Bí mật động trời của người chồng ‘yếu sinh lý’
Chồng tôi vừa nói vừa quỳ trước mặt vợ thề thốt mình không là kẻ lăng nhăng, tất cả chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, chỉ là một phút nông nổi
Chúng tôi yêu nhau 3 năm rồi mới quyết định tới hôn nhân. Cũng vì cả hai có tư tưởng khá thoáng và hòa hợp nên đã làm “chuyện ấy” khi mới hẹn hò được 2 tháng. Với tôi, chồng tôi là người đầu tiên, nhưng với anh thì tôi có thể là người thứ 2, hay thứ 3 gì đó. Tôi có nghĩ tới điều đó, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, bởi với tôi tình yêu cuối là tình yêu vĩnh cửu.
Vì muốn cho tình yêu luôn mới mẻ, tôi hay lên mạng, tìm hiểu các tư thế mới để chiều lòng người yêu. Còn anh cũng nhiệt tình với tôi không kém. Với bản lĩnh &’tình trường’ đầy mình không ít lần tôi tấm tắc khen anh là bậc thầy trong “chuyện ấy”.
Cứ nghĩ rằng, cưới nhau về đời sống chăn gối vợ chồng sẽ thêm viên mãn. Tôi nghĩ bụng sẽ tranh thủ vui chơi tận hưởng cuộc sống son rỗi vài năm nữa mới tính chuyện sinh con đẻ cái, nhưng rồi tôi đã chìm trong tuyệt vọng.
Từ ngày cưới tới nay đã hơn 2 tháng, nhưng chồng tôi chỉ đụng vào vợ đúng 1 lần. Không ít lần tôi đòi hỏi nhưng anh lấy cớ buồn ngủ, mệt mỏi để lảng tránh. Đôi lần tôi dỗi ra phòng khách ngủ riêng nhưng anh cũng chẳng ngó ngàng gì tới vợ, anh vẫn bình thản ngủ tiếp. Tôi tức lắm nhưng không biết phải làm sao.
Bí mật đáng sợ của người chồng ‘yếu sinh lý’ (Ảnh mình họa)
Có hôm tôi vờ mặc chiếc váy ngủ mỏng tang lượn qua lượn lại trước mặt chồng nghĩ chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi, không ngờ anh ta ôm điện thoại quay vào tường chơi tiếp. Tôi điên tiết hỏi thẳng chồng “Anh có cô nào phải không, anh không yêu em nữa đúng không?”. Nghe thế chồng tôi nhăn nhó “Chẳng có cô nào cả”. Tôi nghe thế nhưng vẫn âm thầm tìm hiểu và thấy anh chẳng có bồ bịch gì cả.
Chồng không ngoại tình, mà lại không thềm động vào người tôi nên tôi nghi ngờ anh bị “yếu sinh lý”, nghe lời mẹ đẻ tôi đi mua đủ các thứ thuốc tẩm bổ thượng hạng nhằm cứu vãn tình yêu thương của chồng.
Nhưng thời gian qua đi, thuốc cũng chằng có tác dụng gì khi chồng tôi cứ một mực tìm cớ “hoãn binh” với vợ. Không chịu nổi sự ghẻ lạnh của chồng, tôi làm ầm lên rồi đòi ly hôn.
Thấy vợ kêu ly hôn, lý do không hòa hợp không hiểu nhau. Chồng tôi lúc đó mới tá hỏa, anh xuống nước xin lỗi vợ và thú nhận tất cả.
Chồng tôi lấy hết can đảm kể với vợ rằng, sau tuần trăng mật khi đi làm trở lại. Anh đã có buổi khao anh em trong cơ quan. Theo luật, chồng tôi phải dẫn bạn bè đi hát karaoke. Và hôm đó khi quá chén chồng tôi có vui vẻ cùng một cô tiếp viên, chẳng ngờ đang cao trào thì bị rách bao cao su.
Sau đó, anh mới hay tin cô ta bị nhiễm HIV, anh sợ xanh mặt không dám gần vợ vì sợ lây nhiễm cho tôi. Anh cũng đã đi bệnh viện kiểm tra bệnh tình, anh đã thử máu, nhưng phải 6 tháng sau mới có kết quả.
Video đang HOT
“Anh cầu xin em đừng bỏ anh. Hãy đợi 3 tháng nữa thôi, nếu giả sử khi đó anh bị lây nhiễm bệnh thật em bỏ anh cũng chưa muộn, còn giờ xin em hãy ở lại với anh được không em. Anh thật sự yêu mình em. Anh ngàn lần sai rồi, xin em hãy tha lỗi cho anh, anh sẽ không bao giờ như thế nữa, sẽ chỉ có một lần duy nhất thôi”
Tôi nghe từng lời chồng nói mà vừa tức giận, vừa lo, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chồng tôi đã phản bội tôi chỉ 1 tuần ngay sau ngày cưới.
Lúc này tôi vẫn giận anh vô cùng, thậm chí không muốn tha thứ cho kẻ phản bội, nhưng tôi cũng lo cho sức khỏe của anh. Chồng tôi cũng là người tốt khi đã tránh xa tôi vì lo cho sức khỏe của tôi. Có vẻ anh thực sự hối hận. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Chồng yếu sinh lý, đêm nào tôi cũng dậy cởi quần ra làm đúng 1 việc và kết quả sau 2 năm
Tôi đứng dậy đi như người mộng du vào phòng, tôi đóng kín cửa lại rồi khóc như mưa. Dĩ nhiên tôi đồng ý nhưng lúc đó tôi giận, tôi đau khổ, tôi bất lực tôi không muốn nói năng câu nào với chồng.
ảnh minh họa
Người ta thường nói: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh" , cuộc sống hôn nhân thật vô vàn chẳng biết đâu mà lần. Ngày trước cưới nhau về tôi nghĩ cuộc đời mình may mắn khi lấy được người chồng tâm lý như anh. Chồng tôi hiền lành ít nói và sống rất tình cảm.
Khi tôi còn mới chập chững bắt đầu sự nghiệp từ con số 0 tròn trĩnh thì chồng đã có bao năm lăn lộn ngoài xã hội nếm đủ đắng cay và đã có được 1 vị trí nhất định. Lấy nhau được 1 năm anh đã sắm nhà riêng cho tôi ở, nhưng điều khiến tôi buồn nhất có lẽ là chuyện chăn gối.
Tôi thấy chúng tôi hòa hợp về mọi chuyện riêng chuyện chăn gối thì không, mọi thứ dường như khập khiễng. Thời gian đầu anh còn hừng hừng khí thế thì khi đó chúng tôi lại tiến hành kế hoạch. Khi tôi bắt đầu thèm khát muốn có con thì anh dường như ít khi động đến vợ. Nếu có động đến thì chưa làm gì đã xịt, tôi có cảm giác tâm trạng anh không thoải mái, không sẵn sàng cho việc đó.
Nghĩ chồng yếu sinh lý nên tôi tự làm giá cho anh ăn, mua những hải sản bổ dưỡng bồi bổ cho chồng. Tôi cũng đã đi khám sức khỏe sinh sản của mình nhưng bác sĩ nói mọi thứ đều ổn. Thấy bạn bè có con cái đề huề hết rồi tôi khao khát vô cùng. Nhiều lúc đi đường thấy con ai xinh xắn tôi lại đứng trơ ra nhìn theo chúng. Lúc đó tôi chỉ có 1 ước muốn duy nhất đó là sớm có con mà thôi, còn vàng bạc mọi thứ tôi đều không cần.
Chồng biết tôi buồn nên anh cũng khổ tâm lắm, nhiều đêm tôi thấy chồng thức hút thuốc triền miên. Tôi bảo anh bỏ thuốc đi vì nó ảnh hưởng đến chuyện ấy, nhưng có lẽ vì anh có quá nhiều việc phải làm, nhiều thứ phải lo nghĩ nên anh không bỏ thuốc được.
Nhiều đêm tôi âu yếm rồi mân mê cởi quần chồng ra, tôi chủ đông chuyện đó nhưng vẫn không ăn thua. Có hôm thấy anh mệt tôi bảo anh để tôi cởi đồ rồi massage, tẩm quất cho anh. Tôi yêu chồng nhiều lắm, nhưng đôi lúc tôi cũng thấy bế tắc và vô cùng bất lực. Tôi không biết phải làm sao, áp lực con cái cứ đè nén khiến tâm hồn tôi héo úa kiệt quệ. Những ai làm mẹ, hoặc làm vợ mà chưa có con như tôi chắc sẽ hiểu cảm giác đó. Có những tháng tôi còn bị nghén giả có lẽ vì tôi đã quá mong con nên mới như vậy.
Ngày nào cũng miệt mãi chữa bệnh yếu sinh lý cho chồng, đêm nào cũng cởi quần áo ra để âu yếm nhau nhưng dường như vô vọng. Rồi 1 hôm chồng bảo có chuyện muốn nói vơi tôi, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh mà tôi lo lắng.
Tôi tỏ ra bình thản rồi cười: " Có gì anh nói đi em nghe đây". Tôi sợ anh đòi ly hôn hay đại loại như vậy, tôi ôm lấy cái gối để anh không biết rằng tôi đang run lên bần bật. Chồng nhìn tôi khó khăn nói:
- Anh nói chuyện này em phải bình tĩnh nhé.
- Có chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng vậy anh?
Tôi sợ hãi nhưng vẫn có nói trong sự bình tĩnh còn sót lại:
- Thật ra thì anh... anh... anh đã có 1 đứa con riêng.
Lúc này nước mắt tôi cứ thi nhau ứa ra không ngừng như 1 dòng sông trôi tuột không có điểm dừng vậy?
- Anh nói sao cơ, con... con riêng ư?
Nghe đến đây tôi xây xẩm mặt mày, choáng váng sắp xỉu đến nơi rồi:
- Anh xin lỗi, nhưng... là trước khi lấy em.
Tôi cố vớt vát lại 1 chút sức lực cuối cùng để nghe chồng mình nói:
- Anh nói tiếp đi, em nghe.
- Thú thật anh không biết mình có con với cô ấy, khi cưới em được nửa năm anh mới biết. Lúc này cô ấy phát hiện mình bị ung thư nên mới báo cho anh, đó là 1 cô gái hiền lành, học giỏi tương lai rộng mở nhưng vì anh mà mọi thứ tan tành. Bọn anh yêu nhau từ thời đại học nhưng khi đó bố mẹ anh cấm không cho cưới vì họ chê nhà cô ấy nghèo hơn nữa lại cách nhà anh 400 km nên ông bà không chấp nhận. Bọn anh nhùng nhằng mãi 1 năm sau thì chia tay, lúc đó anh không ngờ rằng cô ấy lại đang mang thai...
(Ảnh minh họa)
Nghe chồng kể mà lòng tôi chát chúa, tôi thương cho chị ấy, thương cho chính mình:
- Anh có con với chị ấy vậy tại sao với em lại không thể?
- Thời gian qua anh đã rất khổ tâm, vì tinh thần anh không thoải mái, anh sợ em biết chuyện rồi bị tổn thương, anh sợ cô ấy chết. Anh thương thằng nhỏ nên chuyện ấy của anh yếu hẳn, anh xin lỗi em bà xã à?
Tôi ngồi trơ ra, cổ họng nghẹn ứ?
- Vậy giờ anh muốn sao?
- Cô ấy vừa mất rồi, được hơn 1 tháng.
Lúc này người tôi nổi hết da gà, cay đắng không có từ nào để diễn tả cho cô gái tội nghiệp:
- Vậy còn đứa con.
- Anh... anh muốn đón bé về nuôi, liệu có được không em.
Tôi đứng dậy đi như người mộng du vào phòng, tôi đóng kín cửa lại rồi khóc như mưa. Dĩ nhiên tôi đồng ý nhưng lúc đó tôi giận, tôi đau khổ, tôi bất lực tôi không muốn nói năng câu nào với chồng. Tôi thèm khát có 1 đứa con nhưng không có, giờ tôi phải nuôi con riêng của chồng ư? Sao ba chúng tôi khổ quá vậy, tôi, anh và chị ấy. 2 năm qua tôi đã miệt mài chữa bệnh yếu sinh lý cho chồng nhưng nguồn gốc và căn bệnh nghiêm trọng hơn mà chồng tôi mắc lại là bệnh tâm tưởng.
Đã 1 tuần nay tôi nhốt mình trong phòng, tôi không nói năng gì với chồng. Tôi biết anh rất khổ tâm, bao năm nay anh ấy giấu tôi đến chăm sóc cho mẹ con chị ấy mà tôi không hề hay biết. Nghĩ đến phận mình phận người tôi tê dại tới từng tế bào không dám đối diện.Tôi phải làm gì đây, xin hãy cho tôi lời khuyên và ít động lực để tôi gượng dậy, lúc này đây tôi cảm giác mình sắp kiệt quệ sức lực rồi.
Theo blogtamsu
Phát hiện bí mật động trời của chồng trong đêm Noel Anh ấy đang ôm ấp, tình tứ, cười nói với một gã đàn ông khác. Chồng em là một người đàn ông trắng trẻo, cao to, làm cùng công ty. Em quen anh ấy ngay sau khi ra trường và được nhận vào làm ở công ty xuất nhập khẩu đồ mỹ nghệ. Nhìn anh ấy trắng trẻo, khôi ngô lại chăm chỉ...