Bí mật động trời mẹ chồng giấu kín suốt 10 năm
Tôi vốn là một cô gái Hà Nội, có chút hình thức nhưng tính tình ngang bướng. Ngày 23 tuổi khi vừa tốt nghiệp Đại học, tôi một mực đòi bố mẹ vào Sài Gòn để tìm việc. Ngay khi vừa nghe tôi nói, mẹ một mực phản đối, bà nói không thể để tôi đi đâu ra khỏi vòng tay mẹ được. Còn bố nhìn tôi rồi lặng lẽ vào phòng làm việc hút thuốc.
Còn tôi và mẹ, tôi cũng khóc khi nói rằng tôi muốn tìm một cơ hội nơi một miền đất mới. Với cả nghề nghiệp của tôi chỉ có vào trong đó may ra mới tìm được việc. Sau nhiều lần thuyết phục mẹ đã đồng ý và bố cũng vì thế mà mềm lòng. Trước khi đi mẹ dặn tôi rất nhiều, còn tôi khi đó vẫn chưa hiểu được hết lời mẹ nói.
Giờ tôi không biết phải làm sao khi phát hiện ra việc của chồng mình.
Thân gái một mình bươn chải nơi đất khách quê người muôn vàn khó khăn. Đôi khi tôi cứ nghĩ hay mình bỏ cuộc về quê, nhưng rồi nghĩ tới sự lo lắng tảo tần của cha mẹ, tôi lại tự nhủ phải cố gắng.
Qua sự giới thiệu của bạn bè, tôi gặp gỡ và quen với một anh chàng hơn tôi 10 tuổi, anh hiện đang làm phó giám đốc một công ty du lịch. Nhìn vẻ ngoài anh khá đẹp trai, chững chạc. Tôi thích cách nói chuyện thẳng thắn của anh, cũng vì thế mối quan hệ giữa chúng tôi dần tiến xa hơn.
Biết tôi yêu một anh chàng xứ Quảng, có tí chức quyền bố mẹ tôi mừng lắm. Sau đêm tân hôn, anh càng yêu tôi tha thiết khi biết tôi vẫn còn trinh nguyên. Anh nói anh trân trọng điều đó và luôn ao ước có một người vợ như tôi.
Video đang HOT
Không ít bạn bè tôi, xinh đẹp hơn, nghề nghiệp ổn định hơn vào đây đã lâu cũng chưa thể có nổi một cuộc sống ổn định. Còn tôi chỉ sau một năm vào đây, đã có tất cả.
Sau một năm cưới nhau, tôi sinh cho anh một cô con gái đáng yêu kháu khỉnh. Anh mừng lắm, mẹ anh ở quê cũng chuyển hẳn vào ở với vợ chồng tôi.
Nói thật chồng tôi chẳng có điểm gì để chê cả. Anh ra khỏi nhà 7h sáng và 5h chiều gần như hôm nào cũng có mặt ở nhà. Có những hôm bận tiếp khách anh cũng chỉ đi tới 11h đêm là về. Công việc trong gia đình tôi đã có 2 người giúp việc lo lắng, tôi chẳng phải làm bất kỳ việc gì. Còn anh, những ngày lễ thứ 7, Chủ Nhật luôn tự mình chuẩn bị các món ăn ngon đãi mẹ con tôi.
Cuộc sống êm đềm trôi qua, 10 năm sống bên anh tôi chưa một lần nghĩ tới hai từ phản bội, bởi với tôi điều đó chắc không bao giờ xảy ra.
Duy nhất chỉ có một điều làm tôi luôn tò mò là căn phòng của mẹ chồng tôi, cho dù bất cứ điều gì xảy ra nhưng mẹ tôi dặn không bao giờ được vào đây. Nhiều lần tôi ngỏ ý muốn vào don dẹp nhưng bà cũng không cần và đều tự tay làm lấy.
Một hôm mẹ chồng tôi nhận được cuộc điện thoại của người thân, kiền tức tốc ra ngoài mà không đóng cửa. Thấy thế sự tò mò của tôi nổi lên, tôi đã đánh liều vào phòng mẹ chồng.
Mọi thứ thật đơn giản, bà rất ngăn nắp sạch sẽ, trên chiếc bàn trang điểm cũ kỹ có ảnh của gia đình chồng tôi từ xưa, và 4 cuốn sổ tiết kiệm cất ngay ngắn, 4 cuốn sổ ấy đứng tên anh, nhưng người thụ hưởng đi kèm lại là tên 4 người khác nhau. Một cuốn sổ 500 triệu tên con gái chúng tôi. Một cuốn sổ tiết kiệm 200 triệu người thụ hưởng là tôi, một cuốn sổ khác 500 triệu người thụ hưởng là bố mẹ anh và cuốn sổ còn lại 600 triệu người thụ hưởng là bé Nhất Nam.
Trong hộp còn có những lá thư của một người con gái gửi anh và những bức ảnh về một cậu bé 9 tuổi kháu khỉnh giống anh như đúc. Thì ra trước khi đến với tôi anh từng yêu tha thiết một người con gái cùng quê.
Nhưng họ đã chia tay nhau vì một lý do mà trong thư không nhắc tới. Sau đó khi chúng tôi kết hôn, anh và cô ta có đôi lần gặp nhau trong khách sạn, vì sơ suất nên họ đã có với nhau một đứa con trai chính là bé Nhất Nam trong tờ giấy thụ hưởng kia.
Trong thư cô gái cũng cảm ơn anh vì đã chu cấp đầy đủ cho mẹ con cô ta hàng tháng, rồi những lời hứa sẽ không xuất hiện, không nói ra bất kỳ điều gì để giữ cho gia đình anh luôn êm ấm…
Tôi đã khóc vì thương cô gái và đứa bé, nhưng tôi trách anh vạn lần. Anh đã cưới tôi, nhưng vẫn qua lại với người cũ. Không chỉ thế, anh còn luôn miệng nói về chung thủy, hạnh phúc trong hôn nhân nhưng chính anh mới là kẻ đáng lên án. Anh đã giấu giếm tôi, anh đã làm tổn thương lòng tự trọng cũng như niềm tin trong tôi. Nhìn đứa con gái đang ngủ mà lòng tôi đau như cắt.
Tôi đau đớn, rời khỏi phòng mẹ chồng mà nước mắt giàn giụa, giá như tôi đừng nghe, giá như tôi đừng biết chuyện gì thì hay biết mấy?
Theo Trang Lê (TH )/Giaothong
Chấp nhận chia tay người yêu vì... nghèo
Ngày em e lệ nhận lời yêu cũng là ngày tôi hạnh phúc nhất. Tôi đã vội vàng vẽ ra một đám cưới với ý nghĩ sẽ dùng phần lớn số tiền tiết kiệm suốt những tháng ngày vất vả, để mua cho em váy cưới đẹp nhất, nhẫn cưới lung linh nhất.
Ngày ấy yêu em, tôi từng mơ về một đám cưới rình rang ở quê nhà, tôi trao nhẫn cưới và trao cho em nụ hôn hạnh phúc...
Chúng tôi biết nhau khi em là cô sinh viên mới ra trường, được nhận thử việc tại công ty. Lần đầu nhìn thấy em, tôi như trúng tiếng sét ái tình, một tình cảm mới mẻ nhen nhóm trong lòng. Tôi vốn cao ráo, có ngoại hình khá, lại hoạt bát, vui vẻ nên được đồng nghiệp nữ quý mến, theo đuổi. Vì trái tim chưa rung động, tôi vẫn chưa nhận lời tìm hiểu một ai. Tốt nghiệp một trường trung cấp kĩ thuật, tôi chỉ xin vào làm công nhân. Được sếp tin tưởng vì có thái độ chăm chỉ, nghiêm túc, sau 5 năm tôi được cất nhắc lên làm trưởng nhóm kế hoạch sản xuất, một vị trí không phải ai cũng dám nghĩ đến.
Tuy vậy, đứng trước em, tôi cảm thấy tự ti vô cùng. Em xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, hết sức giỏi giang. Trong khi tôi hay đa số những người khác xuất thân từ làm nông, buôn bán nhỏ lẻ ở các huyện xung quanh thì em là con cán bộ tỉnh, nhà ngay trung tâm thành phố. Nhưng ở em không hề toát ra vẻ tiểu thư kiêu kỳ, mà ngược lại, em tốt bụng, luôn quan tâm đến mọi người. Chính điều đó khiến tôi càng cảm động, quý mến em hơn bao giờ hết.
Chúng tôi cứ thế đến với nhau nhẹ nhàng, bắt đầu bằng những câu chuyện dí dỏm, lịch sự, rồi đến những buổi café, xem phim lãng mạn. Càng nói chuyện với em, tôi lại phát hiện ra em có nhiều điểm đáng yêu, giản dị mà tinh tế. Ngày em e lệ nhận lời yêu cũng là ngày tôi hạnh phúc nhất. Tôi đã vội vàng vẽ ra một đám cưới với ý nghĩ sẽ dùng phần lớn số tiền tiết kiệm suốt những tháng ngày vất vả, để mua cho em váy cưới đẹp nhất, nhẫn cưới lung linh nhất. Hạnh phúc còn ngọt ngào hơn khi em đồng ý để tôi dẫn về nhà ra mắt. Tất cả mọi người đều yêu mến em, vun vén cho cả hai.
Ngày ấy, tôi từng mơ được cùng em xây dựng một mái ấm hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Những tưởng chuyện hai đứa sẽ êm đềm, suôn sẻ cho đến khi tôi phát hiện ra em nói dối về gia đình mình. Em không hề cho bố mẹ biết chuyện em yêu tôi, càng hay viện lý do không cho tôi về nhà giới thiệu. Hóa ra, bố mẹ em vốn không bao giờ chấp nhận chuyện em yêu một chàng trai xuất thân nghèo khó, lại không có bằng cấp tử tế. Em ngoan ngoãn, lại chưa từng cãi lại gia đình mình, nên việc em yêu tôi chỉ là lén lút, giấu giếm. Gần đây, em có phần lạnh nhạt với tôi. Hỏi ra mới biết, bố mẹ em đang định giới thiệu em cho một người đàn ông giàu có, thành đạt khác. Em khóc lóc, xin lỗi vì không muốn làm tôi buồn nhưng có vẻ em không thể làm trái lời cha mẹ...
Tôi thương em, nhưng cũng giận em vô cùng. Em thà chấp nhận chia tay tôi chứ không muốn cãi lại gia đình, bảo vệ tình yêu. Nhiều đêm mất ngủ nước mắt cứ chảy ra. Không lẽ nghèo cũng là cái tội. Nếu lấy tôi, dù không giàu có nhưng nhất định tôi sẽ không để người con gái mình yêu thương thiếu thốn điều gì. Nhìn em khổ sở giấu giếm, tôi thật không đành lòng. Tôi biết phải làm sao mới có thể giữ em ở lại cho riêng mình?
Theo Việt Tín/Vietnamnet
Tôi muốn mãi lén lút quan hệ với anh ấy... Gia đình anh không đồng ý, mà chúng tôi chẳng thể xa rời thêm lần nào nữa, vì vậy tôi chấp nhận cả đời giấu giếm. Tôi và người yêu quen nhau khi còn là học sinh phổ thông, từ tình bạn chuyển sang tình yêu trong sáng rồi đến tình yêu mặn nồng. Mọi chuyện rất êm đẹp và tuyệt vời. Nhưng...