Bí mật hạnh phúc là… chẳng có gì bí mật!
Đưa dòng status (trạng thái)… nhạy cảm lên facebook, một cô bạn nhảy vô phản hồi: Chắc bà xã anh không có trong danh sách bè bạn! Lầm, không chỉ bà xã mà… mẹ bà xã, em bà xã cũng có luôn. Bỗng ngẫm lại, trong đời sống riêng, mình có gì bí mật không nhỉ?
Kể từ khi hai cục cưng chào đời, đặc biệt là đứa con gái mà mình luôn coi như một thiên thần nhỏ, đi công tác một ngày, nghe con nít nhà người ta gọi “bố ơi” là mình quặn hết cả ruột gan. Giải pháp là gì? Ngay từ khi con mới hơn một tuổi, bất kể đi đâu mình cũng tìm cách… đưa con theo. Đưa nó đi, một mình mình làm sao chăm sóc? Thì đưa luôn bà xã cùng thằng con đầu đi chớ gì nữa. Từ đó, gia đình có một “truyền thống”, cố gắng phát huy tối đa, bố đi công tác ở đâu là… dụ luôn cả mẹ con theo, du lịch luôn.
Sự thực, đứng trước một thắng cảnh đẹp, ăn một món ăn lạ, không có gia đình bên cạnh, mình thấy nhạt thếch! Xuất phát từ tình yêu với con, thật không thể tưởng tượng nổi nếu mình… có một đứa con rớt ở đâu đó, để… ông khác nuôi giùm. Ai chịu nổi chứ mình không cách nào chịu nổi cảnh ấy. Thằng con đi học về kể, lớp con có một bạn ở với ba thôi, ba mẹ bạn ấy ly hôn rồi. Nghe, tưởng tượng cảnh con mình… ở riêng với vợ. Trời ơi! Thực sự, tình cảm gia đình nặng vậy, liệu có còn gì bí mật riêng tư? Có đấy.
Nói thiệt, công việc mình làm dính dáng rất nhiều đến văn nghệ, nên cũng có máu nghệ sĩ trong người, thấy cái đẹp làm sao không… run? Chiều chiều ra cổng cơ quan ngồi cà phê tụ bạ với mấy tên. Các em văn phòng, váy ngắn, chân dài, xe đẹp lướt ngang, ở đó mà không dòm! Một lần đang mải ngắm mấy em, vợ bất ngờ điện thoại: Anh ơi, có việc gấp, qua đón em!, – À… ờ ờ, anh đang bận tí xíu, xong việc sẽ qua.
Nói xong, lại một chân dài lướt ngang trước mặt, bèn quay qua mấy thằng bạn: Em đó đẹp quá tụi bay! Dăm phút sau, vợ nhắn tin: Xong việc chưa, qua gấp đi. Bực hết cả mình, rề rà thêm mươi phút, qua. Vợ cười cười: Hồi nãy kẹt vụ gì vậy? – À, sếp bắt giao bài gấp. Vợ mủm mỉm: Thôi đi ông ơi, ngồi cà phê ngó mấy em chớ việc gì? – Ủa… sao biết? – Thì cú điện thoại hồi nãy, ông đã kịp cúp đâu, tui nghe rõ ông khen con nhỏ nào đẹp. Chết mày chưa!
Video đang HOT
Bí mật thứ hai, tiền bạc làm được bao nhiêu, về thả hết trong cái hộp nơi ngăn tủ. Thả vô bao nhiêu thấy… hết bấy nhiêu. Một hôm, đi nhậu về, nghĩ bụng, kiểu này có bạn bất thần gọi nhậu, làm sao ứng phó? Quyết định: lập quỹ đen. Trong phòng làm việc bao quanh là mấy kệ sách, nghĩ ra mẹo, kẹp “quỹ” trong một quyển ngẫu nhiên, đố vợ phát hiện! Lần đầu tiên, kẹp một triệu. Tháng sau, bạn rủ nhậu thiệt, tiền hết, bèn quyết định… khui “quỹ”.
Đứng trước kệ sách, bỗng bủn rủn: Hôm bữa mình kẹp tiền trong cuốn nào ta? Kệ sách hơn ba ngàn cuốn, tầng trong tầng ngoài, nhớ láng máng hôm ấy kẹp giữa một cuốn ở ngăn phía trong. Tìm. Cả tiếng, mồ hôi nhễ nhại. Vợ bất ngờ lên: Dọn sách hả anh? Lòng hoang mang, một mình kiếm, biết bao giờ ra? Quay sang vợ… ỏn ẻn: Anh kẹp một triệu ở cuốn nào đó, trong kệ sách này, em… phụ kiếm giùm anh được không? Thế là “quỹ đen” bể tè le!
Thực tình, xét đến giờ, mình vẫn chưa có bí mật riêng tư nào đáng để kể. May thôi, bà xã trao cho mình “cái gông” hết sức ngọt ngào, đó là chẳng bao giờ ghen, chẳng bao giờ tò mò thắc mắc mọi chuyện của chồng. Nên việc gì mình phải giấu diếm? Người yêu cũ ở một thành phố khác vô thăm, mình bèn… tha hết cả nhà theo, để giới thiệu với “cô” cho vui. Ngược lại, bạn trai cũ của bà xã hiện cũng chơi khá thân với mình.
Ngẫm ra, bí mật riêng tư ai cũng có, nhưng trong đời sống hôn nhân, nó có thể là một cái bọng trong thân cây. Ai ngăn được nó lớn dần? Chẳng giấu diếm gì, vậy mà khỏe, thêm nữa biết đâu, đó cũng là cách để… tất cả trở nên bí mật (!).
Theo Tienphong
Em là gái già 30 tuổi, thì sao?
Nếu 20 tuổi đã không vội vàng lấy chồng, thì tuổi 30 cũng chẳng cần vội vã.
Nếu tuổi 20 em đã chẳng vội vã lấy chồng, thì 30 tuổi, hà cớ gì em phải sợ một sự ế chỏng chơ... Em vẫn sống, vẫn cười và kiêu hãnh với những anh chàng theo đuổi mình... Em là gái 30 đấy, thì sao?
Ừ thì đôi mắt em có vài vết chân chim. Ừ thì làn da chẳng thề mịn màng như mấy cô tuổi 18. Ừ thì bờ môi không căng mọng gợi lên một nụ hôn thèm khát nơi cánh mày râu. Nhưng em chẳng vội vàng. Em vẫn thấy mình đẹp. Một vẻ đẹp nếu anh chỉ nhìn bằng mắt thì tất lẽ dĩ ngẫu anh chẳng thấy được đâu.
Người ta giục em: "Này cô gái, lấy chồng đi thôi, 30 tuổi rồi, kẻo ế" nhưng em vẫn cười rạng rỡ. Càng 30 tuổi càng cần phải từ từ hãy lấy. Em đâu có gấp gáp chọn lấy một tấm chồng, để ở tuổi đó rồi người ta nói: "Già rồi mà vẫn dại" hoặc "Già kén kẹn hom". Nếu 20 tuổi đã không vội vàng, thì tuổi 30 cũng chẳng cần vội vã.
Tuổi đôi mươi có thể cho em một nhan sắc đáng để đáng mày râu quỳ rạp chỉ sau một vài giây thoáng gặp. Nhưng tuổi 30 lại cho em một vết chạm thật sâu trong tim người đối diện để rồi họ phải nhớ về mình sau này. Nếu tuổi hai mươi em chỉ tạo ra một sự hấp dẫn bởi ánh mắt, bởi vóc dáng, bởi sự nũng nịu của một cô gái vừa chợt lớn thì tuổi 30 em khiến ai đó phải đặt ra nhiều câu hỏi. Một cô nàng tuổi 30, giống như dắt người ta đi vào một con đường tối om, mỗi ngóc ngách lại là một sự thú vị riêng mà phải có can đảm đi tới cùng mới biết. Điều đó đâu có kém cạnh gì việc chỉ ngắm bằng mắt một cô nàng non tơ tuổi đôi mươi?
Tuổi 30 đã đi qua những đắng cay trong đời, em đâu cần vội vã để yêu ai (Ảnh minh họa)
Nếu có một khoảng thời gian cần phải vội vã để có một tấm chồng thì với em, đó là khi còn chưa quen được với sóng gió cuộc đời. Là khi tuổi đôi mươi còn non nớt, trái tim chưa quen với nỗi đau. Khi ấy em cần lắm một bờ vai để nương tựa, một người đàn ông gọi bằng chồng để che chở cho em. Còn khi đã đi qua những nhọc nhằn trong đời, đã từng khóc và tự lau đi nước mắt cho mình, đã từng ngã và tự mình đứng dậy thì ngày hôm nay ở tuổi 30 sao cứ phải vội vàng?
30 tuổi, chỉ có nghĩa là nhiều hơn cô nàng mới lớn 10 đơn vị thôi chứ mấy. Nhưng đó là cả một khoảng cách dài về sự hiểu biết, chín chắn và cách ứng xử với cuộc đời. Này nhé, tuổi 30 cho em hiểu về chính mình và hiểu về đàn ông. Anh sẽ chẳng phải ngẩn người ra khó hiểu cho một sự "cong môi hờn dỗi" nào đó giống như khi anh yêu một cô nàng tuổi 18, đôi mươi. Ở bên một cô nàng 30 tuổi, anh sẽ có cảm giác như đọc một cuốn sách đầy thú vị.
18 tuổi có thể vội vàng vì sau đó còn cả một chặng đường dài để quay đầu lại. Nó giống như việc người ta tung tăng trên một đại lộ, nhầm đường thì thắng gấp phanh và quay xe lại. Còn tuổi 30 giống như đi trong một con ngõ nhỏ. Em chỉ có thể thận trọng bước đi về phía trước chứ không được phép sai lầm để rồi loay hoay xoay người lại. Rất có thể sự chật chội của tuổi tác đó sẽ làm em bị tổn thương nhiều hơn.
Em có thể tự chuẩn bị tất cả mọi điều và chỉ chờ... một người đàn ông thuộc về mình ghé đến. Vì đã tuổi 30 nên em chẳng thể vội vàng. (Ảnh minh họa)
Tuổi 30 đã cho em đi qua đủ những vội vàng vì thế em chẳng dại mà vội vàng yêu, vội vàng cưới một anh chàng nào đó. Trái tim em không đỏng đảnh khước từ tình yêu mà nó có những thước đo riêng, sâu hơn về hai tiếng ái tình. Nó sẽ không rung động chỉ vì chàng hot boy chiều nay trộm nhìn mình, chỉ vì chiếc bánh ngọt ban chiều anh chàng nào mua tặng hay vì một bông hồng giấu vội trong ngăn bàn. Nó sẽ chỉ loạn nhịp khi tìm thấy một trái tim đồng điệu.
30 tuổi, ừ thì 30 đấy đã sao. Em cứ sống hồn nhiên chờ một ngày tình yêu đích thực. Em có thể tự lo cho cuộc sống của mình, có thể làm việc, kiếm tiền, tạo niệm vui... Em có thể tự chuẩn bị tất cả mọi điều và chỉ chờ... một người đàn ông thuộc về mình ghé đến. Vì em đã tuổi 30 nên em chẳng thể vội vàng.
Theo VNE
Bấn loạn vì tôi làm gái một con có bầu Tôi yêu cô ấy và cả hai đã có tuổi nên nhanh chóng đi quá giới hạn với nhau, cô ấy có bầu. Đây là điều tôi mong chờ vì có con cô ấy không thể chần chừ chuyện cưới xin được nữa. Nhưng khi biết tin mình có bầu, thay vì niềm vui được làm mẹ thì cô ấy lại khóc như...