Bí mật động trời mẹ chồng giấu trong cuốn sổ
Nhìn cách cư xử của chồng tôi đối với mẹ không bao giờ tôi nghĩ chồng mình lại có một quá khứ “kinh hoàng” như vậy, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ điều đó là thật.
22 tuổi tôi bước vào cuộc sống hôn nhân với một người con trai hơn mình 4 tuổi, anh là kỹ thuật viên trong một công ty chuyên về thiết kế. Chúng tôi quen biết nhau khi tôi mới là cô sinh viên năm nhất trường cao đẳng Kinh tế ở Hà Nội. Anh là người đàn ông tốt, luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc đến tôi.
Chính vì những hành động ân cần của anh khiến tôi tin tưởng và chấp nhận lên xe hoa khi tuổi đời còn trẻ. Lúc nghe con gái đề cập đến chuyện cưới xin bố mẹ tôi phản đối, hai cụ phản đối không phải vì không thích chàng rể tương lai, mà vì lo cho con gái còn quá trẻ con, “bữa cơm chưa nấu nổi”. Mẹ tôi nói, “Mới ra trường chưa nghề nghiệp gì, cơm cháo xưa nay đều là mẹ nấu, bộ quần áo cũng không đến tay thì làm sao có thể về nhà người ta làm dâu. Được dăm ba ngày người ta lại dắt tay trả về thì ê mặt cha mẹ lắm”.
Nhưng vì sự quyết tâm của chúng tôi cũng như lời hứa “con sẽ không để em Linh chịu thiệt thòi. Từ từ sau này em Linh sẽ làm được mọi việc chu đáo. Hai bác cho con được cưới Linh…”. Chẳng cha mẹ nào lại cấm đoán, ngăn cản hạnh phúc của con cái mình cả, vì thế đám cưới của chúng tôi cuối cùng cũng được cho phép.
Sau 5 tháng làm dâu tôi học hỏi được rất nhiều điều từ mẹ chồng mình. Bà là người đôn hậu, hết lò phụ nững vì con cái. Tôi thường xuyên được nghe mẹ chồng kể về những chuyện ngày xưa của bà và chồng tôi. Bà thường nói, “bố thằng Quang mất sớm, một mình mẹ nuôi chồng con khôn lớn, bao nỗi tủi hờn mẹ giấu hết vào tim chỉ mong con trai lớn lên công thành danh toại. Nhìn con mình lớn lên từng ngày mẹ mừng lắm, vất vả bao nhiêu cũng được mẹ cam chịu hết.”.
Mẹ chồng tôi là người phụ nữ tài giỏi nhất mà tôi từng biết, chỉ với một gánh hàng rong trên vai bà đã nuôi con trai mình khôn lớn. Bao vết chân chim hằn trên khóe mắt mẹ chồng tôi là bấy nhiêu năm nhọc nhằn, vất vả. Biết được điều đó nên tôi thương mẹ chồng như mẹ đẻ mình vậy, quyết dành những điều tốt đẹp nhất để bù đắp quãng đời khổ cực của bà. Dù không sinh ra tôi nhưng những vết sẹo trên tay, chân mẹ chồng tôi cũng khiến tôi nhói lòng.
Bí mật của chồng tôi nằm trong chính cuốn sổ nhật ký của mẹ chồng tôi. (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Mẹ chồng tôi luôn khen ngợi con trai mình, bà coi con trai mình như vật báu. Nhìn cách cư xử của chồng tôi đối với mẹ không bao giờ tôi nghĩ chồng mình lại có một quá khứ “kinh hoàng” như vậy, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ điều đó là thật.
Bí mật của chồng tôi nằm trong chính cuốn sổ nhật ký của mẹ chồng tôi. Hôm đó, mẹ chồng tôi về quê lo liệu việc giỗ chạp của dòng họ, chồng tôi đi làm xuyên trưa, còn mình tôi ở lại nhà nên loay hoay dọn dẹp nhà cửa. Trong lúc thu dọn đồ trong chiếc tủ cũ thì phát hiện ra cuốn sổ nhỏ đã nhàu nát của mẹ chồng tôi. Sở dĩ tôi biết đó là cuốn sổ của mẹ chồng tôi là vì nét chữ của bà xưa nay vẫn không hề thay đổi. Vì tò mò nên tôi bỏ ra đọc, để rồi tôi “đứng tim” khi biết được quá khứ của chồng.
Trong cuốn sổ mẹ chồng tôi đã ghi rõ “Mẹ sinh ra con, con hư mẹ chịu, con đau mẹ cũng chịu, con làm điều hay lẽ phải người ta khen con, khen mẹ biết dạy dỗ con, nhưng khi con hư hỏng người ta chê cười mẹ không biết dạy con. Mỗi lần con trộm cắp đồ của người ta mẹ lại còng lưng trả nợ, van nài xin người ta tha cho con.
Đêm đó con cầm dao dọa đâm mẹ chỉ vì mẹ hết lời “dạy dỗ” con, mẹ đau lòng không phải vì vết dao con chém vào tay mẹ mà đau vì không dạy được con, không thể nuôi con thành người như lời hứa trước lúc bố con ra đi. Mẹ mất ăn mất ngủ, bạc trắng đầu cũng vì con…”.
Hóa ra trước khi trở thành người đàn ông có ích cho xã hội, người con ngoan trong gia đình, người chồng có trách nhiệm… chồng tôi đã từng là một cậu con trai hư hỏng, từng cầm dao dọa giết mẹ, từng đi bụi khắp đây cùng đó. Tôi thương mẹ chồng tôi, lại càng khâm phục bà hơn. Làm sao một người phụ nữ yếu đuối ấy lại có thể một mình chống chọi với cuộc sống khổ cực này?.
Theo HOÀNG LINH/doisongphapluat
Đọc đi phụ nữ!
Tôi 30, tôi chưa chồng, ai cũng bảo tôi già, tôi ế, nhưng tôi không thấy thế. Tôi tự hào vì mình là phụ nữ 30.
30 tuổi, tuổi đẹp của đời người con gái. Các cụ bảo &'con gái đôi mươi', còn tôi thì &'con gái 30'. Ý là, gái đôi mươi đẹp, xuân sắc, đúng. Ngày xưa là thế, con gái đôi mươi thời dưới quê tôi nhìn bầu bĩnh, nhìn đẹp, xinh xắn, nhìn phúc hậu. Vì ở cái thời đó, người ta ít dùng phấn son, ít mỹ phẩm, thậm chí là không thẩm mỹ. Bây giờ, con gái 20 nhìn cũng già gớm. Có cô còn đánh mắt, đánh môi, đánh má, kẻ mí đủ các thứ... nhìn già như gái 30 để mặt mộc.
Nói không điêu chứ, tôi và mấy cô bạn tuổi 30, đi ra ngoài, cùng với hội 9x, ai cũng bảo chúng tôi đồng trang lứa, nhìn chẳng chênh lệch nhau là mấy, cùng lắm là 1-2 tuổi. Nhiều khi tôi cười thầm trong bụng &'hóa ra mình vẫn còn trẻ'. Không phải tôi hoang tưởng khi nghĩ mình trẻ trung như mấy em 9x, chỉ là tôi muốn sống luôn lạc quan, luôn vui vẻ, luôn tự tin, có như thế lúc nào mình cũng cảm thấy sảng khoái, cũng tươi cười vui vẻ bên bạn bè được.
Tôi gái 30 chưa chồng, tôi chẳng buồn vì nghĩ mình ế. Ngày đó, tôi cũng đã yêu, yêu nhiều nữa là đằng khác. Tôi không phải là cô gái lăng nhăng, dễ dãi, tôi chỉ muốn mình được trải nghiệm cuộc sống, được thử thách trái tim của mình. Một người con gái yêu ít không có nghĩa là ngoan, là tốt. Một người con gái biết yêu, yêu nhiều mới có kinh nghiệm, mới rút ra được bài học, mới có thể hiểu được giá trị của tình yêu. Một cô gái chưa từng yêu, trong sáng và thánh thiện nhưng cô ấy không biết cách làm thế nào để người yêu vui, làm thế nào để nắm bắt tâm lý người mình yêu.
25 tuổi, tôi chỉ nghĩ được chuyện chơi gì, ăn gì, ở đâu, đi với ai chứ chưa từng nghĩ tới chuyện lấy chồng. Rồi ba mẹ giục, tôi cười bảo &'con còn trẻ thế này chồng con làm gì. Nếu mà cưới sớm, con không làm, không báo đáp được cho bố mẹ'. Bố mẹ tôi thì chẳng thiết gì chuyện báo đáp, chỉ mong con cái được sống vui vẻ, lo được cho bản thân. Lập nghiệp sớm, có con cái sớm thì sau này đỡ khổ. Ba mẹ nào chẳng mong con như vậy.
Tôi tự nhủ 27 tuổi sẽ lấy chồng. Nhưng 27 tuổi, bạn bè còn nhiều, có nhiều người vẫn chưa muốn cưới. Người ta bảo, tuổi tôi cưới 29 mới hợp, mới sướng. 27 tuổi chưa gấp lắm. Tính ra, cái tuổi 27 cũng là tuổi đẹp rồi, tôi mơ mộng, tôi nhớ về tuổi ấy, tôi mong muốn có một người yêu tôi chân thành, nhưng chỉ là mong muốn thụ động thôi chứ tôi không chủ động kiếm tìm. Tình yêu không đến, tôi cũng cứ thế sống vui vẻ, đi du lịch, đi chơi cùng bạn bè, ngao du sơn thủy.
Tôi cũng trải qua 1-2 mối tình nhưng rồi lại chia tay. Có buồn, có nước mắt, có đau khổ nhưng mọi chuyện nhanh chóng trôi qua. Chẳng có gì phải đau khổ, bi lụy vì tình. Tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng, trân trọng, hai người yêu nhau quyến luyến không rời nhưng một khi duyên hết, một khi không còn tình cảm, không nên miễn cưỡng làm gì. Mọi thứ tình cảm miễn cưỡng đều không bao giờ có kết cục tốt đẹp. Tôi luôn xác định tư tưởng như vậy nên sống cực kì thoải mái.
29 tuổi, tôi được mai mối cho một người đàn ông, với ý định là kết hôn. Nhưng người đàn ông ấy không khiến tôi rung động, mặc dù anh ta có đủ điều kiện mà tôi ao ước. Chỉ là, anh ta không cho tôi được một thứ tôi rất cần, đó là sự chân thành và tình yêu. 29 tuổi, không còn trẻ nữa nhưng tôi không vì thế mà nóng vội. Tôi muốn một cuộc sống hạnh phúc, một gia đình ấm cúng. Dù sau này có thế nào thì cũng không ân hận vì đó là sự lựa chọn của mình, là người mình yêu và muốn lấy làm chồng. Còn lấy một người không yêu sau này có ra sao thì chỉ có nước khóc và hối hận thôi...
30 tuổi, về quê, người ta gọi tôi là gái ế. Hiện tại, tôi đã có công việc tốt, có thu nhập ổn, đã đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều thứ. Đi du lịch trong nước, ngoài nước, quen nhiều người, chơi với nhiều người và cũng từng yêu vài kiểu người. Tôi cảm thấy đó như một sự trải nghiệm lớn mà một cô gái 30 cần trải qua.
Đến bây giờ, người ta bảo tôi là người con gái bất cần, không mang tới gia đình, hạnh phúc con cái, khi họ thấy tôi cứ dửng dưng câu chuyện chồng con. Không, họ đã nhầm. Là phụ nữ, chẳng ai không muốn có một người yêu thương mình hết lòng, che chở cho mình, quan tâm mình và là chồng, là cha của những đứa con do chính mình sinh ra. Chỉ là, duyên số chưa tới, hoặc chưa tìm được người đàn ông mà mình muốn dựa vào.
Tôi sống thoải mái, vô tư, tôi chọn cách sống đó để lòng thanh thản, để thấy cuộc sống này màu hồng hơn, đáng yêu hơn, đáng sống hơn. Tôi không bi lụy, không tiêu cực, không đau khổ vì một điều gì quá đáng. Như thế chính là đã hủy hoại bản thân mình, đã tự làm khổ bản thân mình. Tôi sống như vậy, tôi cười như vậy vì tôi muốn người khác thấy tôi vui và hơn hết, tôi muốn mình được vui vẻ hơn, tích cực hơn trong cuộc sống.
30 tuổi đâu phải là già, bạn tôi đó, nhiều người đã 30, họ cũng đang yêu, hoặc đã yêu, hoặc chưa có người yêu nhưng họ đều có những trải nghiệm cuộc đời. Họ cũng đã chuẩn bị cho mình một hành trang để bước vào cuộc sống sắp tới...
Con gái tuổi 30 trăm nỗi tủi hờn, nhiều lời ra tiếng vào nếu chưa lập gia đình. Chỉ cần suy nghĩ tích cực, chỉ cần cố gắng, chỉ cần nghĩ rằng, ai cũng có một nửa cho riêng mình thì một ngày nào đó, cánh cửa tình yêu sẽ hé mở. Hãy tự hào rằng mình đã sống đúng nghĩa, đã tận dụng tuổi xuân bay nhảy, khám phá cuộc sống, rồi tương lại sẽ rộng mở, đừng lo con gái 30...
Theo Phunuvagiadinh
Tố bố chồng tội ngoại tình, con dâu bị trả thù cay độc Sau lần tiết lộ và chỉ điểm cho mẹ chồng bắt tại trận bố chồng cùng người tình tại nhà nghỉ, Liên bị ông ta trả thù cay độc. Đến mức Liên mất chồng, mất con, lang thang như một kẻ tâm thần và chịu tiếng oan bị căn bệnh thế kỷ. Tốt nghiệp một trường trung cấp dược, trong khi bạn bè...