Bí mật cuộc hẹn hò… trốn con của vợ chồng trẻ
Chuyện hẹn hò chẳng có gì lạ với những chàng trai, cô gái tuổi đôi mươi, nhưng lại là một sự kiện lớn đối với cặp đôi đã gần hết tuổi “băm” như vợ chồng tôi.
Thứ sáu, “anh xã” nói khẽ vào tai tôi, giọng ngọt như mía lùi: “Tối mai mình tìm quán cà phê nào lạ để… thay đổi không khí, em nhé!”. “Quán-cà-phê-nào-lạ?”. Tôi bật cười, nhấn rõ từng từ. Anh chưa bao giờ đưa tôi đến quán cà phê trong khoảng thời gian tám năm kể từ ngày cưới. Ngần ấy thời gian, có lẽ đây là buổi hẹn hò hiếm có.
Vào thang máy, nhìn anh bấm số tầng lầu cao nhất, tôi tỏ ra ngần ngại: “Cà phê sân thượng ở khách sạn này à?”, nghĩ đến khoản tiền phải trả, tôi tiếc đứt ruột. Anh thì cứ tủm tỉm cười, vẻ đắc ý. Thôi… “đâm lao thì phải theo lao”. Tôi khổ sở bám theo sau anh, bước chệch choạc bằng đôi giày cao gót dùng vài lần mỗi năm.
Chúng tôi ngồi ở một góc đẹp và lãng mạn. Theo lời quảng cáo của anh thì bàn này được đặt trước. Anh còn hãnh diện kể công với tôi rằng đã hủy hết mấy cuộc hẹn quan trọng để thu xếp thời gian đi với tôi. Sống với nhau ngần ấy năm, tôi thừa biết tối thứ Bảy nào anh cũng nằm kềnh ở nhà xem bóng đá.
“Em đừng bận tâm chuyện con cái, tiền bạc… Tập trung vào vấn đề chính hoặc là chúng ta trả tiền và về ngay!”. Anh biết tôi tiếc của nên có thể hiểu đó là câu trêu chọc. Ừ thì tận hưởng. Tôi nhìn theo tay anh chỉ, phía đằng xa kia là dãy nhà quen thuộc nơi chúng tôi đã gắn bó mấy năm nay. Tôi chưa bao giờ thấy đèn đường lấp lánh, rực rỡ đến thế. Tôi cũng cố gắng nghiêng đầu về phía vai anh, mắt xa xăm cho… đúng mốt hẹn hò.
Người phục vụ đến chờ chúng tôi gọi thức uống. ” Phụ nữ có quyền chọn trước”, sự ga-lăng mà anh thể hiện bỗng làm tôi lúng túng. Mất gần mười phút, tôi vẫn dán mắt vào thực đơn, cậu nhân viên phục vụ kiên nhẫn đứng chờ. “Cho vài lon bia!”, anh nói. Tôi nhẹ nhõm như thể anh vừa cứu mình thoát khỏi hoạn nạn.
Vậy là chúng tôi uống bia cùng đồ nhắm là một ít hạt dẻ. Hinh như, lân đâu tiên tôi cam nhân vi ngot va say nông cua bia. Chông vưa nhâm nhap tưng ngum vưa gât gu khơi chuyên. Anh kể lại chuyện ngày trước làm “mặt dày” đêm nào cũng đến nói chuyện với ba vơ tương lai, “cưa đổ” ba má tôi trước khi “cưa đổ” tôi. Anh hỏi tôi nhớ chuyện gì nhất, tôi cười: “Hồi đó, anh bảo em về giữ tiền giùm, nuôi con giùm và nhân tiện nuôi giùm luôn cả anh”. Nhưng ky niêm xa xưa, nhưng lân giân hơn, cai va không đâu vao đâu cư ua vê. Xen vao đo la gương măt cua cac con, la nhưng va đâp đơi thương ma ca hai vơ chông chưa môt lân dưng lai đê ngăm nghia, quan sat, an ui, vô vê. Bât chơt, tôi quăn long thương chông, thương ca chinh minh.
Video đang HOT
Chúng tôi trở về khi hơi men vẫn còn phảng phất, hai vợ chồng bật cười trước ánh nhìn vừa bất ngờ vừa lo lắng của ngoại: “Tưởng tụi bây đi cà phê cà pháo gì đó. Hư hỏng quá! Mấy đứa nhỏ khóc mệt lử rồi lăn đùng ra ngủ, tội nghiệp!”. Dù cảm thấy có lỗi với con, nhưng vợ chồng tôi vẫn không giấu được niêm vui.
Trước khi đi ngủ, anh quay sang ôm tôi, vòng tay ấm hơn mọi ngày. “Thực ra lúc đó anh cũng chẳng biết gọi đồ uống gì nên mới đẩy sang bắt em chọn. Nào ngờ em cũng kém thế. Anh đành gọi theo… thói quen”. Chúng tôi nhận ra mình đã bỏ quên nhiều thứ. Chẳng ai muốn vậy, chỉ là những thói quen mới dần lấn át thói quen cũ. Có lẽ, vợ chồng tôi sẽ lại trốn con để đi đến một quán cà phê nào đó, gọi một thức uống khác, theo thói quen mới, tao săc mau mơi cho cuôc sông.
Theo Phunuonline
'Ngã ngửa' khi biết sự thật gói bcs trong túi của chồng
Trời ơi, chồng tôi mua bvs cho ai đây? Hóa ra, bấy lâu nay anh có mối quan hệ ngoài luồng?
Tôi làm nhân viên của một spa ở Hà Nội. Còn chồng tôi làm công nhân kỹ thuật cho một công ty chuyên lắp đặt cột bơm xăng dầu.
Vợ chồng tôi đã kết hôn được 5 năm và có hai con gái. Do đặc thù công việc của chồng thường xuyên phải xa nhà nên mọi việc ở nhà gần như do một tay tôi lo liệu.
Tuy vậy, tình cảm của vợ chồng tôi lúc nào cũng tràn trề. Anh đi làm xa nhưng tối nào cũng gọi điện về nhà trò chuyện với con cả tiếng đồng hồ.
Lấy nhau đã được 5 năm nhưng khi nào đi công tác chồng cũng nhắn tin liên tục nói nhớ vợ. Và mỗi lần về nhà, lúc nào anh cũng túi lớn túi bé quà cho mẹ, cho con. Mỗi lần anh đi công tác về là nhà tôi cứ như mở hội, mẹ con ríu rít đón quà.
Anh đi làm vất vả nhưng lương có được bao nhiêu là anh đưa hết cho vợ, chỉ giữ lại vài trăm nghìn để đi đường. Hơn nữa, do chịu khó làm thêm giờ nên thu nhập của anh cũng khá. Tôi gần như chẳng bao giờ phải tiêu đến lương của mình.
Dù tiền lương anh đưa hết cho tôi nhưng anh cũng chẳng bao giờ quản lý việc chi tiêu của tôi. Anh thậm chí còn khuyến khích tôi mua sắm quần áo, thay xe mới cho bằng chị bằng em ở chỗ làm.
Vì lẽ đó mà dù chồng đi công tác xa nhà nhưng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc, luôn có cảm giác như chồng đang ở bên cạnh.
Biết chồng tôi đi làm xa, nhiều chị em làm cùng chỗ tôi thỉnh thoảng lại nhắc nhở tôi rằng các ông chồng đi làm xa nhà dễ vợ nọ con kia. Nhưng tôi đều bỏ hết ngoài tai. Tôi tin tuyệt đối vào tình cảm chồng dành cho gia đình. Chồng tôi xưa nay là người đàng hoàng và rất ghét chuyện bồ bịch trai gái.
Vì lẽ đó nên tôi chẳng hề mảy may nghi ngờ hay nghĩ ngợi gì cho đến một hôm, trong ngày chồng về nhà sau chuyến công tác gần đây. Trong lúc lấy quần áo của chồng ở túi xách ra để giặt, tôi bất ngờ bắt gặp một gói bvs phụ nữ được cất cẩn thận trong túi ni lông đen.
Trời ơi, chồng tôi mua bvs cho ai đây? Chắc hẳn người phụ nữ anh mua tặng phải có mối quan hệ thân thiết lắm chứ người bình thường ai nhờ mua thứ đó bao giờ. Hóa ra, bấy lâu nay anh ngọt ngào với vợ con là để che đậy mối quan hệ ngoài luồng đó sao?
Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu khiến tôi như muốn nổ tung và tôi như bị ám ảnh với những chiếc băng vệ sinh từ lúc đó.
Định bụng để đến tối, khi con cái đã ngủ hết, tôi sẽ đem chuyện ra hỏi. Nhưng đâu ngờ, chiều đó, chồng tôi bất ngờ nhận được lệnh của sếp đi Lai Châu hỗ trợ các anh em khác trong công ty.
Tôi đành giữ im lặng cho đến lúc chồng đi khi lòng tôi bồn chồn, lo lắng như có lửa đốt.
Và sau hai đêm mất ngủ, tôi quyết định gửi hai con về nhà ngoại và giả vờ lấy lý do đi thăm người họ hàng ốm ở gần nơi chồng tôi đang làm để thăm chồng và tìm hiểu thực hư sự việc.
Khi tôi lên đến dãy phòng trọ của chồng và anh em công nhân ở, chồng tôi vẫn còn đang bận đi làm nên tôi ở nhờ phòng của một cặp vợ chồng trẻ ở bên cạnh.
Trong câu chuyện vui vẻ qua lại về nghề nghiệp của chồng tôi cũng như các anh em công nhân khác với cặp vợ chồng trẻ kia, tôi như ngã ngửa khi biết rằng chồng tôi và các anh em thường xuyên phải nhờ người phụ nữ này đi mua bvs.
Lý do mà các anh em phải dùng đến bvs là bởi trong quá trình sửa chữa máy, có những khi phải lau chùi, làm vệ sinh máy và chẳng loại giẻ nào thấm hút dầu bẩn nhanh hơn bvs. Bởi vậy nên anh em đã nghĩ ra cách mua bvs về dùng dần.
Nghe câu chuyện đến đây, tôi như trút được gánh nặng đè nén trong lòng nhiều ngày nay. Vậy mà tôi đã nghĩ oan cho chồng.
Chiều đó, chồng tôi trở về và chúng tôi đã có trận cười nghiêng ngả vì sự hiểu lầm chết người của tôi. Suýt nữa tôi đã đổ cho chồng tôi tội ngoại tình. Và có lẽ đây sẽ là kỷ niệm khó quên trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi.
Theo Người đưa tin
Bi hài chuyện vợ chồng trốn con đi chơi ngày Lễ tình nhân Anh muốn ôn lại kỉ niệm cũ nên nhắc lại những lần đi chơi đáng nhớ của hai người nhưng chẳng hiểu sao chị xoay ngoắt 180 độ qua chủ đề về con. Câu chuyện của chị toàn là liên quan tới bỉm, sữa, thuốc thang và những lần con ốm... Năm nay Valentine đúng vào ngày cuối cùng của dịp nghỉ Tết,...