Bí mật đời sống tình dục trong 2 năm chung sống
hi đó. Anh chỉ nói tạm thời đang mắc phải chút vấn đề và sẽ nhanh chóng hồi phục. Anh cũng khóc và xin tôi chờ đợi anh.
Tháng đầu sau hôn nhân, chúng tôi chung sống như bạn bè. Vẫn yêu, vẫn chăm sóc, vẫn ngủ chung giường nhưng không hề có tiếp xúc cơ thể. Điều đó khiến tôi ức chế và bí bách. Tôi thèm được chồng ân ái.
Từ bé đến lớn, tôi chỉ biết lao đầu vào học hành dưới sự thúc ép của bố mẹ. Tôi chưa từng được tự do tụ tập bạn bè, chưa từng được chọn trang phục theo ý muốn, chưa từng được theo đuổi sở thích cá nhân. Tôi chưa từng được sống cho riêng mình.
Vì thế, 2 năm sau khi học xong đại học, tôi lấy chồng. Đây cũng là cuộc hôn nhân do bố mẹ tôi sắp đặt. Song, lần đầu gặp anh, tôi cũng có rất nhiều thiện cảm. Anh đẹp trai, có một vị trí công việc tốt và đặc biệt là con trai người bạn thân của bố mẹ tôi.
Vì thế, ngày cưới, tôi vui mừng vì sắp được giải phóng, được bước vào một đời sống có tình dục, có cuộc sống có tự do. Nhưng rồi thực tế lại không như ý muốn. Tôi thấy mình như đang bước từ một nhà tù này sang một nhà tù khác.
Ban ngày, anh là một người đàn ông năng động, đầy nhiệt huyết với công việc. Anh cũng luôn thể hiện yêu thương và chiều chuộng tôi trước mặt bố mẹ và bạn bè. Nhưng ban đêm, anh trốn tránh chuyện ấy với vợ bằng cách làm việc đến 2-3h sáng. Hoặc nếu có đi ngủ sớm, anh cũng trơ như một khúc gỗ.
Video đang HOT
Tôi đã khuyên anh chia sẻ với tôi để cùng nhau đi chữa bệnh nhưng anh khăng khăng từ chối và quả quyết mình đang trong quá trình điều trị. Không chỉ mang bệnh tật, anh còn không có một chút nỗ lực hay tỏ ý muốn gần gũi vợ.
Anh bảo tôi chờ đợi nhưng sự kiên nhẫn của tôi chỉ có giới hạn. Tôi không còn muốn làm tu sĩ khi nhu cầu sinh lý cứ lớn dần và áp lực sinh con từ hai bên gia đình ngày một tăng lên.
Hai năm kết hôn, tôi luôn phải gặm nhấm một mình với một bí mật khủng khiếp về chồng tôi, về cuộc hôn nhân của chúng tôi mà chưa dám hé môi nói với ai nửa lời.
Tôi dọa nếu anh không ngủ với tôi thì tôi sẽ ngoại tình. Anh sợ mất tôi nên thề thốt sẽ cố gắng làm tròn nghĩa vụ làm chồng.
Lần đầu tiên của chúng tôi xảy ra khiến tôi mất hết ý niệm về tình dục. Chúng tôi “yêu” trong sự nhăn nhó, trách móc khổ sở của anh. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được một chút hưng phấn nào.
Từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi là người cầm cương, hay không muốn nói là hoàn toàn tự biên tự diễn. Tôi biết vấn đề sinh lý anh mắc phải là rất lớn. Nhưng ngặt nỗi, sĩ diện và tự trọng của anh còn lớn hơn thế. Vậy nên anh đã van xin, yêu cầu, thậm chí đe dọa tôi giữ bí mật.
Thiếu thốn đời sống vợ chồng khiến tôi có nhiều suy nghĩ lệch lạc về sex. Đôi lúc, nỗi khao khát còn lớn hơn cả tình yêu. Và tôi chỉ ước mình có thể bỏ trốn để lao vào một người đàn ông khác. Anh cũng hiểu được tâm trạng đó của tôi nên ngày càng ích kỷ và ghen tuông.
Không có sex nên tôi mắc chứng bốc hỏa như phụ nữ tiền mãn kinh. Chúng tôi thường xuyên cãi cọ. Lúc tức giận, tôi không ngần ngại gọi anh là “đồ bất lực”. Còn anh cũng không tiếc lời mắng tôi “lăng loàn”.
Cứ phải lâu lắm vợ chồng tôi mới sex một lần. 2,3 lần mỗi tháng cũng đã là quá nhiều. Lần sex nào cũng bắt đầu bằng việc trách móc, kết thúc bằng nước mắt và không hề có một chút cảm giác.
Hơn một năm sau đó, cuối cùng tôi cũng may mắn thụ thai được. Từ lúc đó tới giờ, chồng cắt mọi khoản ân ái gần gũi và để mặc tôi “tự xử”. Thoát được cảnh vợ chồng mà chồng tôi vui mừng như gỡ được một gánh nặng. Điều đó khiến tôi tủi thân vô cùng.
Đáng khinh và bi kịch hơn nữa là ngay cả anh cũng không tin vào khả năng có con của mình. Anh hoài nghi và thường xuyên dày vò chất vấn tôi vì không cho rằng tôi đang mang thai con anh.
Những ngày tháng tôi mang bầu, anh đay nghiến tôi như thể tôi là hạng đàn bà chung chạ. Nhu cầu cơ bản là được sex của tôi cũng bị anh châm biếm nguyền rủa. Anh còn khăng khăng một mực sẽ thử ADN khi con chào đời.
Có lúc, nhìn lại quãng thời gian sống cùng nhau, tôi giật mình vì chưa hề có một ngày vui trọn vẹn. Từ lúc tôi phát hiện ra chồng yếu sinh lý cũng là lúc tôi phải chịu đựng sự giam hãm, ích kỷ và bạc nhược. Tôi đã bỏ ra 1/3 cuộc đời để sống như ý muốn của bố mẹ. Nay tôi không còn muốn cam chịu thêm nữa. Tôi chỉ muốn sống cho bản thân mình.
Tôi muốn ly hôn, muốn tự do để được là chính mình. Nhưng con tôi sắp chào đời. Mà trẻ con thì phải có gia đình. Không chỉ thế, bố mẹ tôi sẽ không thể chịu đựng nổi cú sốc khi con gái mẫu mực của họ lại làm mẹ đơn thân chỉ sau 2 năm hôn nhân. Còn mối quan hệ giữa gia đình anh và gia đình tôi vẫn rất tốt đẹp vì thông gia 2 bên vốn là bạn bè thân của nhau nữa?
Đã rất nhiều ngày tôi cố đặt mình và họ lên bàn cân nhưng vẫn không thể quyết định được. Tôi không muốn tổn thương chồng và bố mẹ, không muốn con mình lớn lên trong cảnh thiếu cha. Nhưng đồng thời, tôi cũng không muốn chôn vùi mọi thứ khi bản thân chỉ ở độ tuổi 26.
Hôm nay, những suy nghĩ đó cứ lòng vòng quanh quẩn không lối thoát khiến tôi vô cùng đau khổ. Xin những người ngoài cuộc hãy cho tôi một lời khuyên. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là con tôi chào đời rồi. Tôi có nên bắt đầu kể cho bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ nghe bí mật khủng khiếp 2 năm sống chung của vợ chồng tôi không? Tôi có nên tìm cách sống cho bản thân mình ngay từ bây giờ?
Theo VNE