Bí mật ngỡ ngàng của người chồng vô trách nhiệm
Điều ước muốn của anh là mỗi khi chị về nhà thì mang bộ mặt tươi tỉnh về, đừng cau có, khó khăn, không sa sầm, sưng xỉa. Anh nói ra điều ấy với chị không chỉ một lần, một đề nghị hết sức hợp lý và bình thường, thế mà mãi chị không chịu sửa.
Ảnh minh họa
Với chị, vui tươi sao được mỗi khi về đến nhà thấy anh nằm dài xem phim chưởng hoặc chuyện tình sướt mướt Hàn Quốc (chị ghét nhất loại phim này) hoặc say sưa chơi game trên máy tính, thấy vợ về không thèm ngẩng đầu lên hỏi một câu.
Vui vẻ sao được khi về thấy nhà cửa bề bộn, bừa bãi. Mỗi khi cần đến thứ gì thì phải lục tung lên tìm, rồi quần áo bẩn vứt lung tung không thèm cho vào máy giặt hoặc đơn giản bồn cầu đầy chất bẩn mà không xả nước. Chị là người ngăn nắp, ưa sạch sẽ, mọi thứ đồ dùng đều để vào đúng chỗ, làm đảo lộn mọi thứ ai mà chịu được.
Tươi tỉnh sao được khi thỉnh thoảng lại nghe mấy con bạn báo tin thấy chồng mày đang cặp kè với con này, con khác hoặc thủ trưởng cơ quan anh phàn nàn về công việc của anh.
Chị lấy anh chỉ sau vài tháng quen biết. Khi ấy, chị là sinh viên năm cuối, trong một buổi giao lưu văn nghệ với đơn vị bộ đội, chị gặp anh, điển trai, cao lớn, hát hay, chị “bập” luôn vào không chút đắn đo vì đang đau đớn do người yêu phản bội. Chị tốt nghiệp, anh ra quân, họ cưới nhau và lập tức có con.
Gia đình anh ở nông thôn, đông con, nhà nghèo. Anh chuyển về thành phố, sống với gia đình chị, khi họ có con thì bố mẹ chị mua nhà cho ở riêng. Chị nhận việc và dần dần lên địa vị chủ chốt của công ty. Anh không nghề ngỗng gì, chị xin cho vào làm cơ quan nhà nước, công việc nhàn hạ, tiêu biểu cho loại công chức cắp ô. Anh thừa thời gian tung tẩy, kinh tế gia đình một mình chị đảm đương vì lương chị rất cao.
Anh vô hình trung trở thành người nội trợ nhưng chỉ riêng việc đưa đón con anh xao nhãng, có lần anh mải chơi quên cả đón con, đã muộn chị mới phát hiện ra, đến đón, thế là con khóc, mẹ khóc. Chị đã nhiều lần góp ý với anh, khuyên anh đi học tại chức, cố gắng thành người có chuyên môn nghiệp vụ, từ bỏ các thú vui rẻ tiền, vô vị, cân bằng sự chênh lệch văn hóa nhưng anh đâu nghe, cứ say mê những thứ tầm thường, thoáng chốc.
Video đang HOT
Người ngoài thấy cảnh gia đình chị khuyên hai vợ chồng rằng nên nghĩ lại, cần nhất là một sự thấu hiểu và thông cảm chứ không phải sự “trả đũa” như việc anh chơi bời vung vít hay chị mặt nặng, mày nhẹ. Nhưng họ đâu có biết nguyên nhân chính cả anh chị đều biết nhưng chẳng bao giờ trực diện nói ra. Đó là, thấy chị hạnh phúc, người yêu trước rắp tâm phá hoại, gã trắng trợn đến đòi con, bảo đó mới chính là con mình. Thỉnh thoảng, gã lại gọi điện khi thì cho anh, khi thì cho chị để hỏi thăm tình hình đứa con…
Theo Tienphong
Tâm tư của chàng trai "xúc tép nuôi cò"
Tôi cứ đắn đo mãi, cân nhắc mãi rồi cuối cùng vẫn luôn kết luận là không thể bỏ cô ấy được.
Có lẽ nhiều người sẽ mắng tôi ngu, già đầu còn dại gái. Bản thân tôi khi viết những dòng này cũng chỉ muốn nhìn nhận lại con đường đã qua để xem rằng mình thực sự đã sai hay đúng.
Tôi 38 tuổi, ngoại hình bình thường, làm nha sĩ. Nhiều người nghe nghề nghiệp của tôi thì nghĩ ngay tôi là đại gia. Kỳ thực tôi không giàu, từ nhỏ tôi hoàn toàn tự lực, để có được cái bằng nha sĩ tôi cũng đánh đổi không ít.
Kỳ cụi suốt mấy năm trời, tôi được một người thầy giới thiệu công việc tại trung tâm y tế. Đi làm đã nhiều năm nhưng tôi không tiền cũng không gia thế nên đành chấp nhận vị trí khiêm tốn, chỉ mong kiếm đủ tiền nuôi cả đại gia đình ở quê.
Do dành quá nhiều thời gian cho công việc nên tôi tự biến mình thành người ế. Cho đến một ngày tôi quen cô ấy là bạn thân của đồng nghiệp tôi, năm nay ngấp nghé 30 mà còn độc thân.
Tính cô ấy giản dị, không đòi hỏi cũng không sành điệu nên tôi cho là thích hợp với mình.
Yêu nhau được khoảng 1 năm tôi luôn nghĩ mình là người may mắn vì cuối cùng cũng có một người bạn gái hiền thục, phù hợp và thực lòng. Cô ấy rất chu đáo, dễ thương, biết suy nghĩ và quan tâm tôi, tôi tự hào lắm.
Nhân đợt sinh nhật mẹ cô ấy, tôi được dẫn về ra mắt. Hôm đó đi chọn quà cho mẹ, ban đầu cô ấy nói mua vải may áo dài, tôi đồng ý. Trên đường đi nàng muốn ghé cửa hàng nữ trang để sửa lại chiếc nhẫn cũ.
Đến nơi chúng tôi được giới thiệu có chương trình giảm giá nữ trang ngọc trai. Tôi đề nghị xem thử nếu vừa túi tiền thì mua làm quà cho mẹ luôn vừa giá trị lại chắc chắn lấy điểm với phụ huynh. Nàng đồng ý ngay làm tôi hơi bất ngờ nhưng vì là ý mình, tôi không phàn nàn gì.
Sau đó thường xuyên xảy ra những tình huống mà tôi phải chi trả số tiền nhiều hơn tôi nghĩ vì các công việc liên quan đến nàng.
Rồi có lần thấy nàng cứ buồn bã, tôi gặng hỏi nàng nói sắp kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ, cả đời ba mẹ chưa từng được đi du lịch nên muốn tặng ba mẹ một chuyến đi mà không có tiền.
Tôi luôn cảm thấy hình như mình cứ vô tình &'được' đưa vào tình huống phải tự giác hiểu mình phải làm gì dù chẳng ai bắt mình làm vậy.
Nhưng chẳng lẽ với cha mẹ vợ tương lai tôi lại tính toán, hơn nữa chuyện này cũng rất chính đáng, nên làm, thế là tôi lại &'tình nguyện'.
Cứ như vậy, tôi đã mua xe mới cho nàng, đổi điện thoại, laptop, mua máy tập thể dục cho phụ huynh...
Có một vài lần nàng mượn tôi tiền với lý do bạn nàng gặp khó khăn, tôi vô tư đưa lần thì 20 triệu, lần 15 triệu... cũng lâu rồi chưa thấy bạn nàng trả.
Chúng tôi có làm chung một tài khoản ngân hàng để cả hai cùng gửi tiền vào tích lũy cho tương lai, đương nhiên hàng tháng phần góp của tôi cao hơn, cô ấy chỉ góp gọi là &'đại diện' vì thu nhập có hạn.
Dần dần tôi nhận thấy từ khi có nàng tôi tốn kém hơn rất nhiều dù nói ra như vậy thấy thật không đáng mặt thằng đàn ông.
Chính vì thế mà tôi luôn đấu tranh giữa việc tôi có đang bị lợi dụng hay không, hay chuyện như thế là bình thường.
Xét cho cùng cô ấy chưa từng mở miệng đòi hỏi tôi thứ gì và vẫn luôn rất giản dị. Nghĩ quá thì tôi thấy mình bần tiện bủn xỉn chưa gì đã lo mất của.
Tính đến nay đã 3 năm, tôi đề nghị cưới mấy lần nhưng cô ấy vẫn nói rằng chưa đến lúc dù cả hai chẳng còn trẻ trung gì.
Cô ấy luôn nói anh hãy suy nghĩ kỹ, đừng nôn nóng vì lớn tuổi, nếu sai lầm anh khổ khi ấy em cũng không sung sướng gì.
Tôi chỉ mong xây dựng một gia đình thật hạnh phúc, chúng tôi yêu nhau và tôi đầu tư rất nhiều thời gian, tiền bạc vào mối quan hệ này rồi nên không bao giờ muốn từ bỏ.
Có điều sao đến bây giờ cô ấy vẫn chần chừ?
Theo VNE
Choáng váng nhìn chồng "say sưa" trên giường cô sinh viên Họ mải mê tới nỗi không hề biết đến sự có mặt của tôi. Mắt tôi như hoa đi không còn tin vào những gì mình thấy. Chồng tôi là con trai duy nhất trong một gia đình có bố mẹ đều làm kinh doanh. Gia đình chồng tôi cũng thuộc mức khá giả nên cuộc sống của tôi không phải lo toan...