Bí mật đêm trước ngày cưới
Anh làm sao ngờ được rằng, đêm trước ngày cưới của nàng và anh, nàng đã làm một chuyện vô cùng kinh khủng mà đến giờ, nàng vẫn không nguôi nhớ về cái đêm ấy.
Anh và nàng yêu nhau đã 2 năm nay. Tình yêu đến tự nhiên, 2 người thực sự cảm thấy yên bình và hạnh phúc khi bên nhau. Anh là người đàn ông chu đáo, chung thủy và có chí cầu tiến. Đó là những đức tính vô cùng quý báu của một người chồng tương lai. Nàng xác định, đời này nàng sẽ lấy anh làm chồng.
Sẽ là như thế nếu như không có ngày nàng gặp chàng – giám đốc thị trường công ty đối tác của nàng. Lần đầu tiên trong đời, trái tim nàng đập điên cuồng vì một người đàn ông như thế.
Chàng cũng đã có vợ sắp cưới ở nước ngoài, nơi mà sau khi hết đợt công tác này, chàng sẽ về làm đám cưới với cô ấy. Nàng cũng đã có anh – người mà nàng định sẽ lấy làm chồng mình. Nhưng, nàng và chàng, dường như vẫn không thôi được khao khát dành cho nhau.
Đêm đó tại khách sạn, nàng nhủ thầm, chỉ một lần thôi, cho nàng được làm theo tiếng con tim mách bảo (Ảnh minh họa)
Từ lần đầu tiên gặp chàng, nhìn nụ cười và nghe tiếng chàng nói, nàng không lúc nào không nguôi nghĩ về chàng. Trong khi ấy, anh chẳng hề hay biết gì cả. Anh vẫn ôn tồn và chu đáo, quan tâm đến nàng từng li từng tí, âu yếm nhìn nàng ngủ, vụng về lau giọt nước mắt cho nàng mỗi khi nàng giận dỗi.
Nhìn những cử chỉ ấy của anh trong đêm khuya, nàng hối hận. Nàng đang làm gì thế này? Sao nàng nỡ đối xử với anh như vậy? Anh tin và yêu nàng dường ấy cơ mà. Nàng phải ngay lập tức chặt đứt, giết tận gốc cái tình cảm ngoài luồng vừa nhen nhóm này thôi.
Nhưng vì công việc mà những cuộc gặp gỡ của nàng và chàng vẫn phải tiếp diễn. Và càng gặp gỡ chàng, tiếp xúc với chàng, nhận những lời tán tỉnh của chàng, nàng càng không thể điều khiển được trái tim mình nữa.
Chàng – phong độ, manly và rất mực ga lăng. Chàng – lịch lãm, từng trải, thực sự cho nàng một cảm giác hoàn toàn khác biệt so với anh. Chàng cho nàng những phút giây đắm say mãnh liệt, những cảm xúc khiến cho con người ta muốn nổ tung. Chàng – một cơn sóng đầy khát khao và chiếm hữu, đầy đam mê cháy bỏng và dục vọng nồng nàn. Còn anh – yên bình như mặt hồ phẳng lặng, tĩnh lặng như màn đêm.
Video đang HOT
Anh hồ hởi lên kế hoạch cho đám cưới. Thực ra kế hoạch này anh và nàng đã bàn bạc từ vài tháng trước, chỉ không lường được có một sự cố là chàng đột nhiên xuất hiện mà thôi.
Trái tim nàng đang hướng về chàng nhưng lí trí thì luôn nói cho nàng biết rằng, anh mới thực sự là người đàn ông nàng có thể yên tâm tuyệt đối để gửi gắm cả đời. Với anh còn là tình nghĩa 2 năm yêu nhau, gia đình 2 bên đều hết lòng ủng hộ quan hệ của 2 người. Anh cũng chưa khi nào làm gì có lỗi với nàng cả.
Còn chàng chỉ là người đi lướt qua cuộc đời nàng mà thôi. Chàng và nàng vốn dĩ đều đã thuộc về người khác. Chàng chẳng thể chia tay vị hôn thê lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Nàng cũng chẳng thể từ bỏ anh – người hết lòng yêu nàng. Nàng hiểu và chấp nhận điều ấy.
Đám cưới do một tay anh chuẩn bị. Ngày lên xe hoa ngày một đến gần. Nàng lơ đễnh với chính sự kiện trọng đại của đời mình. Nàng sắp là gái đã có chồng, chàng cũng sắp trở về làm đám cưới với vị hôn thê và định cư luôn bên đó. Biết rằng đó là định mệnh nhưng sao nàng và chàng vẫn không không thể ngừng nhớ về nhau. Phải kìm nén cảm xúc con tim thật là một việc khó khăn biết bao.
Đêm trước ngày nàng cưới cũng là đêm trước ngày chàng bay. Chàng bảo, không muốn nhìn thấy nàng mặc váy cô dâu nắm tay người đàn ông khác. Nàng và chàng hẹn gặp nhau. Tình cảm dồn nén bấy lâu như chỉ trực bùng phát vào lúc này. Cái cảm giác sắp mất nhau mãi mãi ấy thật đau đớn và xót xa làm sao.
Bao thứ lí trí nhắc nhở nàng bấy lâu nay phút chốc bay biến hết. Và, nàng đã lao vào vòng tay chàng, không ngần ngại. Nàng nhủ thầm, chỉ một lần thôi, cho nàng được làm theo tiếng con tim mách bảo! Anh nhắn tin cho nàng, dặn nàng đi ngủ sớm, chúc nàng ngủ ngon, nàng cũng chẳng hề hay biết.
Một đêm cuồng nhiệt và nóng bỏng. Sáng hôm sau, trở về, nàng sẽ là cô dâu của anh. Và chàng sẽ là chú rể của người con gái khác.
Nhưng khi màn đêm tan đi, ánh mặt trời chiếu rọi rạng rỡ, nhìn căn phòng khách sạn với chăn đệm lộn xộn, nàng giật mình hoảng sợ. Nàng đã làm gì thế này? Nàng đã phản bội anh thật rồi ư? Nàng hãi hùng với sự thật bày ra trước mắt, vùng bỏ chạy.
Anh làm sao ngờ được rằng, đêm trước ngày cưới của nàng và anh, nàng đã làm một chuyện vô cùng kinh khủng mà đến giờ, nàng vẫn không nguôi nhớ về cái đêm ấy (Ảnh minh họa)
Anh dắt tay nàng vào lễ đường. Đối mặt với anh, cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi khiến nàng run rẩy. Đám cưới – sự kiện thiêng liêng của đời nàng mà nàng không thể nở nổi một nụ cười cho ra hồn. Anh tưởng nàng hồi hộp và lo lắng – tâm trạng chung của các cô dâu sắp về nhà chồng, nên càng nắm chặt tay nàng hơn, như nói với nàng rằng: “Đừng lo, đã có anh ở đây!”.
Nàng chỉ muốn òa khóc. Anh làm sao ngờ được rằng, đêm trước ngày cưới của nàng và anh, nàng đã làm một chuyện vô cùng kinh khủng mà đến giờ, nàng vẫn day dứt không yên về cái đêm ấy.
Chàng đã rời xa, chẳng còn hiện diện trong cuộc sống của nàng nữa. Nhưng cái đêm mà chàng mang lại ấy vẫn ngày ngày ám ảnh nàng không nguôi. Lạ thay, những cảm giác nhung nhớ và yêu thương chẳng còn, giờ còn lại trong nàng chỉ còn là cảm giác tội lỗi vô bờ khi nhìn người chồng nhất mực yêu mình.
Có lẽ nàng sẽ phải dùng cả đời này để chuộc lỗi với anh cho một đêm nông nổi ấy…
Theo VNE
Mong được thứ tha
Tôi run rẩy đưa tay ôm lấy anh, xoa đầu anh và lí nhí: "Để em yêu anh nhé". Tôi vẫn cần lắm, một bờ vai để tựa vào mỗi khi tôi mệt mỏi. Tôi vẫn cứ khóc mỗi khi bước qua những con đường mà anh đã cùng tôi bước đi. Tôi vẫn cứ yêu anh như ngày đầu mình bên nhau.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa thôi là kỷ niệm một năm chúng tôi chính thức yêu nhau, vậy mà tôi và anh đã không còn đi chung một con đường. Đến tận bây giờ, thật sự tôi không biết lý do vì sao đã đẩy anh và tôi xa nhau như vậy? Thời gian qua có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi biết mình đã sai rất nhiều, cứ mắc sai lầm này đến sai lầm khác, tôi đã cố gắng thay đổi nhiều lắm nhưng phải làm sao để anh không phải như vậy nữa? Tôi có nên tiếp tục níu giữ hay đành buông tay anh ra để anh thoải mái hơn?
Anh đã thay đổi rất nhiều, không còn muốn cho tôi một cơ hội, anh đã không tin tôi như trước đây nữa rồi. Thời gian gần đây, tôi luôn là người chủ động xin anh hãy cho mình thêm một cơ hội nữa thôi nhưng anh luôn là người muốn dừng lại với tất cả những lý do mà anh đã nói với tôi, anh thật sự muốn buông tay tôi ra. Có lẽ nào anh đã hết yêu tôi thật rồi sao?
Tôi đánh mất mình, tôi hôn Lâm và anh nhìn thấy. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh yêu nhau là cả một câu chuyện dài. Nói chính thức là một năm nhưng trước đó là cả một quãng thời gian dài yêu trong thầm lặng. Anh đã từng yêu say đắm một cô gái khác ...trước tôi. Họ yêu nhau rất nhiều, anh dành cho cô ấy một tình yêu thuần khiết và say đắm nhất, để rồi, bất chợt một ngày, cô ấy nói với anh rằng cô ấy sẽ kết hôn với người yêu cũ của cô ấy, rằng cô ấy chưa bao giờ yêu anh, chỉ mượn anh để quên người cũ đó, nhưng nay người cũ trở lại, cô ấy xin anh cho cô ấy trở về đúng với trái tim cô ấy. Anh đã chẳng nói gì, chấp nhận buông tay và tôi biết sự đau khổ của anh.
Anh là anh khoá trên của tôi, là thần tượng của tôi. Là thần tượng thôi vì tôi biết anh đã có người yêu nên biết chắc tình cảm đó không nên lớn thêm nữa. Tối hôm đấy, như thường lệ, vừa thấy anh onl yahoo, tôi buzz ngay để hỏi chuyện câu lạc bộ (tôi với anh ở cùng câu lạc bộ tiếng Trung ở trường). Anh không trả lời, tôi buzz thêm lần nữa. Anh chuyển sang chế độ busy và để một cái stt: "cũng chỉ là đàn bà cả thôi". Tôi giật mình và biết là có chuyện không hay, vì anh là người chưa bao giờ để stt yahoo cả.
Tôi vội vã phóng xe qua nhà anh và lôi anh ra quán bia gần đó. Anh em chúng tôi thường đùa nhau, nên giải quyết nỗi buồn bằng bia vì uống vào là dễ ra ngay, thoải mái, khỏi ấm ức. Anh ngồi im, chẳng nói gì. Anh kể chuyện anh đã bị người đàn bà đó phũ như thế nào, rồi...anh khóc, lần đầu tiên tôi thấy đàn ông khóc. Tôi run rẩy đưa tay ôm lấy anh, xoa đầu anh và lí nhí: "Để em yêu anh nhé". Từ giờ phút đó, tôi mặc định anh là người yêu của tôi, dù anh chưa chính thức nói ra bất cứ điều gì. Với tôi, anh im lặng là đồng ý rồi.
Chúng tôi ở bên nhau suốt hai năm trời trong một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Dù đôi lúc anh tránh xa tôi, anh bảo anh sợ anh sẽ xem tôi như người thay thế, và điều đó không công bằng với tôi, nhưng tôi chấp nhận. Dù đôi lúc hình ảnh người cũ hiện lên rõ quá, anh ôm chặt lấy tôi, tôi cũng ôm anh để anh biết đó chỉ là quá khứ, tôi đang là hiện tại. Rồi một ngày anh nói yêu tôi. Anh bảo với tôi anh đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, và anh bảo trái tim anh giờ chỉ có tôi. Tôi nhớ, đó là một ngày hạnh phúc nhất của đời mình.
Chúng tôi ở bên nhau suốt hai năm trời trong một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Dù đôi lúc anh tránh xa tôi, anh bảo anh sợ anh sẽ xem tôi như người thay thế, và điều đó không công bằng với tôi, nhưng tôi chấp nhận. (Ảnh minh họa)
Anh rất yêu tôi, tôi cảm nhận được điều đó trong từng cử chỉ và ánh mắt của anh. Anh luôn yêu tôi hết mình, vì anh bảo muốn bù đắp cho tôi hai năm về trước. Tôi ra trường, được nhận ngay vào một tập đoàn lớn làm việc. Công việc đã chiếm phần lớn theo gian của tôi. Anh bắt đầu giữ tôi thật chặt, bắt đầu quản lí tôi. Tôi mệt mỏi đến nghẹt thở.
Mối quan hệ xã hội của tôi tăng lên nhiều và tôi được tiếp xúc với nhiều anh chàng giỏi giang và thành đạt. Tôi bắt đầu xiêu lòng với Lâm, một đối tác của công ty tôi. Cái vẻ lãng tử và thành đạt của anh cứ như bỏ bùa tôi và tôi bắt đầu cau có với tình yêu của mình.
Tôi đánh mất mình, tôi hôn Lâm và anh nhìn thấy. Tôi sợ hãi và chẳng biết giải thích với anh thế nào. À không, tôi chẳng có gì để giải thích. Tối đó, anh để lại một stt từ rất cũ: "cũng chỉ là đàn bà cả thôi". Tôi thấy mình nghẹt thở. Có gì đó ùa về, tôi khóc và chạy đến nhà anh. Anh mở cửa, chỉ đợi có thế, tôi lao vào ôm chầm lấy anh, tôi rối rít xin lỗi anh, anh đẩy nhẹ tôi ra. Chẳng nói gì, vẫn là cái im lặng như vài năm về trước.
Cả tuần nay anh không nói gì với tôi, anh tránh tôi như tránh tà, anh còn chán không thèm nhìn vào mắt tôi, anh còn chán đến độ còn không về nhà. Mặc tôi cầu xin, mặc tôi khóc lóc, mặc cho tôi van nài, anh không có lấy một sự bao dung cho tôi. Tôi biết tôi có lỗi với anh nhiều lắm, nhưng tôi cũng yêu anh nhiều lắm.
Hôm qua tôi bảo anh: "cho em một cơ hội để sửa sai đi anh, nếu không em chết mất". Anh lạnh lùng đáp: "Vậy thì chia tay đi". Tôi không muốn thế, ba năm của chúng tôi không đủ để anh tha thứ cho tôi một lần hay sao? Biết anh chưa yêu tôi, tôi vẫn sẵn sàng ở bên anh đấy thôi. Tôi phải làm sao đây? Tôi ân hận lắm. Nếu anh không tha thứ cho tôi, chắc tôi không sống nổi mất. Xin anh !
Theo VNE
Một ngày ta suy tư Tâm hồn ta là những tổn thương mà chính ta cũng thấy ghê sợ bản thân mình. Đã bao lâu rồi ta sống trong cô đơn ta cũng chẳng nhớ nữa... 5 năm, 6 năm hay nhiều hơn thế. Ta chẳng dám hờn trách số phận hay hờn trách ai... bởi đơn giản đó là con đường ta đã chọn, đã sống hết...