Bí mật đêm ngoạ.i tìn.h (Phần 3)
Cô có thể bỏ qua cho Cường nốt lần này, nhưng sợ là lần tới thì không được. Anh ta nhớ vợ thì liên quan gì tới cô? Rõ ràng lời đồn chỉ là lời đồn. Thực chất anh ta là một kẻ há.o sắ.c không hơn không kém. Cô có thể kiện anh ta được.
Qua cái hôn, Như Ý ngửi thấy hơi rượu nồng nặc. Anh ta đang say, cả người nóng ran như đang sốt. Như Ý cố gắng đẩy anh ra, song không được. Hai cánh tay của anh như gọng kìm, giữ chặt cô lại trong lồng ngực. Như Ý chỉ biết chới với, đầu cô như muốn nổ tung.
Rồi người đó cũng chịu buông cô ra, trong cái ánh sáng mờ đó, cô vẫn chưa thể nhìn anh ngay được. Mọi thứ dần dần bình ổn trở lại, hình ảnh của anh hiện ra.
- Sao lại là anh?
Cường vẫn đang ôm cô, khuôn mặt anh chứa đầy nỗi buồn. Anh ghé môi đến khuôn mặt cô, dùng cánh môi để vuốt ve làn da đó. Như Ý thấy da gà mình nổi lên, cô né tránh rồi hét lên:
- Đồ biến thái, mau tránh xa tôi ra.
Cường không chút hoảng sợ, anh nhìn cô thật lâu rồi từ từ buông tay. Sau đó Cường quay đầu chạy đi. Mọi chuyện xảy ra trong một chớp mắt, Như Ý không tài nào thẩm thấu nổi chuyện gì nữa.
Cô đứng một mình dưới ánh đèn đường, trân trân nhìn cái dáng của anh chạy trong đêm muộn. Sao thế này? Sao người cô cũng nóng như thế này? Lần này thì là cả cơ thể của Như Ý đổ mồ hôi. Cô ngồi xuống, ôm lấy đầu, rồi lại đứng dậy và đi lại.
Không thể nào tưởng tượng được là anh ta lại làm như vậy với cô. Cô đã đắc tội gì với anh ta chứ? Như Ý vẫn chưa hết bàng hoàng. Có lẽ cô phải chuyển nhà thôi, ở đây quá kỳ dị, ở đây quá nguy hiểm. Như Ý lờ mờ nghĩ đến chuyện anh ta đã cậy cửa vào phòng cô đêm hôm trước và ngủ lại. Nếu mọi chuyện đúng như vậy thì anh ta rõ ràng là một k.ẻ biế.n thá.i.
Không thể nào tưởng tượng được là anh ta lại làm như vậy với cô. Cô đã đắc tội gì với anh ta chứ? (Ảnh minh hoạ)
Chạy vội lên trên phòng và khoá ba lần cửa, Như Ý ngồi trên giường cả đêm, cô không buồn viết bài nữa. Dù luôn tự dặn bản thân đừng thức quá mười hai giờ nhưng lần này cô không bận tâm nữa. Anh ta có thể vào bất cứ lúc nào.
Bất giác, Như Ý nhớ đến cái hôn vừa rồi, và sự mơn trớn bằng cánh môi của anh ta nữa. Như Ý đã từng đọc khá nhiều sách và truyện, có những nhân vật đã làm thế. Giờ đây cô có cảm giác mình đang là họ. Nhưng cảm giác không hề giống như được các tác giả miêu tả. Cô thấy ghê rợn nhiều hơn.
Thử tưởng tượng mà xem, một buổi tối đi về nhà, và bạn bị một người đàn ông… gần như là xa lạ hôn. Anh ta không nói gì hết, cũng không biện hộ. Đó giống như là một hành động bộc phát, là trong người anh ta luôn có ham muốn được làm vậy. Điều đó khiến Như Ý nổi da gà một lần nữa.
…
Sáng hôm sau, Như Ý sắp quần áo vào một cái va li lớn. Sau đó cô sang gõ cửa nhà Hiền Anh. Người mở cửa là Long, anh ta lại cởi trần, trông rất hung tợn. Anh nhìn cô bằng một vẻ lạnh nhạt cố hữu, hỏi:
- Sao?
- À… thật ra… tôi muốn xin số điện thoại của Cường.
- Sang nhà Lâm mà hỏi. Họ ở tầng trên.
Long đóng cửa lại, Như Ý nhún vai, tự nhắc mình rằng anh ta là người như vậy, không cần bận tâm làm gì.
Lâm sống cùng với vợ và hai đứa con gái, cô không biết nhiều về anh ta. Chỉ biết anh là một người hoà nhã và dễ gần.
- Số điện thoại hả? Đây để tôi đọc cho.
Lâm đọc dãy số cho Như Ý, anh còn nói:
- Anh ta không hay nghe điện thoại lắm đâu. – Làm động tác khum tay – Một kẻ khó hiểu.
- Vâng, tôi biết. – Như Ý đáp. Cô đã kinh quá cái sự khó hiểu đó rồi.
Lý do Như Ý xin số điện thoại của Cường là muốn thông báo với anh ấy chuyện chuyển nhà. Cô không dám nói chuyện thẳng thắn với anh, vì khi ấy cô sẽ ngất đi mất.
Cô có thể bỏ qua cho Cường nốt lần này, nhưng sợ là lần tới thì không được. Anh ta nhớ vợ thì liên quan gì tới cô? Rõ ràng lời đồn chỉ là lời đồn. Thực chất anh ta là một kẻ há.o sắ.c không hơn không kém. Cô có thể kiện anh ta được.
Video đang HOT
Khi Như Ý gọi điện cho Cường, anh ta tắt máy đi rồi gọi lại. Cũng gọi là lịch sự. Như Ý nghĩ.
- Cô muốn gặp tôi không? – Cường hỏi ngay sau khi cô bắt máy.
- Ờ…
- Ờ là có hay không? Tôi nghĩ tôi cần phải nói chuyện với cô.
Nhất thời Như Ý lại không kiểm soát được hành động của mình. Cô gật đầu:
- Được.
Cô hẹn Cường ở quán cà phê quen thuộc của mình, người đàn ông chủ quán lại tươi cười với cô. Anh ta biết cô dùng gì, liền bưng tới một cốc macchiato đá.
- Phiền anh quá.
- Không sao, đó là nghĩa vụ của tôi.
Một lúc sau thì Cường đi tới, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và một chiếc quần kaki xắn gấu, đi một đôi giày lười. Nhìn qua thì trông cũng khá bảnh, nhưng không hiểu sao có những lúc anh ta lại hành động như thế.
Cường gọi đen đá đặc cho mình, rồi anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
Cô biết nói gì với anh ta bây giờ nhỉ?
Trong khi Như Ý còn đang suy nghĩ thì Cường đã mở lời:
- Chuyện hôm qua… thành thật xin lỗi. Tôi đã say.
Anh ta muốn xin lỗi, nhưng anh ta lại đổ tội cho cái say của anh ta. Như Ý cười nhạt. Cường đã để ý thấy cái cười đó của cô. Anh nói:
- Ngày nào tôi cũng say, vào buổi tối.
Như Ý ngẩng đầu, hỏi:
- Tại sao?
Đen đá đặc của anh đã tới, người bưng đến là một nhân viên. Như Ý hơi liếc ra chỗ chủ quán, anh ta đang mải nói chuyện với một người phụ nữ nào đó.
- Không phải vì buổi tối sẽ khiến ta nhớ đến người mình yêu nhất hay sao?
- Thì sao chứ? Tôi liên quan gì đến cái việc nhớ nhung của anh.
- Tôi uống say và tôi mất tự chủ. Cô không có liên quan gì, đúng vậy. Tôi xin lỗi!
Anh ta muốn xin lỗi, nhưng anh ta lại đổ tội cho cái say của anh ta. (Ảnh minh hoạ)
Như Ý nhìn anh thật lâu, xem anh có chân thành hay không. Cô luôn nhìn thấy ở anh một vẻ kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Nhưng lần này thì anh đã chân thành. Anh nghĩ mình có lỗi thật. Có lẽ thế, nếu không thì sao anh lại hẹn cô ra đây.
- Cô ấy đi lâu chưa? – Như Ý nhấp môi vào tách macchiato, mắt vẫn liếc nhìn Cường.
- Khoảng hai năm. Trong máy tính để lại một tập truyện. Không có kết.
- Chương cuối cùng cô ấy viết trong đó là chương nào?
- Hai mươi chín.
- Có thể cho tôi xem được không?
Cường ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cô. Như Ý nhún vai:
- Thì biết đâu cô ấy để lại manh mối gì cho anh. Thời còn yêu một người, tôi vẫn hay chơi trò này với anh ta. Tôi sẽ để lại một ký hiệu trên bài viết của mình, và anh ta sẽ phải giải nó. Trò này cũng là một câu đố cho sự thấu hiểu giữa hai người đấy.
Cường ngả người ra ghế, nhìn cô thâm sâu:
- Tại sao cô lại muốn giúp tôi. Không phải cô định chuyển nhà sao?
Như Ý giật mình, anh ta biết cô sẽ chuyển đi sao? Nhưng cô cũng không hiểu lý do mình phải giúp anh nữa.
- Anh lại vào phòng tôi đấy à?
- Quá dễ đoán mà. Cô sẽ bỏ đi ngay khi bị chủ nhà trọ làm thế.
- Anh… anh là bác sĩ tâm lý à?
Cường bật cười:
- Đừng có tự tạo Drama như thế chứ.
Chà, khi cười trông anh ta cũng khá điển trai. Như Ý vội vàng đứng dậy:
- Nếu anh không muốn giúp, tôi có thể rời đi được rồi. Tôi cảm thấy không an toàn khi ở lại đây.
Đột nhiên Cường giữ tay cô lại, anh nói nghiêm túc:
- Ở lại đi, tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa.
- Anh… – Như Ý nhìn vào bàn tay đang nắm của anh.
- Tôi hứa. – Cường nói rất chắc.
Như Ý thấy khó xử quá, đây là một lời cầu khẩn. Dù không biết vì sao, nhưng càng ngày Cường càng dấy lên trong cô một sự tò mò. Gần như là ham muốn biết được sự thật mọi chuyện về anh ta. Cô muốn giải mã các lời đồn.
Theo Eva
Tôi cho bạn trai làm 'chuyện ấy' trước khi chia tay vì nghe nói anh vô sinh
Vào đên nha nghi tôi tư nguyên cơi vay ra dâng hiên cho Hoang. Tôi nghi bung yêu nhau 2 năm anh ây xưng đang co đươc mang trinh nay va rôi....
Ảnh minh họa
Tư ngay yêu Hoang tôi cư nghi đây la ngươi đan ông cuôi cung cua cuôc đơi minh. Tôi yêu anh rât nhiêu, con suôt ngay goi điên vê khoe va kê lê vơi bô me răng anh tôt ra sao yêu tôi thê nao.
Trai qua 2 môi tinh rôi nhưng đên luc kêt đôi vơi ngươi đan ông nay tôi mơi biêt thê nao la hanh phuc. Anh quan tâm chăm chut cho tôi tưng chut 1, anh đưa đon tôi đêu đăn như văt chanh. Mây chi cơ quan suôt ngay ghen ty va bao tôi phai giư anh chang nay cho thât ky.
Yêu nhau 2 năm nhưng chung tôi chưa tưng đi qua giơi han, phân vi tôi chưa săn sang phân vi Hoang tôn trong tôi. Anh bao khi nao tôi thưc sư tư nguyên anh mơi dam đông đên. Cang hang diên nay tôi lai thây hanh diên hơn vê ngươi đan ông nay.
(Anh minh hoa)
Nêu như không co gi thay đôi chung tôi dư đinh se tô chưc đam cươi vao năm tơi. Nhưng đung la cuôc sông không phai khi nao cung như y muôn, hôm đo trong bưa tiêc liên hoan, tôi đa vô tinh nghe đươc cuôc noi chuyên tư 2 ngươi ban thân cua anh.
- Hôm nay tao mơi đê y sao măt thăng Hoang sao nhiêu seo nhi?
- Ư chăc seo quai bi tư nho?
- Ôi nêu thê thi kha năng vô sinh cao lăm, ban tao cung co 2 thăng cươi vơ vê mây năm chưa đe đươc đây.
- Ư thây giao day sinh cua tao cung thê, cô thây ây cươi nhau phai đên chuc năm rôi ma vân chưa co con, nhin thương lăm.
- Co khi nao thăng Hoang cung vây không?
- Cung không ro, hi vong la no không bi nêu không thi khô lăm.
Nghe đên đo tôi bun run hêt chân tay, liêu chuyên đo co thât không? Hay vi nguyên nhân đo ma 2 năm nay anh ây không đoi hoi minh chuyên ây nhi? Tôi hoang mang tôt đô, nha tôi chi môi tôi la con gai nêu lây chông vô sinh thi tôi biêt phai lam sao?
Đêm đo tôi không thê nao chơp măt nôi, tôi nghi bung se ru anh ây đi kiêm tra sưc khoe sinh san cho chăc. Nhưng du tôi noi thê nao Hoang cung không đông y, anh bao anh khoe manh co gi ma phai kiêm tra. Hoang tư ai vi mây câu noi cua tôi, mây hôm đo hai đưa chiên tranh lanh. Chăng hiêu sao tư bao giơ y nghi ngươi yêu bi vô sinh cư am anh lây tôi khiên tôi đinh ninh no la thât. Nhiêu đêm tôi đa khoc ươt gôi va nghi đên viêc chia tay.
Tôi biêt lam vây la tan nhân nhưng bô me tôi rât mong co chau bê bông giơ lây vê tôi không thê sinh chau cho ông ba thi thât bât hiêu. 2 tuân sau, tôi hen găp Hoang, tôi xin lôi anh. Anh bao anh nhơ tôi, đêm đo hai đưa quyêt đinh đi vao nha nghi. Tôi nghi bung đêm nay minh se trao trinh tiêt cho ngươi đan ông nay rôi chia tay. Tôi se không ân hân gi hêt vi anh ây xưng đang co đươc no.
Vao đên nha nghi, du đa cô nhưng ca 2 tâm trang đêu không thoai mai. Hoang ôm hôn tôi nhưng không dam tiên xa hơn vi sơ tôi đanh măng, nhưng tôi đa chu đông bao: "Anh cư thoai mai tiên tơi đi, em cho phep đây". Nghe tôi noi vây, Hoang nhin sâu vao măt tôi rôi noi:
- Em thưc sư yêu em chư, se luôn ơ bên anh du bât ki hoan canh nao phai không?
- Tôi lang tranh anh măt đo, tôi nhin sang nơi khac nươc măt cư vây gian giua.
- Anh hiêu rôi.
- Đưng ma anh, đêm nay em muôn minh la cua nhau. Anh hay lam chuyên đo đi, em muôn trao cho anh thư ngan vang ây.
- Trao cho anh thư ngan vang đo đê rôi chia tay anh ha?
- Sao anh...
- Anh đi guôc tư trong bung em rôi. Nêu em muôn vây thi đươc thôi, anh se cho em toai nguyên.
Noi rôi Hoang lao vao tôi như con thu dư, anh không nhe nhang mơn trơn ma ngươc lai rât thô bao. Lân đâu tiên cua tôi bi cươp đi 1 cach lang xet đây đau đơn, tôi ôm lây tâm thân khoc, cam tương minh thât nhơ nhuôc như bi cương ep vây.
Xong viêc Hoang đưng dây, măc quân ao vao va vân nhin tôi vơi anh măt giân dư:
- Anh không ngơ em lai la ngươi như vây, sao em co thê noi anh bi vô sinh ha? Sao em co thê mơ miêng hoi anh điêu đo, em bi gi vây ha?
- Em xin lôi, nêu anh không sơ thi sao không đi kham cung em đê chưng minh. Nha em chi co môi em, em muôn moi viêc phai chăc chăn.
- Tinh yêu em danh cho tôi cung co lăm điêu kiên vây sao?
Tôi cư thê ngôi co rum lai rôi khoc loc. Hoang măc đô vao rôi bo đi, trươc khi đi anh nem lai cho tôi 1 tơ xet nghiêm vê sưc khoe sinh san. Kêt qua cho thây anh hoan toan khoe manh binh thương, câm tơ xet nghiêm trên tay tôi hanh phuc đên bât khoc. Tôi lây may goi cho anh, nhưng anh đa tăt ngâm, tư sau hôm đo Hoang biên mât khoi cuôc đơi tôi hoan toan. Tôi bi mât đơi con gai, bi mât ngươi yêu vi nghe lơi ngươi khac va suy nghi không thâu đao.
Nhưng ngay không co ban trai bên canh tôi thưc sư hiêu thê nao la đia nguc. Tôi đau khô rêu ra, gây sop đi vi nhơ anh, nhưng tôi không con tư cach đê niu keo nưa rôi.
Theo Blogtamsu
Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 6) Nàng vốn là kẻ há.o sắ.c bẩm sinh. Lòng không thể không rung rinh trước một người đàn ông như thế. Hân - cô gái gần 30 tuổ.i vẫn còn trinh nguyên. Cô đã "cặp kê" với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể "chốt" vì "quá cao số". Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu,...