Bí mật không ngờ sau chiếc bụng bầu 11 tháng của vợ tôi
Tôi thấy thái độ vợ tôi rất lạ. Bình thường cô ấy vốn là người dễ xúc động lại cả nghĩ nhưng mang thai đến tháng thứ 10 mà cô ấy vẫn bình chân như vại, ngày ngày đủng đỉnh đi ra đi vào vuốt ve cái bụng bầu tròn xoe, chẳng có vẻ gì lo lắng cả.
Vợ chồng tôi lấy nhau đến nay đã 4 năm mà vẫn chưa có con. Chính vì thế, ngay khi vợ gọi điện thông báo có bầu, tôi như muốn bay lên mây xanh vì sung sướng. Ngay lập tức, tôi thuyết phục vợ nghỉ việc ở nhà để dưỡng thai vì công việc của cô ấy liên quan đến thuế vụ luôn rất căng thẳng và dễ stress. Vợ tôi đồng ý, đồng nghĩa một mình tôi phải cáng đáng kinh tế gia đình. Tôi nhận thêm vài dự án online để có thêm thu nhập, dù bận rộn hơn nhiều nhưng nghĩ đến viễn cảnh được làm cha tôi hạnh phúc lắm.
Bố mẹ tôi ở quê thì khỏi phải nói, tuần nào cũng gửi thịt gà, thịt lợn, hoa quả lên để con dâu bồi bổ. Bố mẹ vợ thì chạy qua chạy lại giúp đỡ việc nhà suốt ngày. Vợ tôi chỉ cao 1m50, nặng 41 kg nên ai cũng biết việc mang thai sẽ rất vất vả, vì thế không muốn để cô ấy động tay động chân nhiều. Tôi có thời gian rảnh là cũng giúp vợ giặt quần áo, lau nhà. Nói chung, mọi người đều tạo điều kiện để vợ tôi có thể dưỡng thai khỏe mạnh, an toàn.
2 tháng đầu mọi chuyện diễn ra rất bình thường nhưng thái độ của vợ tôi thì ngày một khác lạ. Tôi phát hiện nhiều lần cô ấy lén chui vào nhà vệ sinh khóc một mình. Lo lắng gặng hỏi thì cô ấy kiên quyết không nói, thậm chí còn nổi cáu với tôi. Tôi biết là tâm lýphụ nữ khi mang thai lên xuống thất thường nên đành nhường nhịn cô ấy. Từ hôm đó, vợ tôi đòi đi 1 mình đi khám thai. Cô ấy bảo: “Có anh đi cùng em thấy áp lực lắm! Anh đừng đi với em!”. Nghĩ đến chuyện 4 năm rồi mới có thai nên vợ tôi bị áp lực cũng là dễ hiểu nên tôi nghe theo, chỉ khuyên cô ấy muốn đi khám thai thì đi taxi chứ đừng tự lái xe.
Bình thường cô ấy vốn là người dễ xúc động lại cả nghĩ nhưng mang thai đến tháng thứ 10 mà cô ấy vẫn bình chân như vại (ảnh minh họa)
1 tháng sau thì vợ tôi ổn định tinh thần trở lại, cười nói nhiều hơn, lúc nào cũng tươi tỉnh, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian thấm thoắt trôi, tháng thứ 9 của vợ tôi cũng tới. Trong khi tôi sốt sắng đếm từng ngày thì vợ vẫn đủng đỉnh, chẳng có vẻ gì lo lắng. 10 ngày nữa trôi qua mà vợ tôi vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì, tôi hỏi thì cô ấy bảo: “Bác sỹ nói không sao , thai nhi vẫn khỏe mạnh, anh đừng lo. Chắc con mình thích ở trong bụng mẹ lâu hơn người khác.”
Đến tháng thứ 10 mà vợ tôi vẫn chưa sinh. Bố mẹ tôi trong quê bắt đầu cuống quít gọi điện tối ngày xem có vấn đề gì không. Tôi liên tục phải trấn an họ rằng vợ tôi vẫn hàng ngày đi khám và bác sỹ bảo không có vấn đề gì.
Tôi thấy thái độ vợ tôi rất lạ. Bình thường cô ấy vốn là người dễ xúc động lại cả nghĩ nhưng mang thai đến tháng thứ 10 mà cô ấy vẫn bình chân như vại, ngày ngày đủng đỉnh đi ra đi vào vuốt ve cái bụng bầu tròn xoe, chẳng có vẻ gì lo lắng cả.
Lại 1 tháng nữa trôi qua, lúc này thì bố mẹ tôi không chịu được nữa, khăn gói ra Hà Nội thăm con dâu. Đúng hôm đó thì cô ấy trở dạ, thế là cả nhà 4 người tất tả vào bệnh viện. Sau 7 tiếng đồng hồ chờ đợi thì tôi được vào với vợ và con. Vợ tôi mệt mỏi nằm ngắm con còn tôi thì xúc động nâng niu đứa con bé bỏng trên tay. Cô y tá nhìn vợ chồng tôi cười:
- Chắc anh chị lần đầu làm bố mẹ nhỉ?
- Vâng. Chúng tôi chờ con 4 năm rồi đấy chị ạ
- Bé vừa đủ tháng đủ ngày, cân nặng chuẩn, da dẻ hồng hào, chúc mừng anh chị nhé
Video đang HOT
Lời nói của cô y ta làm tôi sững sờ, vừa đủ tháng đủ ngày ư, chẳng phải con tôi chậm sinh những 2 tháng sao. Tôi quay sang nhìn vợ thì thấy nụ cười của cô ấy đã tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt rất phức tạp. Tôi hỏi:
- Cô y tá nói thế là sao em nhỉ? Con mình chậm sinh những 2 tháng cơ mà.
- Thì cô ấy đâu biết e mang thai 11 tháng, thấy con khỏe mạnh, bụ bẫm thì nói vậy thôi. Em mệt quá, anh bế con cho em ngủ một chút nhé.
Ngày hôm sau tôi đi làm thủ tục xuất viện cho vợ và con. Vừa về đến phòng thì nghe thấy cô ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó, có vẻ căng thẳng:
- Chúng ta đã giao ước sẽ không liên lạc với nhau nữa cơ mà. Anh nhận đủ tiền rồi còn muốn gì nữa?
- Không bao giờ có chuyện tôi cho anh gặp con tôi
- Anh đừng quá đáng, giao ước là giao ước, anh mà làm gì để chồng tôi biết thì anh không xong với tôi đâu!
Em.. em xin lỗi anh – Vợ tôi òa khóc (ảnh minh họa)
Tôi sửng sốt tột độ, vội đẩy cửa bước vào
- Em đang nói chuyện với ai đấy?
- Ơ.. anh.. anh.. – Vợ tôi vội tắt máy điện thoại
- Em nói đi, em giấu diếm anh cái gì?
- Em.. em xin lỗi anh – Vợ tôi òa khóc: Thực ra chuyện có thai là nhầm lẫn. Em cứ chủ quan không đi khám lại cẩn thận để đến khi 2 tháng sau mới biết là nhầm. Nhưng em không thể báo với anh là mình không có con được, vì..
- Vì sao? Em nói đi! Vì sao em lại lừa dối tôi thế này?
- Vì.. anh bị vô sinh..
- …
- Anh nhớ trước hôm em thông báo có thai 2 tuần chúng ta đi khám không? Em đã giấu anh kết quả buổi khám đó vì em không thể chấp nhận sự thật đó, em biết anh cũng vậy. Sau đó thì chuyện nhầm lẫn có thai xảy ra, em cứ nghĩ có phép màu, nào ngờ..
- Thế đứa bé này, nó là con ai?
- Em đã gọi cho Thắng..
- Em van xin người yêu cũ cho một đứa con ư? – Tôi quát to lên
- Vì em không thể chịu đựng được chuyện phải thông báo với anh chuyện có thai là nhầm lẫn và chuyện anh vô sinh…
Tôi lao ra ngoài, không thể nán lại chút nào, tìm đến quán bia và uống đến khi say mèm.
Tỉnh dậy, tôi thấy vợ mình ngồi bên, nước mắt lưng tròng. Tôi đuổi em ra ngoài rồi ôm gối nằm khóc. Người đàn ông như tôi lúc này thấy mình thật quá vô dụng. Giờ tôi phải làm sao? Chấp nhận nuôi con người khác để giữ lại gia đình ư? Nếu chuyện tôi bị vô sinh lộ ra ngoài, bố mẹ tôi sẽ không thiết sống mất…
Theo Một thế giới
Trớ trêu nguồn gốc bụng bầu của vợ
Mặt Phong cắt không còn giọt máu, anh bỗng hoa mắt, và choáng váng trước những gì vừa thấy.
ảnh minh họa
Đêm đó Phong thức trắng còn vợ anh thì chẳng biết trời đất là gì, cô ta đã quá say để nghe anh hỏi chuyện.
Sau ngày cưới, vợ chồng Phong dọn ra ở riêng trong căn hộ nhỏ do cha mẹ anh bỏ tiền mua tặng. Cả hai thống nhất sẽ chỉ có con vào năm sau vì muốn tận hưởng cảnh vợ chồng son rỗi và cũng vì mong muốn kinh tế ổn định thêm chút nữa. Dù sao Khanh, vợ Phong cũng mới 22 tuổi, vẫn còn trẻ chán nên cả hai không ngại chuyện kế hoạch.
Cuộc sống sau đám cưới của vợ chồng Phong diễn ra ngọt ngào, lãng mạn hệt như những gì họ từng mong đợi, tưởng tượng trước đó. Thế nhưng bước sang tháng thứ 5, Phong bắt đầu nhận ra sự đổi khác từ vợ. Khanh thường xuyên đi sớm về muộn. Từ chỗ tâm đầu ý hợp, giữa hai vợ chồng họ bỗng xuất hiện khoảng cách, những cuộc nói chuyện cứ thưa dần.
Khanh bắt đầu bỏ bẵng chuyện chăn gối. Cô luôn vin cớ bận bịu vì công việc, mệt mỏi để thoái thác mỗi lần Phong gợi ý, đòi hỏi. Khanh không còn bắt chồng "trả bài" như trước hoặc giả như có đáp lại thì cũng diễn ra đầy miễn cưỡng, như thể bị ép buộc. Phong cũng nhận thấy vợ mình liên tục mua sắm váy áo trễ nải, nhiều chiếc có giá lên đến cả ngàn đô chứ không ít, sài mỹ phẩm, nước hoa hàng hiệu. Tình trạng "lệch pha" giữa hai vợ chồng kéo dài nhiều tháng bất chấp nỗ lực hàn gắn từ Phong khiến anh cân nhắc việc thuê thám tử theo dõi nhưng cứ lần lữa mãi vì muốn tự mình điều tra.
Một buổi tối, sau khi làm thêm giờ ở cơ quan, Phong về đến nhà lúc 9h nhưng vợ anh vẫn chưa có mặt. Gọi điện hỏi thì cô nói đang dự sinh nhật bạn, sắp về tới. Vây mà Phong đợi đến gần 11h mới thấy vợ anh bước ra từ chiếc taxi. Khanh say mềm, chân bước lảo đảo, người nồng nặc mùi rượu, nói năng lảm nhảm đến mức chồng và cô bạn thân phải dìu đi.
Đặt vợ ngay ngắn xuống giường, Phong định sẽ đi pha một cốc nước chanh để Khanh giã rượu thì sự nghi ngờ lại hiện lên trong đầu anh. Linh tính mách bảo anh cần hành động. Phong bắt đầu kiểm tra chiếc túi xách của Khanh, điều anh chưa từng làm trước giờ. Vừa đổ đống đồ ra, đập vào mắt Phong là vỉ thuốc lạ. Anh tím mặt, tự hỏi sau Khanh lại mang thứ này khi đi làm cơ chứ.
Tìm tiếp trong những ngăn còn lại, Phong lại chết lặng trước tờ xét nghiệm vợ mình đã mang bầu 4 tuần nhưng bên cạnh có thêm tờ kê đơn phá thai bằng thuốc tại một phòng khám tư nhân đúng ngày hôm nay. Mặt Phong cắt không còn giọt máu, anh bỗng hoa mắt, và choáng váng trước những gì vừa thấy. Đêm đó Phong thức trắng còn vợ anh thì chẳng biết trời đất là gì, cô ta đã quá say để nghe anh hỏi chuyện.
Sáng hôm sau khi vợ vừa tỉnh dậy, Phong đã bước tới ném những tờ xét nghiệm và hỏi thẳng vào vấn đề: "Em đã có thai rồi phải không. Nó là của ai mà phải phá bỏ?". Câu hỏi bất ngờ làm Khanh đứng hình, cô bối rối thấy rõ: "Sao anh.. anh biết? Có phải anh đã lục túi xách của em không hả. Nó là con anh chứ ai vào đây nữa. Anh hỏi gì lạ vậy", Khanh bắt đầu hốt hoảng."Con của tôi ư? Thật nực cười, cô quên là chúng ta vẫn đang trong thời gian kế hoạch và tôi luôn đeo "áo mưa" mỗi lần gần gũi sao. Hơn nữa tôi đã thắt ống dẫn tinh từ mấy tháng nay thì sao có con được hả? Và cứ cho là con tôi đi thì sao cô phải uống thuốc để phá". Nói dứt lời, Phong liền ném về phía vợ nhiều tờ giấy xét nghiệm trong đó ghi rõ ngày anh làm thủ thuật thắt ống dẫn tinh và cả tờ chứng nhận không thể có con cho đến khi "mở khóa" được thực hiện ba tháng trước khi vợ anh mang bầu.
Nhìn vợ cuống quýt, luống cuống đọc rồi vò từng tờ lẳng đi, Phong bỗng cười lớn nhưng tiếng cười mới chua chát, cay đắng làm sao. Nước mắt anh rơi lã chã, cơn điên tức, sự bất lực trong anh dâng trào. Từ khi bị vợ hững hờ, Phong đã bí mật đi thắt ống dẫn tinh, anh muốn tìm ra câu trả lời chắc chắn nhất về sự chung thủy của vợ cũng như bắt đầu để ý đến lời cảnh báo của mẹ mình.
Chả là ngày Phong đưa Khanh về ra mắt gia đình, mẹ anh đã sớm có định kiến về cô rằng Khanh quá sắc sảo, đôi mắt luôn lúng liếng, đưa tình, bà sợ rồi con trai sẽ không hạnh phúc. Bà khuyên Phong suy nghĩ kỹ trước khi quyết định nhưng anh vẫn gạt đi, quyết cưới bằng được. Anh thậm chí còn lấy làm tự hào vì lấy được cô vợ xinh nhất khu phố.
Nhưng giờ thì sao nào, trớ trêu thay, loạt bằng chứng kia và cả sự cúi đầu thừa nhận tất cả từ cô ta đã giáng một đòn đau điếng vào Phong khiến anh suy sụp hẳn và như phát điên.
Những gì mẹ anh cảnh báo về Khanh ruốt cuộc đã xảy ra. Mẹ Phong nói đúng, Khanh quá tham vọng, cô ta không bằng lòng, an phận với cuộc sống đủ ăn đủ tiêu mà muốn nhà lầu, xe hơi, tiền bạc, những thứ mà Phong chẳng thể đáp ứng. Để có thể được cất nhắc lên vị trí trợ lý tổng giám đốc ở tập đoàn mình làm việc, Khanh đã chấp nhận lên giường không chỉ một mà nhiều lần với ông sếp đáng tuổi cha chú. Và rồi không lâu sau khi đạt được mục đích, cô ta phát hiện ra mình dính bầu với ông ta nên lập tức đi giải quyết.
Bối rối, lo lắng, ngạc nhiên rồi sợ hãi là những gì Khanh trải qua khi bị chồng phanh phui chuyện động trời kia nhưng cô tuyệt nhiên không hề khóc lóc, quỳ gối cầu xin chồng tha thứ mà lặng lẽ thừa nhận. Có lẽ cô hiểu rằng tội lỗi này thật khó để một người chồng như Phong dung thứ nổi. Hoặc là giờ đây khi đã ở thế ngồi trên lưng hổ, cô ta không thể quay lại được nữa mà chỉ có thể bước tiếp, lún sâu vào nó.
Với Phong anh thực sự nguội lạnh và vô cảm trước người đàn bà mình từng yêu thương hơn chính bản thân. Khép lại cuộc sống hôn nhân giả dối này với anh giờ đây là sự giải thoát duy nhất.
Theo Trí Thức Trẻ
Kết thúc dự án anh bỏ lại tôi với bụng bầu Khác với những người con trai đen bóng, hôi tanh mùi cá hay những kẻ mồm mép chỉ biết tán tỉnh, anh trí thức, điềm đạm, luôn giữ khoảng cách lịch sự. Tôi sinh ra trên một hòn đảo, từ nhỏ đến lớn chỉ biết đến mùi tanh của cá, vị mặn mòi của biển và những bữa cơm thiếu hình bóng bố....