Bí mật khủng khiếp trong hai năm cùng sống chung của vợ chồng tôi
Chúng tôi yêu nhau hơn hai năm thì tiến tới hôn nhân. Anh làm việc cho một công ty giải trí khá nổi tiếng tại mảnh đất Sài Thành này. Còn tôi là một cô phóng viên mới vào nghề rời xa Hà Nội để đến với Hòn Ngọc Viễn Đông.
Trong khi nhiều gia đình khác có lẽ đang đi chơi, đang có những ngày tụ tập bên người thân trong kỳ nghỉ dài thì tôi lại cô đơn buồn tủi trong chính ngôi nhà mình với cái thai ngày một lớn lên trong bụng.
Hai năm kết hôn, tôi luôn phải gặm nhấm một mình với một bí mật khủng khiếp về chồng tôi, về cuộc hôn nhân của chúng tôi mà chưa dám hé môi nói với ai nửa lời. Và giờ, sau chuỗi ngày bi kịch dài của mình, tôi không còn muốn là nhân vật chính trong cái bí mật ấy của chồng tôi nữa.
Nhớ lại đêm tân hôn cách đây 2 năm của mình, tôi đã cố tình diện chiếc váy ngủ quyến rũ nhất và háo hức đón chờ lần đầu tiên của cả hai vợ chồng. Nhưng sáng ra, tôi vẫn là gái còn trinh.
Tôi đã khóc vì tủi thân không được chồng chạm đến. Sự thờ ơ lãnh cảm của chồng mới cưới đêm tân hôn khiến tôi thấy mình bị xúc phạm. Chẳng lẽ tôi không đủ xinh đẹp và hấp dẫn trong mắt anh? Hay anh gay, là kẻ bất lực nên cưới tôi để che mắt thiên hạ?
Thế mà ngày còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ anh trong sáng đàng hoàng. Nếu sinh lý có vấn đề thì tại sao anh chưa từng thổ lộ với tôi.
Nhưng anh phủ nhận tất cả những hoài nghi đó. Anh chỉ nói tạm thời đang mắc phải chút vấn đề và sẽ nhanh chóng hồi phục. Anh cũng khóc và xin tôi chờ đợi anh.
Tháng đầu sau hôn nhân, chúng tôi chung sống như bạn bè. Vẫn yêu, vẫn chăm sóc, vẫn ngủ chung giường nhưng không hề có tiếp xúc cơ thể. Điều đó khiến tôi ức chế và bí bách. Tôi thèm được chồng ân ái.
Từ bé đến lớn, tôi chỉ biết lao đầu vào học hành dưới sự thúc ép của bố mẹ. Tôi chưa từng được tự do tụ tập bạn bè, chưa từng được chọn trang phục theo ý muốn, chưa từng được theo đuổi sở thích cá nhân. Tôi chưa từng được sống cho riêng mình.
Vì thế, 2 năm sau khi học xong đại học, tôi lấy chồng. Đây cũng là cuộc hôn nhân do bố mẹ tôi sắp đặt. Song, lần đầu gặp anh, tôi cũng có rất nhiều thiện cảm. Anh đẹp trai, có một vị trí công việc tốt và đặc biệt là con trai người bạn thân của bố mẹ tôi.
Vì thế, ngày cưới, tôi vui mừng vì sắp được giải phóng, được bước vào mộtđời sống có tình dục, có cuộc sống có tự do. Nhưng rồi thực tế lại không như ý muốn. Tôi thấy mình như đang bước từ một nhà tù này sang một nhà tù khác.
Ban ngày, anh là một người đàn ông năng động, đầy nhiệt huyết với công việc. Anh cũng luôn thể hiện yêu thương và chiều chuộng tôi trước mặt bố mẹ và bạn bè. Nhưng ban đêm, anh trốn tránh chuyện ấy với vợ bằng cách làm việc đến 2-3h sáng. Hoặc nếu có đi ngủ sớm, anh cũng trơ như một khúc gỗ.
Tôi đã khuyên anh chia sẻ với tôi để cùng nhau đi chữa bệnh nhưng anh khăng khăng từ chối và quả quyết mình đang trong quá trình điều trị. Không chỉ mang bệnh tật, anh còn không có một chút nỗ lực hay tỏ ý muốn gần gũi vợ.
Anh bảo tôi chờ đợi nhưng sự kiên nhẫn của tôi chỉ có giới hạn. Tôi không còn muốn làm tu sĩ khi nhu cầu sinh lý cứ lớn dần và áp lực sinh con từ hai bên gia đình ngày một tăng lên.
Hai năm kết hôn, tôi luôn phải gặm nhấm một mình với một bí mật khủng khiếp về chồng tôi, về cuộc hôn nhân của chúng tôi mà chưa dám hé môi nói với ai nửa lời.
Video đang HOT
Tôi dọa nếu anh không ngủ với tôi thì tôi sẽ ngoại tình. Anh sợ mất tôi nên thề thốt sẽ cố gắng làm tròn nghĩa vụ làm chồng.
Lần đầu tiên của chúng tôi xảy ra khiến tôi mất hết ý niệm về tình dục. Chúng tôi “yêu” trong sự nhăn nhó, trách móc khổ sở của anh. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được một chút hưng phấn nào.
Từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi là người cầm cương, hay không muốn nói là hoàn toàn tự biên tự diễn. Tôi biết vấn đề sinh lý anh mắc phải là rất lớn. Nhưng ngặt nỗi, sĩ diện và tự trọng của anh còn lớn hơn thế. Vậy nên anh đã van xin, yêu cầu, thậm chí đe dọa tôi giữ bí mật.
Thiếu thốn đời sống vợ chồng khiến tôi có nhiều suy nghĩ lệch lạc về sex. Đôi lúc, nỗi khao khát còn lớn hơn cả tình yêu. Và tôi chỉ ước mình có thể bỏ trốn để lao vào một người đàn ông khác. Anh cũng hiểu được tâm trạng đó của tôi nên ngày càng ích kỷ và ghen tuông.
Không có sex nên tôi mắc chứng bốc hỏa như phụ nữ tiền mãn kinh. Chúng tôi thường xuyên cãi cọ. Lúc tức giận, tôi không ngần ngại gọi anh là “đồ bất lực”. Còn anh cũng không tiếc lời mắng tôi “lăng loàn”.
Cứ phải lâu lắm vợ chồng tôi mới sex một lần. 2,3 lần mỗi tháng cũng đã là quá nhiều. Lần sex nào cũng bắt đầu bằng việc trách móc, kết thúc bằng nước mắt và không hề có một chút cảm giác.
Hơn một năm sau đó, cuối cùng tôi cũng may mắn thụ thai được. Từ lúc đó tới giờ, chồng cắt mọi khoản ân ái gần gũi và để mặc tôi “tự xử”. Thoát được cảnh vợ chồng mà chồng tôi vui mừng như gỡ được một gánh nặng. Điều đó khiến tôi tủi thân vô cùng.
Đáng khinh và bi kịch hơn nữa là ngay cả anh cũng không tin vào khả năng có con của mình. Anh hoài nghi và thường xuyên dày vò chất vấn tôi vì không cho rằng tôi đang mang thai con anh.
Những ngày tháng tôi mang bầu, anh đay nghiến tôi như thể tôi là hạng đàn bà chung chạ. Nhu cầu cơ bản là được sex của tôi cũng bị anh châm biếm nguyền rủa. Anh còn khăng khăng một mực sẽ thử ADN khi con chào đời.
Có lúc, nhìn lại quãng thời gian sống cùng nhau, tôi giật mình vì chưa hề có một ngày vui trọn vẹn. Từ lúc tôi phát hiện ra chồng yếu sinh lý cũng là lúc tôi phải chịu đựng sự giam hãm, ích kỷ và bạc nhược. Tôi đã bỏ ra 1/3 cuộc đời để sống như ý muốn của bố mẹ. Nay tôi không còn muốn cam chịu thêm nữa. Tôi chỉ muốn sống cho bản thân mình.
Tôi muốn ly hôn, muốn tự do để được là chính mình. Nhưng con tôi sắp chào đời. Mà trẻ con thì phải có gia đình. Không chỉ thế, bố mẹ tôi sẽ không thể chịu đựng nổi cú sốc khi con gái mẫu mực của họ lại làm mẹ đơn thân chỉ sau 2 năm hôn nhân. Còn mối quan hệ giữa gia đình anh và gia đình tôi vẫn rất tốt đẹp vì thông gia 2 bên vốn là bạn bè thân của nhau nữa?
Đã rất nhiều ngày tôi cố đặt mình và họ lên bàn cân nhưng vẫn không thể quyết định được. Tôi không muốn tổn thương chồng và bố mẹ, không muốn con mình lớn lên trong cảnh thiếu cha. Nhưng đồng thời, tôi cũng không muốn chôn vùi mọi thứ khi bản thân chỉ ở độ tuổi 26.
Hôm nay, những suy nghĩ đó cứ lòng vòng quanh quẩn không lối thoát khiến tôi vô cùng đau khổ. Xin những người ngoài cuộc hãy cho tôi một lời khuyên. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là con tôi chào đời rồi. Tôi có nên bắt đầu kể cho bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ nghe bí mật khủng khiếp 2 năm sống chung của vợ chồng tôi không? Tôi có nên tìm cách sống cho bản thân mình ngay từ bây giờ?
Theo Phunutoday
Sự trừng phạt khủng khiếp của vợ dành cho người chồng phản bội
Một phụ nữ có chồng đi du học, một dạo vài người bạn từ bên đó về nói với chị rằng chồng chị đã có người khác.
Tình cảm giữa họ đã đến mức sâu đậm và không thể giấu che được nữa, mà thật ra linh cảm của người vợ cũng đã mách bảo với chị từ khoảng một năm trước đó, khi những cuộc điện thoại của anh ngày càng thưa thớt.
Chị hẹn tôi ở quán cà phê quen và vô đề rất lạ. Chị bảo tôi hãy hỏi chị tất cả những gì tôi thấy cần và nên hỏi để giúp chị tự tìm ra câu trả lời chứ chị sẽ không hỏi gì cả. Chị bảo chị tin rằng sau màn vấn đáp, chị sẽ có câu trả lời cụ thể cho vấn đề của mình.
Tôi: Chị còn yêu anh không?
Chị: Vẫn vậy, nguyên vẹn như thế!
Tôi: Chị có còn tin vào tình yêu của anh?
Chị: Có. Chị biết anh vẫn yêu chị, dù tình yêu ấy đã bị chia sẻ.
Tôi: Chị đã hỏi anh về việc đó chưa? Anh thừa nhận hay phủ nhận?
Chị: Anh phủ nhận. Nhưng chị đã có bằng chứng xác thực rằng anh đã phản bội.
Tôi: Chị có tha thứ không?
Chị: Không.
Tôi: Chị có nghĩ đến lý do "xa mặt cách lòng" chứ anh không chủ tâm lừa dối?
Chị: Nếu bảo do xa nhau nên anh ngoại tình, thì tại sao chị vẫn chung thủy được, trong khi xung quanh chị cũng đâu thiếu người săn đón. Chị từng thấy những người đàn bà phản bội, thậm chí với nhiều người đàn ông khác nhau đến nỗi phải mang bệnh, hay có người trong những ngày tháng chờ đoàn tụ với chồng đã kịp cắm cho chồng một đống sừng trên đầu. Phụ nữ cũng có thể ngoại tình khi xa mặt cách lòng kia mà!
Tôi: Phải chăng việc anh ngoại tình là do người phụ nữ kia quá thủ đoạn?
Chị: Có thể. Nhưng nếu tình yêu đủ lớn và người ta đủ bản lĩnh thì thủ đoạn chắc không phải là điều kiện để sa ngã đâu em nhỉ?!
Tôi: Chị đã từng tự hỏi mình có còn quyến rũ?
Chị: Có người định nghĩa phụ nữ quyến rũ là phải có đàn ông tán tỉnh thì mới chứng minh được mình hấp dẫn. Chị lại nghĩ, ngoài những yếu tố hình thể,ăn mặc đẹp hay thông minh... quyến rũ còn bao gồm cả đức tính thủy chung. Sự son sắt thủy chung ở đàn bà còn quyến rũ hơn cả ánh mắt đong đưa và hành động lẳng lơ đấy em ạ.
Tôi: Chị đã soi rọi lại mình xem mình có điều gì chưa tốt, cần thay đổi hay không?
Chị: Ngay khi biết anh thay lòng, việc đầu tiên chị làm là kiểm điểm lại bản thân xem đã sai sót hay có điều gì chưa tốt, và chị cũng đã hỏi anh cũng như thẳng thắn nói ra tất cả những gì mình nhận xét về bản thân và lắng nghe từ phía anh.
Tôi: Chị có tiếc những tháng năm hạnh phúc?
Chị: Có. Chị đã khóc nhiều và tiếc nhiều mỗi khi nghĩ đến.
Tôi: Chị có sợ con chị thiếu cha không?
Chị: Có, nên chị sẽ không chia rẽ tình cảm cha con họ. Nhưng chị cũng không muốn con chị sẽ trở thành người đàn ông không chung thủy. Trẻ con sẽ nhìn vào những gì người lớn sống và định hình nhân cách từ đó.
Tôi: Chị có nghĩ là sẽ có lúc chị ân hận sau quyết định ly hôn?
Chị: Có thể chị sẽ ân hận và rất đau đớn, nhưng chị tin vết thương nào rồi cũng lành.
Tôi: Chị ly hôn là tạo cơ hội cho họ đến với nhau đấy, chị có biết không?
Chị: Chị biết. Và chị cũng biết, không có gì đau đớn hơn cho kẻ-phản-bội-còn-lương-tri như anh bằng việc mất đi điều họ không còn xứng đáng để có, và sự trừng phạt lớn nhất cho hai kẻ ấy là đến với nhau, trở thành "của quen" trong mắt nhau.
Tôi: Chị còn quá trẻ để đi một mình, nhưng liệu chị có còn đủ lòng tin vào cuộc sống với nỗi đau con chim ngã sợ cành cong?
Chị: Chị không sợ cành cong đâu. Một người đàn ông phản bội, không có nghĩa là tất cả đàn ông trên đời đều phản bội. Chị vẫn tin vào cuộc sống, tin ở mình. Và chị mỉm cười, mắt long lanh nước.
Sau đó, chị "trả lại" người mẹ già bị tai biến nằm một chỗ của anh cho "đôi vợ chồng mới" ấy, dắt con ra đi. Anh bỏ dở chương trình học để trở về lo cho mẹ, làm thủ tục ly hôn và cưới người đàn bà kia, khi cô ta đã có thai mấy tháng.
Hai năm không gặp chị, suýt không nhận ra khi thấy chị đẹp hơn trước. Giờ chị là chủ 2 ki-ốt tại một trung tâm thương mại lớn, chồng chị là doanh nhân giỏi và hết lòng thương yêu mẹ con chị. Còn anh và người vợ mới sau khi đến được với nhau thì cũng chấm dứt những tháng ngày hoa mộng mà phải đối mặt với cuộc sống thực tế trần trụi không còn hoa và quà hay những buổi chiều nắm tay dạo phố ở đất nước xinh đẹp kia.
Cô vợ mới dằn hắt, bực dọc khi phải chăm sóc một bà cụ tai biến nằm liệt giường, không thể tự ăn uống tắm rửa hay đi vệ sinh. Một đứa trẻ và một bà cụ khiến cô ta đầu bù tóc rối, anh cũng phải san sẻ trách nhiệm và dành nhiều thời gian ở nhà. Dù chị luôn tạo điều kiện để anh đến thăm con, nhưng cô ta thì không cho phép. Họ thường xuyên cãi vã, anh chán nản sinh tật rượu chè. Cuộc sống chung chẳng phải là thiên đường như họ từng nghĩ. Anh tiếc những ngày xưa, tiếc người vợ đảm đang chung thủy...
Ngày chị đưa con về thăm mẹ anh khi bà sắp mất và đòi gặp cháu, bà nắm tay chị thật chặt mà nước mắt cứ chảy dài. Còn anh đứng ngay bậc cửa, nhìn nắng xuyên qua những vòm cây trước hiên, mắt hoe hoe đỏ. Anh muốn nói với chị nhiều lắm, nhưng biết đã muộn rồi. Giờ anh chỉ có mỗi cái quyền duy nhất, đó là quyền ân hận.
Theo Phunutoday
Từng là người thứ ba... Có lẽ chẳng ai ngay từ đầu đã có chủ đích làm người thứ ba. Bản thân tôi cũng vậy, không bao giờ tưởng tượng nổi có ngày mình lại yêu một người đàn ông đã có gia đình. Ảnh minh hoạ: Internet Chỉ một nụ cười, một cái bắt tay và lời nói "xin chào" đã làm thay đổi cả tương lai,...