Bí mật đau đớn về tấm ảnh thẻ mà chồng tôi giữ cẩn thận 8 năm nay
Tôi nghe bạn anh kể mà cứ như sét đánh bên tai. Chồng tôi từng khiến một cô gái khác phải bỏ con và có cuộc sống đau khổ.
Tôi nghe mà cứ như sét đánh bên tai. Chồng tôi từng khiến một cô gái khác phải bỏ con và có cuộc sống đau khổ. (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng đến với nhau khi cả hai đều có công việc ổn định và cũng đã đứng tuổi. Chồng tôi 32 tuổi, tôi nhỏ hơn anh 3 tuổi. Đám cưới của chúng tôi lúc đó rất đông khách. Bố mẹ chồng thương nên tặng tôi 3 cây vàng làm của hồi môn. Ngày đó chồng tôi không ngại ngần xách tà váy và dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi cho tôi. Ai cũng nói tôi may mắn khi lớn tuổi vẫn tìm được một người đàn ông tốt như thế.Cuộc sống hôn nhân của tôi phải dùng từ “viên mãn” để diễn tả. Chồng tôi hoàn hảo hơn tất cả mọi người đàn ông khác. Anh lúc nào cũng nhẹ nhàng, ân cần chăm sóc vợ con. Ngày tôi sinh con, anh túc trực chăm sóc 24/7 trong viện. Thậm chí con từ lồng kính ra cũng được anh bế đầu tiên vì tôi vẫn còn đau vết mổ. Sau đó anh tự tay pha sữa và chăm con một cách gọn gàng. Con tôi bị vàng da phải chiếu đèn mấy ngày. Suốt những ngày đó chồng tôi gần như thức trắng để canh con.
Ngay cả chuyện vệ sinh cho tôi cũng do một tay anh làm. Nhiều người trong phòng sinh hết ngưỡng mộ lại ganh tỵ với tôi. Họ còn bảo tôi phải giữ chồng cho thật kĩ kẻo người như anh hở tí lại mất ngay. Tôi chỉ cười, tôi tin chồng tuyệt đối. Tôi tin chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm tôi đau lòng.
8 năm hôn nhân, vợ chồng chúng tôi chưa một lần cãi nhau to tiếng hay dọa li dị như bao cặp khác. Mỗi khi không vừa ý chuyện gì anh chỉ nhẹ nhàng lựa lời nói để tôi không bị tổn thương. Có lần tôi suýt đốt nhà chỉ vì tính lơ đễnh quên tắt bếp ga, anh cũng không hề trách mắng một câu.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng kể nếu tôi không tham dự buổi họp lớp đại học của chồng.
Chồng tôi đưa giấy mời rồi ngỏ ý muốn đưa tôi đi cùng. Từ trước giờ mỗi khi đi đâu anh đều đưa tôi đi hoặc tôi đồng ý anh mới đi một mình. Tôi cũng tò mò về bạn chồng và thời sinh viên của anh nên đồng ý xin nghỉ làm một ngày để sửa soạn đi với anh.
Vì muốn chồng nở mày nở mặt nên sáng đó tôi đã đi làm tóc, massa mặt, làm móng tay móng chân cẩn thận. Tôi cũng chọn mua một bộ váy mới thật quyến rũ. Khi tôi diện lên, chính chồng tôi cũng xuýt xoa khen tôi xinh đẹp, kiêu sa đến mức khó nhận ra.
Đến bữa tiệc tôi nổi bật hơn hẳn bạn anh. Ai cũng khen tôi đẹp và nói chồng tôi ngày trước khù khờ vậy mà lại rước được cô vợ xinh đến thế. Khi tôi đang vui thích thì một người reo lên: “Ô! Kia là Thanh Vân đúng không nhỉ?” theo phản xạ tôi cũng quay ra nhìn.
Video đang HOT
Người phụ nữ kia bước vào. Tôi nhìn thấy cô ấy chẳng có điểm gì nổi bật: vẻ mặt khắc khổ, bộ váy nhàu nhĩ, tay chân ốm yếu nổi cả gân xanh. Nhưng càng nhìn tôi càng thấy nét mặt cô ấy có gì đó rất quen thuộc, giống như tôi đã gặp ở đâu đó nhiều lần. Nhưng càng nghĩ tôi lại càng không thể nào nhớ ra. Chồng tôi thì từ lúc cô ấy vào anh khác lạ hẳn. Tay anh không còn đặt lên eo tôi như thông thường nữa. Khi ăn anh cũng không gắp thức ăn cho tôi. Anh cứ như biến thành người khác khiến tôi không thể lý giải nổi vì sao.
Từ lúc đó về nhà tôi cứ như người mất hồn. (Ảnh minh họa)
Cho đến khi anh đi vệ sinh thì tôi mới biết lí do. Một người bạn ngồi cùng nãy giờ khẽ nói vào tai tôi: “Em có biết cô gái kia là ai không? (vừa nói chị ấy vừa chỉ vào Vân). Người yêu cũ của Thành (chồng tôi) đó. Hồi kia yêu nhau lắm, đến mức có thai nhưng phải bỏ vì cha mẹ Thành không chịu. Thành mang tội với Vân nhiều lắm. Giờ Vân lại sống không hạnh phúc. Nghe nói cô ấy không thể có con nữa sau lần phá thai đó. Thấy tội quá em nhỉ? Mà chồng em có kể cho em nghe không vậy?” Tôi nghe mà cứ như sét đánh bên tai. Chồng tôi từng khiến một cô gái khác phải bỏ con và có cuộc sống đau khổ. Tôi chưa từng nghe anh hé răng nói về chuyện này.
Từ lúc đó về nhà tôi cứ như người mất hồn. Đợi chồng ngủ say, tôi lục ví anh và đau đớn nhận ra Vân chính là người trong tấm ảnh thẻ anh vẫn luôn giữ cẩn thận bên người suốt 8 năm nay. Nhiều lần tôi hỏi anh chỉ nói đó là em gái họ của anh, đã mất lâu rồi nên anh mới giữ hình cô ấy lại. Tấm ảnh đã mờ, đường nét không còn rõ nên hồi đầu tôi không nghĩ ngợi gì. Không ngờ…
Tôi đã khóc nức nở khi biết bí mật của chồng. Anh là con người như thế nào? Nhà chồng tôi ác độc đến thế sao? Giờ tôi phải làm sao với bí mật này đây?
Theo Afamily
Tôi có nên nói sự thật đau đớn với mẹ chồng?
Sau khi tan sở, tôi qua nhà bạn chơi. Vừa đi tới đoạn rẽ, tôi bắt gặp bố chồng đi xe máy, chở 1 người phụ nữ khác...
Giờ tôi biết phải làm sao đây, liệu tôi có nên nói ra hết sự thật hay tôi cứ im lặng? (Ảnh minh họa).
Tôi sinh ra và lớn lên tại 1 vùng quê nghèo thuộc tỉnh Nam Định. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Hà Nội lập nghiệp. Ngày đó, tôi cứ nghĩ rằng chỉ lấy 1 người chồng cùng quê. Bởi trong tiềm thức của tôi, việc lấy chồng Hà Nội sẽ vất vả bởi vì sẽ bị gia đình họ khinh rẻ.
Sở dĩ tôi có suy nghĩ như vậy là vì bạn tôi có mấy người lấy chồng Hà Nội. Họ suốt ngày than vãn gia đình chồng nghiêm khắc, khó tính và mang nặng tư tưởng phân biệt dâu quê, dâu thành phố.
Thế rồi, số phận lại gắn kết tôi và Huy - chồng tôi hiện tại. Huy là con gia đình giàu có ở phố cổ. Huy không đẹp trai, nhưng tốt tính. Khi gặp anh, tôi vừa ra trường, đang chạy đôn chạy đáo đi xin việc.
Sau khi nói chuyện, biết tôi không muốn yêu cũng như lấy người thành phố, anh nói dối tôi rằng quê ở Thái Bình. Mãi sau này, khi hai đứa chính thức hẹn hò, anh mới thú nhận gia đình anh ở phố cổ.
Khi đó, tôi giận lắm. Tuy nhiên, Huy cười xòa, anh nói "ở đâu cũng có người nọ người kia". Ngày yêu anh, tôi cứ sợ bố mẹ anh sẽ chê bai và không đồng ý cho chúng tôi qua lại với nhau.
Tuy nhiên, sau lần đầu tiên về ra mắt gia đình anh, tôi dần tin những lời anh nói là sự thật. Bởi lẽ, bố mẹ anh rất hiền lành, ai cũng thân thiện dễ mến.
Để tôi tự nhiên hơn, mẹ anh còn đưa tôi đi mua sắm, rồi dạy tôi cách nấu các món ăn đặc trưng của Hà Nội. Cứ thế, tôi dần quen với nề nếp và cách sống của gia đình anh. Hơn 1 năm sau ngày yêu, anh ngỏ ý kết hôn.
Và tất nhiên, không có lý do gì để tôi từ chối anh. Sau kết hôn, tôi vô cùng hạnh phúc. Bởi tôi không chỉ có bà mẹ chồng dễ tính, yêu thương con dâu như con đẻ mà tôi còn gặp được bố chồng tuyệt vời.
Từ ngày dọn về sống chung, bố mẹ chồng chưa bao giờ cáu gắt hay mắng mỏ tôi, dù tôi thường xuyên lóng ngóng, vụng về. Riêng bố chồng, mặc dù trong nhiều vấn đề lớn của gia đình, ông rất nghiêm nghị nhưng bình thường, bố lại xởi lởi.
Mỗi khi con dâu làm sai, ông đều vui vẻ, rồi chỉ dạy cho tôi từng chút. Mẹ chồng tôi luôn tự hào với con dâu rằng bao năm qua, bố chồng tôi luôn là mẫu người đàn ông lý tưởng.
Bà tâm sự, lấy nhau hơn 30 năm nay, ông chưa bao giờ quên sinh nhật bà. Thi thoảng, ông vẫn mua hoa, quà tặng vợ hoặc đưa bà đi xem kịch, cải lương rồi cùng nhau đi du lịch. Đặc biệt, từ ngày ông về hưu, ông luôn cùng bà dành thời gian cho gia đình, con cái những khi rảnh ông vẫn dạy các cháu học hành.
Tôi sợ mẹ chồng sẽ không thể đứng vững khi biết câu chuyện này. Càng giữ bí mật đau đớn ấy trong lòng, tôi càng cảm thấy khó chịu. (ảnh minh họa)
Với 1 nàng dâu quê lên thành phố như tôi, gặp được gia đình chồng, bố mẹ chồng như thế, còn gì hạnh phúc hơn nữa. Cho tới buổi chiều hôm đó, tôi bắt gặp 1 cảnh tượng, khiến tôi sốc vô cùng.
Khi đó, mẫu hình bố chồng lý tưởng trong tôi sụp đổ. Sau khi tan sở, tôi qua nhà bạn chơi. Vừa đi tới đoạn rẽ, tôi bắt gặp bố chồng đi xe máy, chở 1 người phụ nữ khác vào nhà nghỉ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tim tôi thắt lại, tôi nghĩ tới chồng tôi, nghĩ tới mẹ chồng... Nếu như tôi nói ra sự thật này, hẳn họ sẽ đau đớn lắm. Mẹ chồng tôi luôn tự hào "Cả đời mẹ lấy được bố con là niềm hạnh phúc lớn nhất". Còn chồng tôi luôn nói "Bố là thần tượng của anh".
Tôi sợ mẹ chồng sẽ không thể đứng vững khi biết câu chuyện này. Càng giữ bí mật đau đớn ấy trong lòng, tôi càng cảm thấy khó chịu.
Nhiều lúc, tôi định nói hết với chồng mình, nhưng nghĩ tới niềm vui hạnh phúc suốt bao năm qua trong gia đình tôi lại thôi. Giờ tôi biết phải làm sao đây, liệu tôi có nên nói ra hết sự thật hay tôi cứ im lặng?
Theo Eva
Thấy người bố mình ruồng bỏ đang lượm đồ ăn trong xe rác, thay vì đón bố về, con trai ... Ông Tam ôm chặt lấy lồng ngực, mọi thứ mờ dần đi. Trước khi gục xuống, ông chỉ mong được nghe thấy một tiếng gọi bố ơi mà hình như không có. Hộp bánh tuy bị bỏ đi nhưng vẫn được buộc cẩn thận, ông Tam bất giác lại gần, lượm lấy hộp bánh đó để ăn. (Ảnh minh họa) Ai cũng nghĩ...