Bí mật đêm ngoại tình (Phần 19)
Cô tức mình định bỏ đi, anh không bảo vệ cô, cũng không quan tâm cô bị nói như thế nào. Lúc đi qua Cường, anh kéo tay cô lại và bảo: “Vậy thì cưới đi. Chỉ cần cưới, em sẽ danh chính ngôn thuận là chủ của họ. Mọi chuyện của họ, để tuỳ ý em giải quyết.”
Anh đặt tay lên vô lăng, còi xe rú lên một tràng khiến cả hai giật mình. Họ nhìn nhau trong hơi thở gấp, ánh mắt đong đầy tình cảm.
Lạ quá! Như Ý nghĩ. Cô chưa bao giờ giờ có cảm giác này, cô chưa bao giờ cảm thấy không thể điều khiển được bản thân như lúc này. Cô ước gì nó kéo dài mãi mãi. Song thực tại vẫn là thực tại, cô là cô, và anh là anh. Cô biết mình không thể bên anh được.
Như Ý mở chốt cửa vào chạy ra bên ngoài.
- Khoan đã Như Ý.
Cường vội vàng đuổi theo, anh kéo cô lại và nói gấp gáp:
- Cho tôi một cơ hội, được không?
- Nhưng nếu như vậy thì tôi không có cách nào tha thứ cho mình cả.
Đúng thế, nếu cô nhận lời yêu anh, cô sẽ tự dằn vặt bản thân mình suốt đời. Trước kia Trinh từng bảo: Cô ấy sợ cô sẽ phải lòng Cường. Giờ thì mọi chuyện đã xảy ra đúng như vậy. Có thể là Trinh đã nhìn ra trước chăng?
- Em không có lỗi. Như Ý, có nhiều chuyện trên đời này người ngoài nhìn vào sẽ phán xét ta, nhưng sự phán xét đó có cho chúng ta hạnh phúc hay không? Tại sao chúng ta không thể sống đúng như những gì chúng ta muốn?
- Trinh còn yêu anh. Em hiểu được chị ấy còn yêu anh. Và anh vẫn yêu chị ấy, chẳng qua anh đang lạc lối thôi.
Cường lắc đầu, anh đau khổ thực sự. Tại sao đứng trước người mình yêu, nhưng lời muốn nói để họ hiểu lại không thể nào thốt ra được?
Phải làm sao cô ấy mới biết tình cảm của anh đã thay đổi, anh là một thằng khốn nạn với vợ nhưng anh không muốn cô có ác cảm với anh?
- Em nhất định tuyệt tình với cả chính bản thân mình hay sao?
Như Ý im lặng, cô nắm chặt tay lại. Cô đang chặt đứt tình cảm mãnh liệt duy nhất trong cuộc đời mình, có lẽ anh hiểu được điều đó. Trước giờ cô chưa từng vướng mắc phải một rắc rối gì từ chuyện tình yêu. Cô không muốn làm kẻ thứ ba, cô muốn đường đường chính chính mà yêu anh. Nhưng điều đó quá khó. Anh và cô gặp nhau anh khi vẫn có vợ, cô là một nguyên nhân nào đó khiến cho vợ anh phát điên, khiến đứa con đầu lòng của anh chết yểu. Cái tội lớn nhường đó làm sao có thể tha thứ? Làm sao có thể hạnh phúc?
Cường thở một hơi dài não nuột, anh nói:
- Anh luôn sợ hãi mình sẽ làm điều gì bất hiếu với bố. Anh là đứa con duy nhất của ông, cho nên anh luôn muốn ông vui. Ông có hai người vợ, nhưng không có lấy một ai để yêu thương thật lòng. Chỉ có mình anh yêu thương ông thôi. Nhưng Như Ý, vì em, chính vì em nên anh đã chọn cách rời bỏ ông ấy. Anh đã chọn tự do để được yêu em, chẳng lẽ em không hiểu được ư?
Như Ý, vì em, chính vì em nên anh đã chọn cách rời bỏ ông ấy. Anh đã chọn tự do để được yêu em, chẳng lẽ em không hiểu được ư? (Ảnh minh hoạ)
Như Ý bất ngờ trước những gì mà Cường nói, anh đã cãi nhau với bố vì cô ư? Anh dám từ bỏ ông? Như Ý dần dần nhận ra mình đã gây ra chuyện gì với cuộc đời của anh. Anh bỏ đi người vợ của mình, giờ là cả người bố mà anh hết mực kính trọng. Anh dường như muốn ép cô vào đường cùng.
Video đang HOT
- Em có thể sẽ không sinh con cho anh được – Như Ý bảo.
- Không anh…
- Hãy nghe em nói hết đã – Như Ý hét lên.
Cường im lặng.
- Em có thể sẽ không sinh con được. Giờ anh muốn yêu em nên anh có thể nói điều đó sẽ chẳng quan trọng gì, anh có một đứa con là đủ rồi. Nhưng nếu chúng ta cưới nhau về, không có con. Chúng ta sẽ dần dần cảm thấy nhau không đồng điệu nữa, không có gì kết nối. Tình yêu chỉ là nhất thời thôi, em là người thực tế, em không muốn vì một lúc hạnh phúc mà khiến nhau đau lòng cả đời.
Cường bật cười:
- Sao em phải nghĩ mọi chuyện sâu xa đến vậy? Cứ yêu nhau thôi không phải tốt hơn sao?
Cứ yêu nhau thôi không phải tốt hơn sao. Đó cũng là một giải pháp tạm thời.
Như Ý nói:
- Hãy cho em thời gian. Trong ngày mai em sẽ trả lời anh.
- Vậy anh sẽ đợi.
Cái đợi của anh có thể tính đến cả đời người, Cường đã cho là thế khi cô nói cần đến thời gian.
Sáng hôm sau, Như Ý bước ra cửa và vẫn thấy Cường đứng đó. Anh đã đợi suốt một đêm dài, khuôn mặt mệt mỏi và phong trần.
Cường nhìn cô bằng một ánh mắt hy vọng, cô tới trước mặt anh và bảo:
- Chúng ta có thể không cưới nhau không? Để bất cứ khi nào cũng có thể rời xa nhau được.
Cường nhíu mày, anh không hiểu được ý của cô.
Như Ý giải thích:
- Em không bao giờ muốn ép mình vào một khuôn khổ, chúng ta giống nhau ở điểm không thể quá yêu sâu nặng một người. Anh đã có một đời vợ, em thì là kẻ thứ ba, đám cưới là cái kết không đẹp cho đôi mình. Em chỉ muốn chúng ta là tình nhân, sống bên nhau và sưởi ấm cho nhau. Dù gì em cũng chưa chắc có con được.
- Thế nếu em có? – Giọng Cường có vẻ khó chịu – Sao em lại nghĩ được thế này? Em đang hạ thấp em và hạ thấp anh đấy. Như Ý, anh thật lòng muốn cưới em.
Như Ý thở dài:
- Em chỉ có thể làm vậy thôi.
Mẹ của Như Ý hình như không thích Cường cho lắm, vì anh đã có một vợ và một con. Lúc đầu bà nhất quyết không để cô đi theo anh trở lại thành phố, bà nói có chết cũng không thể để cô chịu thiệt thòi.
Nhưng Cường đã nói với mẹ anh có thể lo cho cô. Cùng với đó là những hành động chân thành của anh đã khiến bà lay chuyển. Bà bảo:
- Để rồi xem hạnh phúc được bao lâu.
Bà nói thì nói vậy nhưng cô biết bà lo cho cô nhiều lắm. Như Ý vẫn nghĩ mình chưa làm được điều gì khiến cho mẹ vừa ý, ngay cả chuyện yêu đương cũng vậy. Song, đời người đều có số phận, số phận không phải muốn vẽ ra là vẽ ra được.
Cô phải theo Cường, đó dường như là số phận của riêng cô.
Em chỉ muốn chúng ta là tình nhân, sống bên nhau và sưởi ấm cho nhau. Dù gì em cũng chưa chắc có con được. (Ảnh minh hoạ)
Về thành phố, Cường để cô làm trong xưởng gốm. Anh dạy cô một vài kỹ năng để tạo hình, thật ra việc này không phải kiếm tiền gì, chỉ là cô muốn có thêm kiến thức.
Nhưng Như Ý nhận ra một điều là những người trong xưởng gốm đều không thích cô. Lúc không có Cường ở đó họ đều ra vẻ khó chịu ra mặt. Họ xì xầm, bàn tán, thậm chí còn công khai chống đối.
Một lần Như Ý gọi một cô nhân viên ra và hỏi:
- Các em có vấn đề gì với chị à?
- Không có, ai dám làm thế với chị chứ.
Kiểu trả lời đó là quá rõ ràng nhưng lại không thể truy ra được nguyên nhân.
Như Ý không nói điều đó cho Cường biết, cô cho rằng chuyện nhỏ này không nên nói với anh làm gì. Cô không để ý nhiều đến những tiểu tiết, trừ khi nó không còn là tiểu tiết nữa.
Ví dụ như cô đã nghe thấy họ nói thẳng thắn với nhau ngay trước mặt cô rằng:
- Chỉ là một con gái làm tiền, chức quyền gì mà sai bảo bọn mình.
Như Ý vừa cay đắng lại vừa tức giận, nhưng cô vẫn giả vở không nghe thấy.
Họ lại nói:
- Anh Cường đúng là có mắt như mù, lấy cái vô sinh này về khéo lại gia môn bất hạnh, tán gia bại sản cho mà xem.
Như Ý nắm chặt tờ giấy trong tay, cô đứng dậy và đi về phía họ.
Bất ngờ, Như Ý tát người vừa mới nói. Tất cả đều nhìn cô bằng một con mắt kinh ngạc.
Như Ý quát lớn:
- Nếu như không phục, tôi có thể cưới anh ta cho các người xem.
- Em chào anh ạ.
Khuôn mặt bọn họ có vẻ hả hê. Như Ý cảm thấy một ai đó đang nhìn mình từ phía sau.
Cường nhìn cô, không rõ ý tứ trong đôi mắt. Nhưng cô thật sự không thấy sợ hãi, cô ngẩng cao đầu nói với anh rằng:
- Nếu là một người chủ giỏi, em nghĩ anh nên dạy bảo lại nhân viên của mình. Đừng để họ lấn lướt nói xấu mình như thế.
Cường chỉ đáp rất từ tốn:
- Em định cưới tôi chỉ để ra uy thật sao?
Cô tức mình định bỏ đi, anh không bảo vệ cô, cũng không quan tâm cô bị nói như thế nào. Lúc đi qua Cường, anh kéo tay cô lại và bảo:
- Vậy thì cưới đi. Chỉ cần cưới, em sẽ danh chính ngôn thuận là chủ của họ. Mọi chuyện của họ, để tuỳ ý em giải quyết.
Theo Eva
Vợ như con ngựa bất kham, triền miên ngoại tình mà không thấy đường về
Với những trường hợp bạn đời ngoại tình, người còn lại sẽ luôn băn khoăn giữa hai đường nên tha thứ hay không tha thứ. Nhưng đó là trong trường hợp ta có lý do để tha thứ và muốn hàn gắn lại mối quan hệ vợ chồng.
Anh đã ở tuổi 50 rồi, ở tuổi này chỉ còn mong muốn sự bình yên, nhưng xem ra anh có muốn yên bình cũng không được. Vợ anh vốn là con ngựa bất kham. Cô ấy không thuộc mẫu người mẹ hiền vợ đảm, càng không phải là người thích nhen lửa để sưởi ấm hôn nhân hay gia đình. Cô ấy chỉ biết đến bản thân với những ham muốn ích kỉ của mình mà không hề quan tâm đến chồng, con hay bất cứ điều gì khác.
Vợ anh ngoại tình không phải lần đầu, và anh cũng đã bỏ qua không chỉ một lần. Sự bao dung trong vợ chồng là cần thiết, là đáng quý. Nhưng quan trọng nhất là vợ anh có cần sự bao dung của anh hay không.
Nếu cô ấy ngoại tình nhưng không muốn mất gia đình, quay về xin anh tha thứ. Thôi thì vì con, vì mình có tuổi rồi không muốn tan tác, hoặc là mình vẫn thương cô ấy nên không muốn xa. Nhưng vợ anh có muốn quay về đâu, cô ấy không cần anh tha thứ.
Thậm chí nếu cô ấy muốn đi, cô ấy sẽ lại càng tỏ ra công khai, ngạo mạn đến lúc nào anh tức không chịu nổi phải giải phóng cho cô ấy mới thôi. Với một người vợ như thế, tôi nghĩ anh chẳng còn gì để lưu luyến hay níu kéo.
Người ta hay nghĩ đến cảnh già là êm ấm, nghỉ ngơi, sum vầy. Anh già rồi, dù không được sum vầy thì cũng không nên để mình phải nghĩ suy quá nhiều như thế. Cô đơn đúng là đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn là chung sống với một người nhưng thực ra vẫn cô đơn.
Anh có thể độ lượng và chịu đựng vợ anh như thế, âu cũng là kiếp trước anh với cô ấy có nợ nần nên kiếp này phải trả. Hãy để cho cô ấy sống như cô ấy muốn, còn anh cũng nên nghĩ đến bản thân mình một chút. Chúng ta thường hay nuối tiếc vì để mất thứ gì đó nhưng cũng có những thứ khi đã mất rồi ta mới nhận ra rằng đáng lẽ nên từ bỏ sớm hơn.
Theo Dân trí
Bí mật đêm ngoại tình (Phần 6) Vậy lý do cô ta bỏ đi là gì? Đó mới là điều mà Như Ý thắc mắc. Cô đồng ý ngoại tình với Cường cũng một phần vì chuyện đó. Chỉ cần hiểu được vì sao vợ của Cường bỏ đi, cũng đồng nghĩa với việc cô biết Cường là một con người như thế nào. Cường là người đàn ông dứt...