô chưa bao giờ cắt nghĩa nó ra. Cô nhớ đến những lần ở bên Cường, nhớ đến cái cách anh đối xử với cô. Anh lịch sự, lạnh lùng, không bỗ bã như những tay đàn ông khác. Thật ra cô không nghĩ là anh ta có thói trăng hoa nếu không phải chịu cái áp lực đi tìm một đứa con trai. Anh ấy rất yêu vợ, cô có thể cảm nhận được điều đó. Chỉ là Trinh không hiểu tình yêu đó thôi.
- Cháu nghĩ cháu có quyền giữ câu trả lời này cho mình. Chào bác.
Như Ý đứng dậy ra về, chén trà của cô vẫn chưa được nhấp môi. Nó đã nguội ngắt. Người đàn ông cầm chén trà đó đổ vào trong khay rồi rót một chén mới. Cánh cửa căn phòng đối diện được đẩy ra, Cường xuất hiện. Anh đi tới bàn uống trà, ngồi bằng đầu gối của mình. Anh uống trà như một người thưởng trà lâu năm.
- Con đã nghe thấy rồi đấy, cô ấy là người dữ dội hơn con tưởng. Tình yêu đôi khi không thể thay đổi được chuyện gì cả.
Cường không nói gì, anh nhìn vô định về một phía:
- Bố đã lo đầy đủ cho Trinh rồi chứ? Con không muốn cô ấy phải thiếu thốn điều gì.
- Đương nhiên, nó mang trong mình cháu đích tôn của ta, làm sao ta có thể bạc đãi nó.
- Vậy là con đã xong nhiệm vụ, từ nay con muốn được tự do.
Khi Cường đề nghị như vậy, chén trà trên tay bố của anh khẽ rung. Lần đầu tiên anh thấy ông có phản ứng xúc động. Dù rất nhanh thôi.
Cường đặt chén trà xuống rồi anh cúi đầu như đáp lễ và đứng dậy. Khi Cường rời đi, bố anh nhìn theo cho đến khi khuất dạng. Cuối cùng trên môi ông là một nụ cười buồn.
...
Một ngày tháng năm, Như Ý nhận được một cuộc điện thoại của Nguyện thông báo Trinh đã sinh đứa bé, cả hai mẹ con đều khoẻ mạnh.
- Cường thế nào rồi? - Đột nhiên Như Ý hỏi dù cô không chủ ý như vậy.
- Rất vui, anh chưa bao giờ thấy anh ta vui như thế.
Như Ý bần thần, cô cúi đầu đáp:
- Tốt rồi.
Sau đó Như Ý cho xuất bản một cuốn sách mang tên "Bí mật" kể về những trải nghiệm mà cô đã trải qua. Cuốn sách được đón nhận nồng nhiệt. Có độc giả hỏi cô rằng người đàn ông tên Hùng (tên nhân vật đã bị cô thay đổi) giờ ở đâu? Anh ta còn yêu Như Ý hay không? Như Ý chỉ đáp lại rằng tất cả đều là hư cấu, anh ta không tồn tại.
Trước những thành công như vậy, mẹ cô lại càng lo lắng hơn cho cô. Bà bắt đầu sắp xếp những buổi hẹn mặt không đâu vào đâu. Cô luôn cố gắng làm cho mình bị ghét hoặc là công khai ghét đối phương.
Thời gian rảnh rỗi, cô lại hẹn Sang đi ăn. Nghe đâu cậu ta đã có bạn gái, một cô nàng xinh xắn.
- Cậu nhận lời tớ bạn gái có ghen không?
Sang liền lấy ra cuốn sách của cô và bảo:
- Cô ấy hâm mộ cậu lắm, còn dặn tớ xin chữ ký của cậu.
- Trời đất, đâu cần làm màu như thế này chứ.
Hai người trở thành bạn thân của nhau lúc nào không hay. Thi thoảng Sang vẫn giới thiệu cho cô một số người bạn của cậu ta, nhưng cô không thích.
Có lần Sang bảo:
- Buổi tiệc lần này có một đại gia trong vùng tham gia. Anh ấy là người độc thân. Cậu xem có thể hợp không?
- Chắc chắn không được. Trừ khi tớ là đại minh tinh hoặc là một người có vẻ đẹp xuất chúng.
Nhưng cô vẫn tham gia buổi tiệc đó, không phải để mong mồi chài được đại gia. Mà chỉ là thích thôi. Lâu rồi cô không tham gia mấy nơi nhộn nhịp. Từ khi về đây cô chỉ đi làm một công việc tẻ nhạt và viết lách, cô thấy mình đang dần khô héo.
Lúc cô đang đứng một góc và nhìn tất cả mọi người thì phụ vụ đi tới đưa cho cô một ly rượu và bảo:
- Thưa chị, có người mời chị ly này.
Như Ý nhìn quanh, thấy người đàn ông mà Sang nhắc đang vẫy tay với mình. Cô mỉm cười, nâng ly rượu lên chúc anh ta từ đằng xa và uống.
Một lúc sau người phục vụ đó lại đi tới và gửi cho cô một ly rượu nữa. Cô nhìn xung quanh, không thấy ai cả. Có lẽ anh ta đã đi đâu đó. Như Ý mỉm cười với phục vụ và uống thêm một ly nữa.
Bất giác từ đằng sau có giọng nói vang lên:
- Khi đi một mình đừng nên uống nhiều như vậy.
Như Ý quay lại nhìn, thấy Cường đang đứng đó. Anh một tay cầm ly rượu, một tay đút túi quần. Anh cũng ở trong buổi tiệc này mà cô không biết. Mái tóc của anh đã bị cắt ngắn, trông anh lạ lẫm biết bao.
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi là người phân phối hàng cho nhà hàng của người tổ chức buổi tiệc này.
- Vậy sao?
- Em đang tìm kiếm gì ở nơi này thế?
- Không có gì, đi cho bớt buồn thôi. Nghe nói vợ anh sinh rồi.
Như Ý nâng ly lên nhằm chúc mừng anh, nhưng Cường không đáp lại. Anh uống luôn và nói:
- Trinh không còn là vợ của tôi nữa.
- Vậy hả? - Như Ý đã biết điều đó.
- Bố tôi từng đến gặp em phải không?
Như Ý gật đầu:
- Ông vẫn nói những câu triết lý sáo rỗng.
Cô không ngần ngại đả kích người khác, chỉ bởi vì họ có quan điểm điểm sống khác và cô cho là hơi sai lệch. Bình thường cô ít khi muốn đối đầu với ai, nhưng nếu đã là một người gây cho cô ác cảm thì cô không ngại khiến họ phật lòng.
- Bố tôi có quyền làm điều ông muốn. Tôi chưa bao giờ giận ông cả.
- Đó là việc của anh mà. - Như Ý nhún vai.
Cường nhìn cô thật lâu, anh thở dài:
- Chúng ta lâu lắm mới gặp lại nhau.
- Cũng không lâu lắm.
- Nhà em ở đâu? Chốc nữa tôi sẽ đưa em về.
- Tôi muốn về nhà ngay rồi.
Chính Như Ý cũng không hiểu tại sao mình phải nói chuyện một cách hiếu chiến như vậy nữa. Cô chỉ cảm thấy có một áp lực trong người, nó nén lại hết tất thảy những xúc động khi gặp lại anh. Nó đẩy anh ra xa cô.
- Vậy để tôi đưa em về ngay bây giờ.
Không nói không rằng, Cường bước ra ngoài.
Chính Như Ý cũng không hiểu tại sao mình phải nói chuyện một cách hiếu chiến như vậy nữa. (Ảnh minh hoạ)
Như Ý không biết anh mượn xe của ai ở thành phố này. Đó không phải là xe chở hàng. Trên đường về, anh nói với cô rằng:
- Em đang yêu ai rồi? Hay là vẫn chưa?
- Anh hỏi để làm gì?
- Để xem anh còn có cơ hội hay không?
Sự thẳng thắn của Cường khiến Như Ý khó xử. Lâu lắm rồi họ mới gặp lại, cô không nghĩ anh vẫn theo đuổi cô.
Xe dừng lại trước cửa nhà. Cường không mở chốt cửa cho cô ngay. Đáng ra cô có thể tự mở, song chính cô cũng không muốn.
- Tôi muốn hỏi anh một câu có được không?
- Em có thể hỏi bất cứ điều gì em muốn.
- Những lời đồn về anh, những người phụ nữ... là thật sao?
- Đều là bố anh chọn và tìm về.
- Tại sao anh lại nghe lời bố anh đến vậy?
- Đây là trọng trách. Phụ nữ không thể nào hiểu được.
Như Ý cười nhạt, đúng là cô không hiểu cho nên mới thấy nó nực cười làm sao. Thời buổi nào rồi mà vẫn còn con trai để nối dõi?
- Nghe này Như Ý - Cường nói - Em có thể chửi bới tôi, nhưng riêng em, chỉ riêng em là nằm ngoài vòng kiểm soát của bố. Đó là lý do ông muốn gặp em. Tôi phải lòng em là lỗi của tôi, tôi không nghĩ mình có gì tốt đẹp, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thể quên em dù muốn.
Như Ý định mở cửa nhưng Cường đã kéo tay cô lại, cô thở dài:
- Vợ anh... tôi còn nghĩ anh rất yêu Trinh.
- Đúng là vậy. Nhưng nếu chọn, tôi vẫn sẽ chọn em. Chuyện vợ chồng có nhiều điều khó nói, tình yêu không phải là giải pháp trong hôn nhân đâu.
- Vậy cái gì mới là giải pháp?
Cường nhìn sâu vào trong mắt cô mà bảo:
- Sự thấu hiểu. Cô ấy chưa bao giờ hiểu tôi.
Như Ý im lặng. Dưới ánh sáng mờ ảo này, cô đã nghĩ cô yêu anh.
Hai người tiến gần sát về nhau, cho đến khi đôi môi chạm vào. Những nhớ nhung lâu ngày xa cách bắt đầu bung ra. Trong khoảnh khắc ấy Như Ý chợt nghĩ hay là vứt bỏ tất cả đạo đức và lương tâm của bản thân, cái thứ chết tiệt vẫn ngăn cản cô và khiến cô chạy trốn bấy lâu nay đi mà theo anh?
Theo Eva
"Bà ngoại bẩn lắm, con không thích bà đâu" và những giọt nước mắt Ông bà ngoại chạy ra cổng đón mẹ con tôi sau hơn 3 năm mong ngóng. Đáp lại tình cảm của ông bà, thằng con trai tôi tránh hết những cái ôm, nhất quyết không để ông bà đụng vào người vì sợ "bẩn". Tôi xuất thân là một cô gái tỉnh lẻ. May mắn nhờ trời ban cho ngoại hình thuộc mức...